“Tên bị anh đâm chai thủy tinh vào, rất lâu sau hắn cũng sẽ không thể cử động được…” dừng một chút, Cố Dư Sinh còn nói: “Nếu em thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh chờ hắn ra tù, lại tìm hắn tính sổ…” Đúng vậy… cô sao có thể không nhớ đến chuyện lúc Cố Dư Sinh kịp thời chạy đến, nếu hắn thật sự không đến, chắc cô đã bị bọn người đó cưỡng bức rồi. Tần Chỉ Ái vừa sợ, nhưng cũng vừa cảm động, nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, thậm chí bả vai nhỏ cũng bắt đầu run rẩy. Cố Dư Sinh nhìn thấy cô như vậy, tim lại giống như bị cắt ra một đường dài, cực kỳ đau đớn: “Em nói xem chúng ta nên tính món nợ đó thế nào, đừng khóc được không?” Tiếng nói của hắn vừa dừng lại, tiếng khóc rất nhỏ kia lại tràn ra khắp phòng. Hắn không biết dỗ dành con gái, lại không biết nên dỗ cho cô nín hay là cứ để cô khóc. Hắn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được mình nên nói gì, khẽ thở dài một hơi, đơn giản đưa tay ra, kéo cô ngước lên, đưa tay còn lại lau nước mắt trên mặt cô, nhưng nước mắt của cô cứ rời không dừng lại được như một con đập bị vỡ, đến nỗi hắn lau không khô được, cuối cùng đành kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi vỗ vỗ lưng cô. Hành động của hắn khiến cả người cô khẽ run rẩy, sau đó lại chôn mặt vào lồng ngực hắn, khóc càng lớn. Khóc một hồi, cô đưa tay ra, ôm eo của hắn. Sức của cô khá lớn, đụng đến vết thương sau lưng hắn, hắn nhíu mày, mím môi để mình không phát ra âm thanh. Cô khóc quá nhiều, khóc đến khô cạn nước mắt, khóc đến cả người không còn sức lực, dựa vào người hắn, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cô không ngủ yên, hắn muốn để cô xuống giường nhưng cô lại nhíu mày, cuối cùng hắn chỉ có thể dựa nửa người lên giường, nửa người dưới giường, ôm cô, cùng nhau ngủ. ...... Ôm ấp và động viên của Cố Dư Sinh thật sự có tác dụng, cô ngủ rất sâu không còn thấy mộng mị. Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng. Sau giấc ngủ yên ổn, Tần Chỉ Ái cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như trước nữa, cô không mở mắt ra, chỉ duỗi người một chút, nhưng gò má lại đụng phải một lồng ngực vững chãi mà ấm áp. Tần Chỉ Ái bị dọa tỉnh ngủ, đột nhiên mở mắt ra, sau đó lúc ngẩng đầu lên, lại đụng phải ánh mắt của Cố Dư Sinh đang nhìn cô, hình ảnh rạng sáng nay khi cô tỉnh lại lại lóe qua trong đầu cô. Cô lại khóc trước mặt hắn, hắn lại còn động viên cô, chủ động ôm cô... Từ lúc cô thích hắn, hình như đã là mười năm rồi đi. Có thể rạng sáng nay là lần đầu tiên cô khóc trước mặt hắn. Đúng, là lần đầu tiên. Vì hắn là người đàn ông mà cô yêu, cũng không phải là người đàn ông của cô, vì vậy cho đến nay, coi như là oan ức thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn tiếp tục chịu thiệt, ở trước mặt hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường. Có thể lần này cô thật sự bị mấy người đàn ông kia hù sợ rồi, sau khi tỉnh lại lại oan ức đến cực hạn mà hắn lại là người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, cho nên khi hắn an ủi cô, cô mới làm những chuyện không lý trí như vậy.