Em là v.i.p duy nhất của anh
Chương 8
Editor: Tiểu Tiên Nữ
Nguyễn Tĩnh Xu cảm thấy vấn đề lớn nhất của người đàn ông này hiện giờ là tâm lý.
Ở tạm trong nhà cô một thời gian ngắn, chính cô rất có khả năng đeo trên lưng tội danh mưu sát.
À không, mới có mấy giờ không gặp mà anh đã lấy dao tự cứa lên tay mình như vậy, nếu cô có nhiều tiết dạy thì…. a không được, anh không được chết trong nhà!
Không gian nhỏ này, trừ bỏ bùn đất cùng dòng suối kia cũng chẳng có gì, vậy mà tựa như Kiều Nhậm Lương rất thích nó.
Nguyễn Tĩnh Xu thừa nhận không khí trong không gian không tồi, nhưng nhìn nhiều sẽ thấy chán.
Nguyễn Tĩnh Xu phát hiện, trừ bỏ ăn cơm và đi ngủ thì thời gian còn lại anh đều ôm Husky cùng Miêu Miêu ngây ngốc tại không gian.
Bởi thế, cô vì cuộc sống an toàn của người nào đó, cùng danh dự của chính cô, lần nào tan học xong liền vọt vào WC, tiến vào không gian nhìn chút.
Vẫn tốt, vận khí của cô không tồi, Kiều Nhậm Lương tuy tinh thần không tốt lắm nhưng ít nhất còn thở.
Mỗi ngày, Tĩnh Xu sẽ thường xuyên ra vào không gian.
Từ khi cô cùng Kiều Nhậm Lương phát hiện nước suối trong không gian có thể thả độc, mỗi ngày sẽ uống một ít.
Có lẽ do tâm lý mà cô cảm thấy làn da mình tốt lên không ít.
Cơ mà phải xác định một chuyện, ở trong WC làm nhiệm vụ hằng ngày thuận lợi hơn trước, đương nhiên, cô sẽ không cùng anh thảo luận vấn đề vệ sinh này.
Nguyễn Tĩnh Xu bởi vì hy vọng Kiều Nhậm Lương sẽ mở lòng hơn, đã nhiều lần khuyên anh đến trường đi dạo.
Không biết người khác nghĩ như nào, nhưng đối với cô mà nói, trường học chính là nơi hội tụ thanh xuân.
Mỗi lần nhìn những sinh viên học sinh nhiệt tình, hoạt bát, cô cũng sẽ hồi tưởng lại cái năm tháng tuổi trẻ đã từng trải qua.
Tiếc thay khi từ đầu đến cuối Kiều Nhậm Lương chỉ nói hai câu “Không cần” và “Cảm ơn”.
Nguyễn Tĩnh Xu đề nghị thêm vài lần thì cũng không nói nữa.
Không cần thiết vì chính cái người ở chung với mình một thời gian mà tốn thêm nước bọt, cô cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Nguyễn Tĩnh Xu đều trong trạng thái khẩn trương phòng ngừa người nào đó tự sát.
Đảo mắt một cái đã đến thứ sáu.
Nguyễn Tĩnh Xu mua vé bay vào 12 giờ đêm thứ sáu, chuyển giao chuyến bay tại HongKong, rồi mới đến Phố Đông THượng Hải [1].
Cô tranh thủ lúc tan tầm mua không ít thực phẩm chức năng, sau đó ném toàn bộ vào trong không gian.
Kiều Nhậm Lương trước khi xuất phát vô cùng tự giác ôm Husky cùng Miêu Miêu vào không gian.
Việc khiến Tĩnh Xu vui mừng chính là, khi kiểm tra an ninh, không gian cùng người trong không gian hoàn toàn không bị phát hiện.
Ngồi mất mấy tiếng ở khoang phổ thông, cả người cô đều đau nhức, chân như bị rút gân, trên máy bay không ngủ được nên cực kì mệt mỏi.
