Em gái của tử thần.
Chương 18 : Cái ngại ngùng.
Sau đó không biết phải giải thích sau về sự xuất hiện đột ngột này của mình nên nó chạy đi luôn, vô cùng ngốc nghếch khi mà không cả nói một lời nào. Đối với cậu như vậy cũng là tốt vì có lẽ cậu đang cần thời gian để chữa lành cái lòng tự cao đang bị tổn thương ngiêm trọng của mình.
Ngồi trên xe rồi mà nó vẫn thấy mặt mình có gì đó lạ lạ, rồi thì hai tay hình như là đang run run, chắc chắn là không phải run lên do sợ hãi. Vậy thì vì cớ gì chứ?
“Tiểu thư có sao không?” nhận thấy cô thư kí đang chú ý đến biểu hiện khác thường của mình nên nó ngay lập tức cố lấy lại tinh thần, mọi chuyện lại như bình thường. Không trả lời câu hỏi của cô thư kí mà nó nói sang chuyện khác:
“Chị giúp tôi một việc được chứ? Và đảm bảo anh tôi sẽ không biết gì, ít ra cũng là từ miệng của chị!”
Cô thư kí không hề ngần ngại gì mà trả lời luôn:
“Tôi là thư kí riêng của cô chứ không phải của thiếu gia!”
“Tôi có thể gặp ông trùm của W ở đâu?” nó không tin tưởng ai một cách tuyệt đối bao giờ nhưng không hiểu sao nó lại thấy tin tưởng cô thư kí của mình vô cùng.
“Ông ta là một người đàn ông Hàn Quốc khoảng 60, 70 tuổi gì đó. Tôi chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng có vẻ thiếu gia cũng vậy. Tất cả chỉ được gặp tay sai của ông ta mà thôi.” Nghe cô thư kí nói thì nó chợt nhớ ra một chi tiết gì đó... Hàn Quốc sao?
“Nghe có vẻ ông ta là một người rất bí ẩn vậy mà chị vẫn biết được nhiều nhỉ?” nó bắt đầu thấy tò mò về cô thư kí của mình, cô thậm chí còn có vẻ như biết rõ mọi chuyện hơn cả anh trai nó. Nó tin cô còn biết nhiều hơn những gì cô nói.
“Thư kí cần phải tìm hiểu khá nhiều thông tin để khi cấp trên của mình hỏi có thể trả lời ngay, vả lại tôi cũng đoán tiểu thư sẽ muốn gặp ông ta!”
Nó cười rồi lại đeo tai nghe vào nghe nhạc:
“Tôi cũng đang đoán là chị sẽ có cách để tôi có thể nói chuyện với ông ta!”
...
Ngay khi về nhà nó bật ngay máy tính để tìm kiếm thông tin có liên liên đến bài báo hôm trước, có thể đây là một sự trả thù. Khả năng ông trùm này có mối liên quan đến 15 người bị thiệt mạng kia là rất cao, chắc chắn rằng ông ta đang thực hiện kế hoạch trả thù của mình. Nhưng như vậy có phải là đúng không khi mà không phải ai cũng là người có tội? Nếu đúng là như vậy thì nó dám chắc rằng ông ta đang trả thù quá tay, chắc hẳn ông ta không biết phải nhắm vào đích thị một ai đó nên mới hành động như vậy. Cũng có thể là ông ta đã quá căm hận với FBI và chính phủ.
Nhưng cho đến tận bây giờ thì nó vẫn chưa hiểu rõ vì sao lại có FBI ở đây? Vì dù sao đó cũng chỉ là một tổ điều tra mang tính quốc gia thôi... Rồi thì không hiểu lí do vì sao đa số những lần chạm trán của W đều là với FBI trong khi nó không nhớ là có quả bom nào được gài ở Mỹ và cũng không nghĩ là W có yêu cần Mỹ phải cung cấp tiền cho mình.
Không thể tìm thêm được thông tin gì nó bất chợt nghĩ đến tập tài liệu có vẻ đầy đủ của anh mình. Lương tâm và sự tò mò của nó đang đấu khẩu khá là gay gắt trong đầu. Bản thân nó vừa muốn anh không phải bận tâm thêm vì nó, không muốn phụ lòng yêu thương mà anh dành cho mình nhưng song song với đó nó cũng muốn chính tay mình cứu anh ra khỏi cái tổ chức quỷ quái đó, mà để có thể làm được như vậy thì việc mà chắc chắn nó phải làm là phá hủy W.
Có thể một mình nó thì khó có thể làm được điều đó nhưng nó luôn tin “Một que diêm thì có thể phá hủy cả một khu rừng”, hơn nữa ngoài nó ra thì cũng có những thế lực hùng mạnh khác cũng đang cố gắng tiêu hủy W nữa.
Cuối cùng thì nó vẫn quyết định sẽ vào phòng của anh một lần nữa.
Trước khi bắt tay vào để làm công việc tội lỗi nó dành ra một chút thời gian để nhìn ngắm bức ảnh và rồi nó cảm thấy như bức anh được treo hình như là hơi bị lệch nên đứng dậy để chỉnh lại.
Và rồi ngay khi tay nó chạm vào khung ảnh, một tờ giấy (loại cao cấp có chống mốc và rách ngay cả khi gặp nước) rơi xuống dưới chân. Ngay lúc đó nó thấy xe của anh đang đi vào cổng, luống cuống nhưng nó vẫn quyết định mở tờ giấy đó ra xem. Có vẻ như là một tấm bản đồ, để ý kĩ hơn nữa thì nó nhận ra đây là bản đồ của chính ngôi nhà mình đang ở nhưng lại có vài chi tiết lạ nên vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.
Nghe tiếng chân thì có vẻ anh đang lên cầu thang...
Luống cuống thế nào nó lại đánh rơi và làm sập nguồn điện thoại...
Anh mở cửa phòng vừa lúc nó cất xong tờ giấy và đưa tay khỏi khung ảnh. Nhưng cái điện thoại mà vỏ và pin mỗi thứ một nơi vẫn đang dưới chân.
“Tại anh làm em vội chạy ra cửa sổ để nhìn nên mới rơi cả điện thoại này!” nó vừa nói vừa cười ngượng ngạo, cúi xuống nhặt điện thoại để tránh ánh mắt của anh, sợ anh sẽ phát hiện ra mình đang nói dối.
“Em thích bức ảnh này như vậy thì tại sao không làm thêm một tấm để treo trong phòng đi?” anh mỉm cười rồi không ngần ngại thay áo ngay trước mặt nó.
Nó vẫn đang bối rối về việc làm vừa rồi của mình mà anh lại cứ ngỡ:
“Em sao vậy? Anh thay như vậy không tiện sao?” anh quay lại với nét mặt khó hiểu với cái áo sơ mi đã cởi hết hàng cúc, lộ ra là cơ bụng sáu múi đầy quyến rũ nhìn nó. Đây không phải lần đầu anh làm như vậy và cũng chưa bao giờ nó có thái độ như thế.
“Dù sao em cũng là con gái lớn rồi mà!” nó lấy cái cớ đó mà bỏ ra khỏi phòng anh...
“Lớn rồi thì không phải là em gái anh nữa sao?” anh vừa cởi hẳn cái áo ra vừa nói với theo nó nhưng câu hỏi không được hồi đáp.
Anh bật cười vì nghĩ nó đang thấy ngại khi nhìn thấy cơ thể của mình. Đang định mặc cái áo phông vào người thì chợt anh lại muốn trêu nó một chút nên quyết định sẽ không mặc áo nữa mà sang phòng nó.
“Anh sang đây làm gì?” sau khi về phòng thì nó đã lấy lại được bình tĩnh mà quên mất rằng mình “vừa mới ngại” khi nhìn thấy cơ bụng của anh.
“Anh tìm đồ...” tất nhiên đó chỉ là cái cớ vì cái sự thờ ơ của nó, anh cứ nghĩ ngay lập tức nó sẽ hét ấm lên cơ chứ ai lại ngờ lại gặp phải cái bản mặt khó ưa thường ngày đó.
“Phòng em thì anh tìm đồ gì? Mà tại sao anh lại không mặc áo?” nó đứng dậy đi từ từ về phía anh, vừa đi vừa tra khảo.
“Tại, tại anh nóng!” Anh lắp bắp.
Nó vẫn tiếp tục lại gần anh hơn nữa, thậm chí là vô tình chạm ngực của mình vào anh mà cũng không để ý. Ngay lập tức anh cảm nhận được cái thứ mềm mại của nó và thấy người mình đang nóng rực lên, nhất là khi trời lạnh nó không chịu mặc áo ngực khi ở nhà mà chỉ mặc một áo lót và áo phông ở ngoài, không thể nhận ra nó không mặc cho đến khi chạm phải.
“Ô, đúng là anh nóng thật đấy nhá! Hay anh bị ốm rồi?” nó vẫn cứ ngây thơ mà tiến sát anh hơn, không nhận ra giữa mình và anh đang có điều gì bất thường. Haiz...
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
136 chương
67 chương
165 chương
147 chương