Tần Chỉ Ái không biết mình đã ngủ say bao lâu, cô chỉ biết lúc cô có ý thức, cổ họng giống như bị hỏa thiêu, miệng khô lưỡi khô, muốn uống nước.
Cô cố gắng mở mắt nhưng lại không mở được.
Cô liều mạng động môi, mong có ai đó sẽ rót cho mình cốc nước, nhưng cô có cố gắng thế nào cũng không thể nghe thấy được âm thanh của chính mình.
Trong mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác được có một bàn tay lớn sờ lên trán của mình, sau đó bên tai lại có tiếng gọi: “Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái.”
Âm thanh kia từ rất xa truyền đến, cô cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc nhưng trong chốc lát lại không thể nghĩ ra đó là ai.
Có thể người đó thấy cô không tỉnh, rời đi rồi, qua một lúc không lâu, lại có tiếng nói của người đó, rất nhỏ, hình như đang trả lời điện thoại: “Ừ, nóng rần lên… Cô ấy đã ngủ một ngày một đêm rồi… Gọi bác sĩ trưởng khoa đến đây một chút, kiểm tra lại lần nữa đi…”
Ai nóng rần lên? Ai ngủ một ngày một đêm?
Tần Chỉ Ái trong đầu thoáng qua hai câu hỏi này xong, không nhịn được khó chịu mà rên rỉ một tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, hoàn cảnh xung quanh cô loạn cả lên.
Hình như có rất nhiều người ở xung quanh cô, nói rất nhiều, sau đó cô cảm nhận được cổ tay mình bị một cái gì đó đâm vào, đau quá.
Ngay sau đó lại là tiếng bước chân rời đi.
Thế giới của cô lại trở nên yên tĩnh, một lúc sau lại truyền đến một âm thanh quen thuộc, lần này cô có thể nhận ra, đó là giọng của Hứa Ôn Noãn: “Anh Sinh, em đi xem Tiểu Ái thế nào, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Trong đầu cô còn chưa suy nghĩ được gì, lại có hai âm thanh quen thuộc vang lên.
“Cố tổng, tôi dẫn anh về phòng bệnh của anh.”
“Anh Sinh, em và Ôn Noãn ở đây, anh yên tâm đi.”
Bọn họ là ai vậy? Tần Chỉ Ái mơ mơ màng màng nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra người gọi Cố tổng là Tiểu Vương, người gọi anh Sinh chính là Lục Bán Thành, sao bọn họ lại ở bên cô chứ?
Có thể là do nghĩ quá nhiều, đầu của cô thật là đau.
Có người nhẹ nhàng giúp cô kéo chăn lên cao, cô ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là Hứa Ôn Noãn, tâm tình của cô mới bình tĩnh lại một chút, cũng không biết có phải thuốc bắt đầu phát huy tác dụng hay không, cô lại dần cảm thấy buồn ngủ nhưng cô lại không ngủ yên, lúc tỉnh lúc mê, mơ mơ hồ hồ.
Cô biết có y tá đến rút kim trong người, cô cũng biết Tiểu Vương đã đến, để Hứa Ôn Noãn và Lục Bán Thành rời đi.
Trong phòng chỉ có hai người họ, không khí có chút quỷ dị.
Cô lại bị thuốc tác dụng mà ngủ thiếp đi, trong mơ hồ, cô cảm thấy cửa được mở ra.
Còn chưa hạ sốt, cô không ngừng nằm mơ.
Cô nằm mơ khi còn nhỏ, lúc cấp ba, đến lúc mình đóng vai Lương Đậu Khấu, mơ mơ mơ, không biết xảy ra chuyện gì, lại xẹt đến hình ảnh những người đàn ông kia vây quanh cô, cởi đồ, vuốt ve cô.
Cô liều mạng giãy dụa, nhưng cô không thể thoát khỏi.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của mình bị người ta xé thành từng mảnh.
Cô tinh tường nhìn thấy đáy mắt của người đàn ông kia, thấy được hạ thể ông ta đang rỉ nước, thậm chí còn có một người đàn ông đang vừa cởi quần áo vừa đi về phía cô...
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
47 chương
31 chương
64 chương
95 chương
47 chương
5 chương