Cố Dư Sinh đưa lưng về phía Lục Bán Thành, sau khi nghe đến hai chữ “đòi nợ” lông mày hắn lại nhíu chặt lại.
Đòi nợ?
Lúc trước hắn biết Tần Chỉ Ái học trễ, đã có chút nghi ngờ nên cố ý phái Tiểu Vương đi thăm dò hồ sơ của cô, nhưng… hắn xem hồ sơ của cô, cô rõ ràng là vì mẹ cô bệnh nên mới phải nghỉ học chăm sóc cho mẹ mà?
Lục Bán Thành không biết trong lòng Cố Dư Sinh đang nghĩ gì, lại thở dài một hơi, lại lầm bầm lầu bầu nói: “Anh Sinh, anh có biết không, dưới cái nhìn của em, tình yêu chính là thứ tốt đẹp nhất, không có gì bằng Chuột và Ôn Noãn, tuy rằng cấp ba em ra nước ngoài không thể cùng các người lớn lên, nhưng mấy năm qua, em cũng có thể trở thành một nhân chứng tình yêu của họ, Chuột thật sự đối xử với Ôn Noãn rất tốt, thật sự khiến cho một người đàn ông như em cũng cảm thấy cảm động.
Thậm chí, trong cuộc họp thường niên của Cố thị, sau khi biết Hứa Ôn Noãn là đội trưởng trong game mà mình thường chơi, Lục Bán Thành vẫn không hề dám có ý gì với cô.
Bởi vì trong lòng Lục Bán Thành, Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn chính là một đôi trời sinh.
Lục Bán Thành dừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng, giọng nói lại có chút thổn thức, lại kèm thêm phiền muộn: “… Nhưng mà, Anh Sinh, anh nói xem, saoChuột và Tưởng Tiêm Tiêm lại có thể tách ra ở cùng với nhau? Chẳng lẽ là bởi vì tiền sao? Tiền thật sự còn quan trọng hơn tình yêu sao?”
Lục Bán Thành lầm bầm nói rất nhiều, Cố Dư Sinh cũng không nghe vào tai, trong đầu hắn lúc này chỉ còn chuyện của Tần Chỉ Ái mà Lục Bán Thành vừa mới thuận miệng đề cập đến: “Đòi nợ.”
Hắn lại chờ lúc Lục Bán Thành yên tĩnh lại, đôi mắt đang mở của hắn lại bỗng nhiên mở ra.
Hắn nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết hai giây, sau đó đột nhiên ngồi dậy, quay lại nhìn Lục Bán Thành: “Sao cậu biết chuyện cha của Tần Chỉ Ái mượn nợ bị đòi?”
Lục Bán Thành đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình về chuyện của Ngô Hạo vào Hứa Ôn Noãn, thấy Cố Dư Sinh đột nhiên hỏi khiến cho hắn ngẩng ra sửng sốt mấy giây, sau đó mới định thần lại: “Ôn Noãn nói cho em biết, cũng không định nói chuyện về Tiểu Ái nhưng mà trong lúc đó lại vô tình nói tới…”
Kỳ thật cũng hoàn toàn không có ý hỏi, là do mấy ngày trước hắn trò chuyện với Ôn Noãn trong game.
Hắn hỏi cô tại sao chỉ một mình đi du lịch, không phải cô còn có bạn cùng phòng sao? Sao lại không đi cùng cô ấy?
Hứa Ôn Noãn trả lời bạn tốt của cô có chút việc trong nhà, hiện tại có chút khó khăn về kinh tế, cô không muốn kéo bạn đi để tiêu tiền.
Hứa Ôn Noãn cũng không biết người kia trong game chính là Lục Bán Thành, nhưng hắn thì biết, còn biết người trong lời nói của Hứa Ôn Noãn chính là Tần Chỉ Ái, lại thuận miệng hỏi bạn cùng phòng của cô xảy ra chuyện gì?
Đại khái là nhà của Tần Chỉ Ái có chuyện, cô không được tiết lộ, nhưng lại nghĩ dù sao cũng là người chơi game, dù không nói tỉ mỉ, nhưng nói vài câu cũng không sao: “Cha của cô ấy thiếu nợ người ta một khoảng tiền lớn, cậu ấy còn phải tạm dừng học hai năm để kiếm tiền trả nợ.”
Hứa Ôn Noãn nói, Hứa Ôn Noãn và Tần Chỉ Ái có quan hệ tốt, tất nhiên sẽ không nói dối rồi, nhưng nếu phải… cha của Tần Chỉ Ái thiếu nợ người ta, tại sao trong hồ sơ của cô lại không ghi?
Cho dù là bị người ta sửa cũng phải có lỗ hổng chứ, nhưng tài liệu của cô lại kín không một lỗ hổng...
Trừ phi… trừ phi có người làm mới hồ sơ lại một lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương