“Tiểu thư!” Chung quản gia sốt ruột hét lên. Sự việc trước mặt ông khá là ‘căng thẳng’, nữ nhân ‘hiền dịu’ cố gắng vật lộn với Hồng lang gương nanh, rõ ràng mới hôm qua hai người… à một người một thú đang thắm thắm thiết thiết êm đẹp, nhưng mới qua hôm nay, mọi việc liền trở mặt bôm bốp vào mặt ông! “A? Không sao, không sao.” Hoàng Sa nghe thấy tiếng ông thì xua tay báo an, còn mình thì cố gắng đẩy cái mồm đầy nước dãi ra, chống người bò dậy. “Ngao ngao!” Hồng lang rõ ràng chưa đã ghiền, tru lên báo một tiếng rồi phóng qua. “Mày cút qua một bên coi! Tao sai rồi được chưa!” Bất lực với sức chiến đấu kinh hồn của nó, Hoàng Sa đẩy mặt nó ra, chừa cho mình một khe hở để nói chuyện với Chung quản gia: “Nó chỉ đùa vui thôi, ông đừng qua đây…” Hồng lang mặc dù không hiểu nhân loại kia đang nói cái gì với nó, nhưng vẫn cảm nhận được cô không cao hứng, đành tiếc nuối lăn qua một bên. Thấy nó cuộn mình ở một bên nằm nghỉ, Chung quản gia mới thở phào rồi lo lắng chạy tới, vớt cô ra khỏi vũng nước dãi. “Tiểu thư ngài hù chết tôi rồi!” Hoàng Sa ngại ngùng cười cười xin lỗi ông, cô cũng đâu ngờ mọi việc xảy ra như thế này. 2 tiếng trước… “Này, để tao đặt tên cho mày nhé?” Hôm nay Hoàng Sa cao hứng lạ thường, liền cầm miếng thịt qua dụ dỗ Hồng lang đang ngủ. “Ngao~~” Hồng lang lười biếng nâng mắt. Thấy nó đáp ứng mình, cô vừa lòng cười haha, suy nghĩ một hồi liền ra một cái tên. “Cẩu đản?” Mày cũng là dòng chó mà nhỉ. Ngay lập tức Hồng lang như thấy uy hϊế͙p͙ tới bản thân, ngao một tiếng khó chịu. “Vậy Hồng cẩu thì sao?” “Ngao!” má! Sao nó cảm thấy nhân loại kia không có ý tốt vậy. “Cẩu lang?” “Ngao!!!!” Nhân loại khốn kiếp! Thế là Hồng lang dựng đứng lông trêи người, phi thân qua vật lộn với nhân loại ngu xuẩn kia! …. “Mày liền là Tiểu Viêm, không nói nhiều!” Hoàng Sa chùi nước dãi trêи mặt, quyết tâm nói. Tiểu Viêm khinh bỉ liếc nhân loại kia một cái, không thèm quan tâm nữa. Cô xoa cái đầu đỏ của Tiểu Viêm, thấy nó thoải mái ngao lên một tiếng thì thích thú véo bộ mặt sói của nó, một người một thú cứ như vậy lăn qua lộn lại, đánh nhau um sùm, cũng không phát hiện phía sau đang có người nhìn mình. …. “Gia ngài chưa lành vết thương, cần tĩnh dưỡng ạ.” phía sau thiếu niên cúi đầu che đi ánh mắt chán ghét của mình, lo lắng nói. “Hừ, tôi cần cậu nhắc sao.” Hạ Di thoáng khó chịu, vứt bỏ thiếu niên rồi thả chậm bước chân tới bên người Hoàng Sa. Tiểu Viêm đè trêи người Hoàng Sa, hòng ɭϊếʍ cho mặt cô đầy nước dãi, thấy cô lộ biểu tình vặn vẹo thì vui sướиɠ ‘ngao’ lên một tiếng. Bỗng nó còn chưa hành cho nhân loại trước mặt thật thảm, thì bị ai đó nhấc lên. “Tiểu Viêm?” Hạ Di để con sói non đung đưa trước mặt, nhếch môi cười. Tiểu Viêm ngay lập tức cảnh giác, tru lên một tiếng cảnh báo nhân loại kia mau buông nó ra! Hoàng Sa thở hồng hộc, chùi nước dãi rồi ngẩng đầu lên nhìn người đi tới. Thoáng chốc cô ngẩn người, người nọ vải trắng băng bó ở ngực, chỉ khoắc lên người một lớp áo choàng mỏng tránh gió, vẻ mặt anh tuấn trong ánh chiều tà càng thêm hoàn mỹ. “Anh, …không