Em là v.i.p duy nhất của anh
Chương 7
Editor: Tiểu Tiên Nữ
9 giờ sáng thứ hai, Nguyễn Tĩnh Xu bước vào phòng học. Hôm nay cô có 3 lớp, sơ cấp tiếng Trung, cao cấp tiếng Trung cùng với Văn hóa xã hội Trung Quốc.
Ngoài mặt Nguyễn Tĩnh Xu không chút để ý giảng dạy cho học sinh nội dung trên PPT, nhưng trong lòng lại lo lắng cho Kiều Nhậm Lương, vạn nhất anh ở nhà một mình, không ai để ý lại nghĩ quẩn thì phải làm sao bây giờ.
Nếu có người chết trong nhà mình, cái chức vụ giảng viên đại học coi như xong.
Giữa trưa, Tĩnh Xu mua một phần mì xào dưa tại nhà ăn của trường học, rồi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa xem điện thoại vừa ăn.
3 giờ chiều tan học xong cô liền có thể sắp xếp rồi về nhà. Nguyễn Tĩnh Xu muốn gọi điện cho Kiều Nhậm Lương để hỏi xem anh đang làm gì, cô rất sợ anh một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện.
Tiếc là trong nhà cô không lắp điện thoại cố định.
Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ xem TV thì anh không tiếp xúc bất cứ đồ dùng điện tử nào cả, giống như cố tình tránh internet, cả QQ cùng WeChat đều không có.
Tuy ngày thường Kiều Nhậm Lương ít nói, cả người ngây ngốc, nhưng ít ra có Nguyễn Tĩnh Xu ở bên cạnh bầu bạn. Có người ở bên cùng không có người ở bên thật sự khác nhau.
Vất vả lắm mới đến giờ tan học, Nguyễn Tĩnh Xu xách túi đi về phía bãi đỗ xe. Đồng nghiệp Juliena còn trêu ghẹo hỏi rằng có phải cô có bạn trai, đang vội vã đi hẹn hò đúng không.
Nguyễn Tĩnh Xu vô cùng lo lắng chạy về nhà, nhìn thấy Kiều Nhậm Lương ôm Husky ngồi ở trong hoa viên theo dõi Miêu Miêu đuổi bướm, Nguyễn Tĩnh Xu mới thở phào.
Có phải chính cô quá khẩn trương rồi không, bệnh trầm cảm của vị này thoạt nhìn vẫn khá tốt!
Nhưng suy nghĩ đó, vào buổi tối lúc Nguyễn Tĩnh Xu dùng dao gọt cam đã bị đánh bay. Nguyễn Tĩnh Xu mỗi ngày đều phải ăn hoa quả, cô tin rằng bổ sung nhiều vitamin thì da dẻ sẽ trở nên tốt hơn.
Cơ mà lúc cô cầm dao, tự nhiên phát hiện mũi dao dính một ít chất lỏng màu đỏ sậm, nhìn kĩ thấy giống như máu.
Vào không gian ở nơi cũ tìm được Kiều Nhậm Lương, anh vẫn nằm trên bùn đất nhìn lên trời ngây ngốc, Husky cuộn thành quả cầu màu xám nằm bên cạnh, Miêu Miêu lười nhác phơi nắng bên bờ sông.
Nhìn thì khá là hài hòa đấy!
Chính là, Nguyễn Tĩnh Xu nhìn đến quần áo Kiều Nhậm Lương mặc trên người thì cả người không tốt lắm. Nhưng quần áo mặc trên người anh ngoài ý muốn lại trông khá ổn.
Áo tắm dài màu hồng là do Tĩnh Xu mua lúc vào đại học, giá cả có hơi đắt nhưng được cái chất lượng thoải mái, lông xù xù mềm mềm, cho nên đến giờ vẫn dùng.
Bởi vì khung xương người châu Á so với người da trắng luôn nhỏ hơn nên khi cô mặc vào luôn có cảm giác đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người lớn, chỉ là khi mặc trên người Kiều Nhậm Lương lại rất vừa vặn.
Nhiệt độ trong không gian ổn định, mắc được áo ngắn tay, không cần thiết phải mặc áo tắm dài giữ ấm.
Nguyễn Tĩnh Xu đã không còn care việc Kiều Nhậm Lương thích màu hồng, nhưng một tên đàn ông cao to mặc áo tắm của cô nằm trên bùn đất, cô liền không nhìn nổi nữa.
Nguyễn Tĩnh Xu đi lên trước túm lấy cánh tay anh: “Anh mặc áo tắm của tôi, tôi không có ý kiến, nhưng anh có thể không nằm trên bùn đất được không? A, anh làm sao vậy?”
