Vào cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà từ khi mặt trăng chuyển thành màu của máu, khi mọi người đang yên lành giấc ngủ. Trên bầu trời, đã xuất hiện 1 lổ hổng màu đen, có những thứ mang hình dạng con người, rất nhiều, rất nhiều rơi xuống Trái Đất. Chúng thật là nhanh mà, chúng tấn công vào từng ngôi nhà, giết sạch những ông bố can đảm bảo vệ vợ con. Chưa tới vài phút, cả thành phố to lớn ấy đã bị tàn phá, phút chốc chìm trong biển lửa. Khắp nơi đều có tiếng khóc than, la hét. - C..chạy mau đi...Rin! - 1 người đàn ông đang cố bảo vệ con mình. - Baba! Đừng mà! Khônggggggggggg! - MAU CHẠY ĐI!!!!! HÃY LÀ 1 CÔ BÉ NGOAN! - BABAAAAAAA! __________________________________ Cô gái ấy, bước từng bước đi thật nặng trĩu trên con đường dài, trời mưa rồi. 1 đứa con...lại có thể bỏ cha mình lại và thoát thân chỉ vì muốn được sống...nhưng...bọn chúng...thật đáng sợ...bọn chúng có răng nanh, thật nhọn, bọn chúng khao khát máu người mặc dù bọn chúng rất giống con người. B..bọn chúng đã dùng t..tay mà đâm xuyên qua đầu ông ta...máu văng tung tóe... - B...baba....hic...tại sao...hic... - cô gái tóc vàng đó, đang giàn giụa nước mắt tuyệt vọng mà quỳ xuống. Không còn ai sống cả ư? - Eh? Nii-chan, có 1 cô bé trắng trẻo ngon lành này - từ con hẻm nhỏ, 1 chàng trai có mái tóc vàng màu nắng giống cô bé đó ló đầu ra. - Rinto, em đừng có lăng nhăng. - bên cạnh cũng là 1 chàng trai giống màu tóc, nhưng dài hơn và được buộc lên gọn gàng - Ồ, một cô bé đáng yêu à? Trông ngon phết. Nó giật mình nhìn về phía con hẻm, đôi mắt màu xanh còn đọng lại vài giọt nước mắt nhìn chằm chằm về 2 người đó. Nó bỗng vui mừng nhanh nhảu chạy lại đứng trước 2 người đó. - 2...2 anh vẫn ổn chứ?! - Sao cô bé lại hỏi thế? Khi em chạy lại gần tôi mới thấy em cũng là 1 người trưởng thành nhỉ? - Rinto - là cậu mỉm cười. - 2 anh...không bị bọn chúng...cắn chứ? - nó lo lắng đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn 2 người bọn họ. - Sao cũng được. Rinto, mau “ăn” đi. Nii-sama đã dặn là không được bỏ sót 1 miếng mồi nào. - ngươi tóc buộc lên nhìn lạnh lùng hơn, trừng mắt nhìn cô bé đó. - Mồ, nii-chan đừng có ăn ké đó. Nói chuyện cũng đã vui vẻ, xong, cậu tiến lại gần nó và mỉm cười hiền hậu. Cậu dí sát nó vào tường, nhìn nó chằm chằm, vuốt ve chiếc cổ trắng ngon lành kia, cậu nới lỏng dây áo ngủ của cô bé. Khẽ liếm lên cổ, rồi cậu lại hôn. - Cô bé thật là thơm ngon mà~ Mau nhắm mắt lại đi~ Sẽ không đau đâu~ Rồi có cái gì đó, sự đau đớn đang dồn dập ào đến cùng 1 lúc. Nó không thể chống cự, tại sao? Đau đớn quá, rồi bỗng mắt nó mờ dần, nó sắp chết rồi sao? Nhưng bàn tay đó vẫn đang siết chặt lấy nó... - Nii-chan...em muốn mang cô bé này theo. - cậu bế cô bé đang ngất trên tay mỉm cười nhìn anh của mình. - Hửm? Rinto? Em bị sao vậy? Sao không giết nó đi? - Không đâu mà~ Ngon lắm đấy, vị giống hệt nii-sama đấy. Giết thì rất là tiếc! - Giống Nii-sama?! Có chắc không?! - Anh không tin thì thôi. Sáng nay nii-sama mới cho em nếm thử máu anh ấy mà. Làm sao mà quên mùi vị này được, ôi thật ngon và ngọt ngào~ - Mau quay về diện kiến nii-sama. Em cứ mang theo con bé đó. ________________________________ Thành phố xui xẻo ấy đã bị bọn vampire tàn ác chiếm giữ, không còn lấy 1 bóng người nữa. Bọn chúng rất khỏe và nhanh, bọn chúng đập phá hết nhà cửa và xây nơi ẩn trú của bọn chúng. Tại đằng xa xa trên ngọn núi phía sau thành phố, có 1 tòa lâu đài trông rất cao lớn, nhưng nó mang vẻ màu u ám, lạnh lẽo. Đó là nơi mà 3 anh em vampire, thuộc dòng tộc cao quý đang nghỉ ngơi... - Nii-sama, anh mau nếm thử máu của cô bé đáng yêu này đi. Anh sẽ bất ngờ cho coi! - cậu bế nó vui cười chạy lại chiếc ghế giữa sảnh, có 1 người con trai tóc màu đen đang đọc sách. Vẽ mặt thật điềm tĩnh và lạnh lùng. - Chậc Rinto, khi nào cái tật ham mang con người về của em mới biến mất? Mau giết nó đi. - Nhưng mà Loky nii-sama, cô bé này có mùi vị giống anh, không giữ lại thì tiếc~~~~ - Mang nó vào ngục đi. Anh sẽ xem xét sau. - vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, không thèm liếc 1 cái. - Em muốn mang vào phòng của mình. - Sao cũng được. Đừng gây chuyện. - Vâng nii-sama! - cậu nghe thấy thế nhanh nhảu bế nó chạy đi. Để nó lên giường, cậu nhìn chằm chằm, người gì đâu mà trắng trẻo, ngon lành, vị máu chẳng khác gì anh Loky. - Haizz, nếu đem vào ngục thì cô bé này chết cóng mất. Phải đi thay đồ cho em ấy, lấy áo mình vậy. Cậu đang lục tung tu đồ, ném tùm lum bộ quần áo ra sàn nhà thì nó bỗng tỉnh dậy. Mắt vẫn còn mờ mờ, nó khẽ liếc nhìn qua, có một người con trai cũng trạc tuổi đang lục tung tu đồ. Bỗng cổ đó đau rát, giật mình nó bèn nhớ lại chuyện lúc nãy, đó là tên vampire đã hút máu của nó. - V...vampire....! - nó run sợ, đầu cứ nghĩ mãi về cảnh tượng kinh hoàng khi cha nó chết. - Ô, cô bé tỉnh rồi à~ Sao em có đôi mắt màu giống Nữ Hoàng Fiat thế? Thật đẹp à nha~ - Đ....đừng có giết tôi mà! - nó ôm đầu. - Không có giết mà. Em mau thay đồ ướt ra kẻo lạnh đấy. Mặt đỡ đồ của tôi này. - cậu mỉm cười cầm chiếc áo sơ mi trong tủ ra. - Đ...đừng có lại gần...! Hắt xì...?! - nó bỗng hắt xì vì lạnh. - Không sao đâu. - T...tôi...lạnh lắm... - À tôi thấy rồi. Em không thể cởi dây nơ đằng sau áo chứ gì? Để tôi giúp em? - khuôn mặt cậu trở nên thật nguy hiểm. Đăng bởi: admin