Nguyễn Tĩnh Xu đi vào WC ở sân bay, lắc mình tiến vào không gian, Kiều Nhậm Lương vẫn như cũ ôm Husky nằm trên đất, yên lặng nhìn bầu trời.
Nguyễn Tĩnh Xu: “Chúng ta đến Thượng Hải rồi!”
Những lời này rốt cuộc làm cho Kiều Nhậm Lương phản ứng, ánh mắt anh rất phức tạp.
Nguyễn Tĩnh Xu không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng cô có thể khẳng định một điều, cái cảm giác này, cô đời này đều không thể hiểu được.
Sân bay quốc tế Phố Đông Thượng Hải, từ WC nữ, một người đàn ông mặc áo thun đen đi ra.
Anh đối với ánh mắt của người xung quanh không có phản ứng gì, cho đến khi ý thức được hoàn cảnh hiện tại, mặt mới đỏ lên.
Nguyễn Tĩnh Xu biết WC sân bay lượng người ra vào cực lớn, nhưng nơi này tuyệt đối không có camera.
Cô không có cách nào vào WC nam được nên chỉ có thể để anh chịu thiệt một chút.
Ước chừng sau khi Kiều Nhậm Lương đi ra mấy chục giây, Nguyễn Tĩnh Xu xem xét anh đã đi ra ngoài, cô mới mở cửa đi ra.
Người ở trong WC nữ nhìn đôi nam nữ cùng đi ra từ một phòng, không chỉ có Kiều Nhậm Lương, đến cô da mặt cực cực dày rồi mà vẫn không chịu được xấu hổ.
Cô căn bản không nghĩ tới anh sẽ đứng sững sờ ở trong này, giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều thấy bọn họ cùng đi ra.
Cô có thể tưởng tượng mấy người đó sẽ tự bổ não các loại hình ảnh gì gì đấy.
Hiện tại, Tĩnh Xu thật sự cảm ơn trời đất, thế giới này không có ai biết Kiều Nhậm Lương, bằng không nhất định tình huống sẽ càng toang!
Kéo hành lý ra sân bay, Nguyễn Tĩnh Xu cầm 500 đồng đưa cho Kiều Nhậm Lương, liền cùng anh đường ai nấy đi.
Cô vẫn đang cực kỳ xấu hổ nên hoàn toàn không để ý, hiện tại anh không thân không thích, cầm ít tiền như vậy cái gì cũng không làm được.
Cô bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cái nơi làm cô mất mặt này thật nhanh.
Dù sao lúc trước Kiều Nhậm Lương cũng chỉ nói đưa anh tới Thượng Hải là được rồi. Cô về nước thăm bố mẹ, anh trở về tìm kiếm chính mình.
Hai người vốn không quen biết, Nguyễn Tĩnh Xu thu lưu anh ở trong nhà mình một thời gian đã là tận tình tận nghĩa.
Anh, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Đang suy nghĩ thì mẹ đại nhân liên hoàn gọi tới. Tĩnh Xu cuối cùng đem mấy chuyện Kiều Nhậm Lương vứt ra sau đầu, nghiêm túc ứng phó với cuộc gọi của mẹ ruột.
Trong đầu đều là bố mẹ thân yêu nên Nguyễn Tĩnh Xu quên rằng, cô cùng Kiều Nhậm Lương đã không có cách nào cắt đứt được sự ràng buộc, từ khi cuộc đời mới của anh bắt đầu, bọn họ đã ngầm không thể tách ra.
Tác giả có lời muốn nói: Lần sau không chừng sẽ đổi mới thời gian.
#2/5/2020 – 18h48′
Chú thích:
[1] Phố Đông Thượng Hải: Thành phố Thượng Hải được chia thành hai khu vực với khu phố cổ (phố Tây) và khu trung tâm thương mại hiện đại (phố Đông).
Một trong những biểu tượng kiến trúc hiện đại của thành phố Thượng Hải là Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông với độ cao 468 m. Đây là tháp cao nhất châu Á và tháp truyền hình cao thứ ba thế giới.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
61 chương
295 chương
60 chương
75 chương