Tĩnh Xu nhìn thấy rõ, lúc Kiều Nhậm Lượng bị túm đã hít sâu một hơi, còn nhíu mày, giống như cô làm đau anh.
Nguyễn Tĩnh Xu: Lực tay tôi lớn như vậy hả?
Kéo tay áo lên, cô không tin được mở to hai mắt nhìn, trên cánh tay anh nổi lên từng vết cứa, nhìn lực độ cùng hình dạng của miệng vết thương thì không khó để đoán được đây là dùng dao nhỏ tự cứa.
Nguyễn Tĩnh Xu không khỏi nhớ tới vết máu còn dính trên dao gọt hoa quả.
Ai nói bệnh trầm cảm không nguy hiểm, đây này, đảo mắt một cái đã tự hại mình! Còn dùng dao gọt hoa quả của cô nữa.
Tĩnh Xu rốt cuộc phải nhìn thẳng vào căn bệnh trầm cảm này, hậu quả cực kì nghiêm trọng!
Mà Kiều Nhậm Lương nói một câu khiến cho sự táo bạo muốn mắng chửi người của cô trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Kiều Nhậm Lương: “Chỉ có đau đớn mới khiến tôi có cảm giác chính mình còn sống.”
Một giờ sau, Kiều Nhậm Lương cùng Nguyễn Tĩnh Xu có cuộc trò chuyện dài nhất từ khi quen biết đến nay.
Anh kể rõ ràng tỉ mỉ từ khi mới xuất đạo [1], lúc cực kì nổi tiếng, đến khi dần dần hao hụt nhân khí [2], cùng các thành viên “Khuynh thành tứ thiếu” [3] thoát khỏi cái bóng minh tinh tuyển chọn, công việc dần có quỹ đạo, anh trở về trạng thái khi còn là người mới.
Anh từng ở trên Weibo viết rằng, Hy vọng Khuynh thành tứ thiếu tụ họp, lại bị fans cùng mấy người nổi tiếng khác mắng cọ nhiệt.
Anh chỉ đơn thuần là muốn bạn bè xuất đạo cùng nhau gặp mặt mà thôi, hy vọng từ bọn họ tìm lại được tâm nguyện ban đầu.
Dần dần, anh càng ngày càng để ý cái nhìn của người khác.
Trên mạng mấy người kia nói câu nào quên câu đó, nhưng riêng anh, từng từ từng chữ chửi rủa anh đều ghi tạc trong lòng.
Bên ngoài hoạt bát, sôi nổi để che giấu trong lòng đang chậm rãi hư thối.
Người ta chỉ thấy trên màn ảnh là bộ mặt tươi cười, nào có ai quan tâm đằng sau đó là sự chống cự cùng nước mắt của anh.
Anh bắt đầu đeo mặt nạ để sống.
Trên màn ảnh anh hoạt bát nhiệt tình, đối mặt với người nhà bạn bè, anh lúc nào cũng dịu dàng, hiếu thuận, anh không muốn người khác lo lắng.
Chỉ khi trở lại nơi anh thuộc về, căn phòng lạnh lẽo trống vắng không có hơi người ấy, anh mới có thể tháo mặt nạ xuống.
Anh hùng bàn phím rồi các loại ngôn từ cắm vào người anh đầy thương tích.
Mười năm sự nghiệp, trải qua mưa gió, cũng đã gặp cầu vồng, nhưng cuối cùng thế giới lại lạnh nhạt với anh, còn anh cũng dần đối với thế giới này, tâm lạnh.
Anh nói: Tôi chưa bao giờ hối hận, nếu làm lại, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Kimi của tôi, nỗi đau trong lòng anh không ai có thể hiểu được.
#1/5/2020 – 20h41′
Chú thích:
[1] Xuất đạo: Debut, lần đầu tiên ra mắt.
[2] Nhân khí: (人气) chính là Độ Phổ Biến, hay còn gọi là độ nổi tiếng. Nhân Khí càng cao, có nghĩa minh tinh đó càng nhiều người biết đến.
[3] Khuynh thành tứ thiếu: Kiều Nhậm Lương trước đây cùng với Tỉnh Bách Nhiên, Lý Dịch Phong, Phó Tân Bác cùng tham gia cuộc thi Cố lên! Hảo nam nhi!, được gọi là “khuynh thành tứ thiếu”- bốn thiếu niên khuynh thành.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
10 chương
22 chương
305 chương
148 chương