sao rồi chứ?” miệng cô mấp máy, che giấu nỗi kinh hoàng đang dâng lên. “Không sao, đi thôi, tới cơm chiều rồi.” Hạ Di hiếm khi ôn nhu như bây giờ, càng tăng thêm vẻ thanh tân tuấn dật. “Anh …về lúc nào?” “Mới.” Hoàng Sa cúi đầu nhận lấy Tiểu Viêm, xoa xoa đầu nó rồi đi theo hắn, không hiểu sao bây giờ cô không dám đối mặt hắn, trong lòng vừa lo lại vừa áy náy. …. “Anh Vô a.” Tống Vô lạnh mặt đi về phía trước, không hề có ý muốn dừng lại. “Anh Vô, đợi em với.” Đậu Ngọc Đào ủy khuất cắn môi, chực chờ muốn khóc, giọng nói cũng không khỏi nghẹn ngào lên. Mấy người xung quanh nhìn một cảnh ta đi ngươi rượt, liền khẽ chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ với nhau. Thở dài một hơi, Tống Vô dừng bước, xoay người nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Đậu tiểu thư có gì phân phó?” “Em, …em chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh.” cô ta e thẹn cúi đầu, má hiện lên hai rặng mây hồng. “Tôi không có gì để nói.” “Nhưng! Anh không thể nghe em tâm sự sao?” Cô ta hai mắt diễm lệ, trông mong nhìn về phía hắn. “Tạm biệt.” Tống Vô mặt than xoay người liền đi, không hề có ý muốn dây dưa với nữ nhân không biết xấu hổ kia. Tiểu Sa không có ghê tởm như cô ta, Tống Vô âm thầm đem người ra so sánh, thoáng cái tâm tình liền tốt lên. Đậu Ngọc Đào nhìn người đi xa, nước mắt liền biến mất vô tung, cô ta khẽ nheo mắt, một mạt hận ý dâng lên. …. Trở về với Hoàng Sa. Nam nhân ngồi ở ghế dựa đọc sách, nhâm nhi ly trà, nhưng ánh mắt đôi khi lại đảo lên người nữ nhân cúi đầu đếm ngón tay. “Cô đang sợ tôi sao?” Hạ Di có chút khó hiểu, hắn cũng không có làm gì cô, vả lại hắn rời đi gần một tháng, cũng không hề chạm mặt. “Không …phải.” Hoàng Sa hoang mang nhìn hắn, ta mắc gì lại phải sợ ngươi, ta là đang áy náy! “A.” Nghe cô nói vậy hắn cũng không nhiều lời, im lặng đợi thời gian trôi. Hắn còn tưởng cô sẽ vì thấy hắn mà kϊƈɦ động dữ lắm, sẽ chạy tới ôm ấp hỏi thăm, ai ngờ… Thất vọng không nói nên lời!!! Hoàng Sa nhìn Hạ Di ngồi đọc sách liền ngáp một cái, xoay người chui vào chăn ngủ, đợi cho tới khi bị vật nặng nào đó đè cho tỉnh. Mơ màng tỉnh giấc, thấy Hạ Di đang đè nặng trêи người mình cười hì hì, Hoàng Sa liền đen mặt đẩy hắn ra. “Anh đang bị thương!” Hoàng Sa đẩy hắn ra liền thấy chỗ vải trắng thấm một mảnh đỏ, giận dữ quát người nào đó muốn nhào tới. “A?” Hạ Di khó hiểu nhìn cô giận dữ, hắn cũng đâu có đau. “Ngồi im đó!” Hoàng Sa lật đật bò dậy từ giường, chạy đi lấy hộp dụng cụ y tế. Xoay qua xoay lại, tháo ra rồi băng lại vết thương, đầu cô không khỏi rịn ra một lớp mỏng mồ hôi. Xong hết, cô ở bên cạnh thở phào, mắt liếc thấy người nào đó không đau không đớn, cô nhịn không được hỏi: “Anh không đau sao?” Hạ Di từ vẻ mặt bình thường liền trong một giây biến đổi, đau đớn hu hu: “Tôi đau…” Hắn đáng thương hề hề trông mong nhìn cô: “Xoa xoa giùm tôi..” Giống như lúc hắn giúp cô khi đau bụng, xoa xoa giúp hắn như vậy a! “Xạo sự!” Hoàng Sa vương tay búng trán hắn một cái, nhếch môi mỉm cười. __________________________