Cô khóc lóc cầu xin bọn họ buông tha cho cô, người đàn ông kia lại lạnh lùng đè lên thân thể của cô.
Cô nhìn thấy máy quay tiến về phía mình, không ngừng lóeflash, người đàn ông ở trên người cô lại gặm hôn da thịt của mình...
Cô rất sợ, sợ đến nỗi cả người rung rẩy, muốn nôn.
Có thể người đàn ông kia còn chưa rời khỏi người cô, những bất lực tuyệt vọng làm cho cô không nhịn được mà hét lên.
Lúc cô hét đến khàn giọng, bên tai lại có người gọi tên cô: “Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái?”
“Tỉnh lại đi? Tần Chỉ Ái? Tỉnh lại đi?” người kia vừa gọi vừa vỗ nhẹ lên mặt cô.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ đến ngây người của Cố Dư Sinh liền đập vào mắt cô.
Cô trố mắt nhìn một hồi mới dừng la hét, sau đó nhìn hắn sửng sốt một chút, mới hỏi: “…Sao…”
Cô vốn muốn hỏi: “Sao lại như vậy?” nhưng vừa nói được một chữ, liền hiểu ra, cô không phải gặp ác mộng mà những hình ảnh kia là tồn tại trong não cô một cách chân thật, cô thật sự bị người đàn ông đó cởi hết quần áo, còn chụp ảnh…
Ánh mắt của cô trở nên kinh hoàng luống cuống, lung tung bắt lấy tay áo của Cố Dư Sinh, như là tóm chặt lấy một nhánh cỏ cứu mạng, lại mở miệng, âm thanh run rẩy bất lực: “Bức ảnh, hình chụp…”
Tần Chỉ Ái chỉ nói được vài chữ, nhưng Cố Dư Sinh đã hiểu ý của cô, hắn dịu dàng mở miệng: “Không có ảnh chụp, đã bị phá hủy hết rồi.”
“Phá hủy?” ánh mắt của Tần Chỉ Ái từ hoang mang, lại không xác định hỏi lại.
“Đúng, bị hủy rồi.” Cố Dư Sinh giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, lau mồ hôi lạnh trên trán cô, hắn sợ cô không yên lòng, lại chắc chắn nói thêm: “Máy quay và thẻ nhớ đều bị anh hủy hết rồi.”
“Phá hủy, hủy…” Tần Chỉ Ái lẩm bẩm lặp đi lặp lại nhiều lần, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngồi dậy: “Em muốn đi tắm, em muốn rửa ráy một chút…”
Những người đàn ông kia đụng vào cô, cô muốn đi tẩy sạch dấu vết của bọn họ, thật tởm…
Tần Chỉ Ái còn chưa xuống giường, Tần Chỉ Ái đã ngăn cô: “Đã tắm rồi.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
“Hứa Ôn Noãn giúp em tắm rồi.” Cố Dư Sinh giải thích dịu dàng cho cô nghe.
Ôn Noãn giúp cô tắm… Tần Chỉ Ái thả lỏng, lại ngồi trên giường, ôm đầu gối, chôn mặt vào đùi, lẳng lặng mà bất động.
Cố Dư Sinh không biết có phải cô đang khóc không, có thể bộ dạng luống cuống bất an này của cô lại làm cho hắn đau lòng xót ruột.
Chuyện đáng sợ như vậy, ai đụng phải mà không bị ám ảnh hoảng sợ chứ?
Cố Dư Sinh nhẹ nhàng ngồi bên giường, dịu dàng xoa lưng của cô, rải rác lên mái tóc dài của cô dịu dàng nói: “Chuyện đã qua rồi, em đừng nghĩ nữa, không sao nữa rồi…”
Cô không để ý đến hắn, nghe những lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, đôi mắt cô lại trở nên chua xót.
Tayhắn còn đang vuốt mái tóc dài của cô: “Hơn nữa những kẻ hại em cũng đã bị bắt rồi…”
Tiếng nói của hắn rất ôn hòa, khiến người ta rất an lòng, nhưng cũng có thể khiến Tần Chỉ Ái rơi nước mắt.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương