Em chỉ thích gương mặt anh

Chương 39 : Em chỉ thích gương mặt anh

Nhiệt độ ban đêm chênh lệch rất lớn so với ban ngày, sau khi ra khỏi suối nước nóng, gió đêm thổi tới, hơi nước trên người bốc hơi, cuốn đi độ ấm vốn có trên cơ thể.   Hai người đều thấy lạnh, Thịnh Văn Ngôn hơi co người lại, vô thức nép vào lòng anh.   Thẩm Tại khẽ hít sâu một hơi, thân thể lại càng cứng còng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   “Lạnh…” Cô nỉ non nói.   Thẩm Tại rũ mắt, im lặng hai giây rồi cúi người bế ngang cô lên.   Thịnh Văn Ngôn giật thót, vội vàng ôm cổ anh. Cô kinh ngạc mà nhìn anh, cảm thấy trái tim như sắp ngừng đập.   “Anh, anh anh…”   “Đừng ồn.” Vẻ mặt Thẩm Tại vô cảm, hỏi, “Áo ngủ để ở đâu?”   Ngón tay Thịnh Văn Ngôn vô thức co cụm sau gáy anh, “… Để trong ngăn tủ.”   Chỗ này không có ai khác nên cũng không cần lo phòng thay đồ nữ có người, Thẩm Tại ôm cô đi thẳng vào trong, anh lôi quần áo ra, quấn chặt người cô lại.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thẩm Tại nói: “Đứng yên đây đừng cử động.”   “Vâng…”   Thẩm Tại chắc chắn cô đã được giữ ấm rồi mới đi sang phòng thay đồ nam, mặc áo ngủ của mình vào.   Đến lúc anh quay lại, Thịnh Văn Ngôn vẫn đứng ở chỗ cũ, bàn tay túm lấy cổ áo, ngoan ngoãn đứng yên, chỉ là vẫn còn run rẩy.   Thẩm Tại nhìn cô như vậy, bỗng dưng hơi mềm lòng.   Chuyện này dù sao cũng phải trách anh, bởi vì lúc đó anh không để ý ao tắm nước nóng kia là gì, chỉ nghĩ… Cô không nên ngâm cùng ao với anh, nên mới tách cô ra.   “Khá hơn chút nào không?” Anh hỏi.   Thịnh Văn Ngôn gật gật đầu, nhưng như nghĩ đến cái gì, cô lại nhanh chóng lắc đầu. Cô yếu ớt đỡ trán, hơi thở mong manh: “Không được, em vẫn cảm thấy rất chóng mặt…”   Thẩm Tại: “Sau này đi tắm suối nước nóng thì nhớ nhìn thời gian.”   “Vâng…” Thịnh Văn Ngôn hé mắt trộm ngắm anh, đường quai hàm nam tính, còn có giọt nước chực chờ nhỏ xuống. Người này trông thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng cô cảm thấy, giọng điệu này lại là đang lo lắng.   Thịnh Văn Ngôn lòng vui rạo rực, bong bóng bồng bềnh, ngoài mặt lại vẫn tỏ ra yếu nhược: “Thẩm tổng, hay là anh về trước đi, cứ ở đây sẽ bị lạnh đấy. Em không sao đâu, em ở đây nghỉ ngơi một lát, đợi em khỏe hơn chút, đi lại được rồi thì em tự đi vậy.”   Thẩm Tại rũ mắt nhìn người trước mặt nói “Anh cứ đi đi”, nhưng ánh mắt lại không có tí tẹo nào là muốn anh đi, khóe môi sâu kín nhếch lên.   Rõ ràng đã biết lúc này cô đang giả vờ.   Nhưng anh lại dung túng, làm như không biết gì, quay người lại, ngồi xuống.   Thẩm Tại: “Lên đi.”   Thịnh Văn Ngôn hơi sửng sốt: “Lên… Đâu cơ?”   Thẩm Tại quay đầu lại nhìn cô: “Cõng cô về, nhưng nếu cô cứ muốn ở lại đây nghỉ ngơi cho khỏe, thì cũng được.”   “Không được!” Thịnh Văn Ngôn dường như sợ anh đổi ý, cô vội vàng nhào tới, “Em, em vẫn nên về cùng anh thôi, uh… Cảm ơn sếp Thẩm~”   Thẩm Tại âm thầm cười khẽ, anh vòng tay qua khoeo chân cô, cõng người lên.   Đi một mạch về phía khách sạn, Thịnh Văn Ngôn tựa đầu lên vai anh, khóe môi cong lên mãi không thôi. Cô lén kề sát lại, khẽ khàng hít thở, đón lấy mùi hương của anh.   “Thẩm… Thẩm tổng.” Ở cổng ra vào, nhân viên công tác thấy hai người thì hơi ngẩn ra.   “Ừ.”   “À… Thịnh tiểu thư sao vậy ạ? Xảy ra chuyện gì sao?”   “Cô ấy tắm ——”   “Không có gì! Tôi không sao.” Thịnh Văn Ngôn xua xua tay với nhân viên công tác, “Trật chân chút thôi, không sao không sao, bọn tôi về phòng trước đây.”   Chuyện gió trăng của Thẩm Tại và trợ lý người ở đây cũng đã biết từ lần trước, cho nên thấy Thịnh Văn Ngôn nằm trên lưng người ta trông có vẻ sinh khí dồi dào, anh ta đã lập tức hiểu ra.   Có khi, đây lại là thú vui nho nhỏ của người ta…   Nhân viên công tác tươi cười: “Vâng, đi đường cẩn thận ạ.”   “Ừ~”   Rời khỏi đó, Thẩm Tại ấn thang máy.   “Còn nói trật chân, sao cô không để bác sĩ chỗ bọn họ đến xem xem?” Vừa rồi Thẩm Tại định nói với họ là cô tắm lâu quá, phải làm thế nào để hồi phục lại, nhưng lại bị Thịnh Văn Ngôn ngắt lời.   Thịnh Văn Ngôn: “Thôi đừng, nếu nói cho họ em vì ngâm suối nước nóng lâu quá mà ngất xỉu, chắc chắn người ta sẽ nghĩ IZ chúng ta là đồ nhà quê, đến suối nước nóng mà cũng không biết tắm.”   “Là cô nhà quê, đừng kéo công ty vào.”   “… Vầng!”   Thang máy tới, Thẩm Tại bước vào, ngoái đầu sang nhìn cô: Tôi thấy cô bây giờ khỏe rồi đấy, xuống đi.”   Thịnh Văn Ngôn trố mắt, lập tức ôm cổ anh: “Chưa mà… Vẫn còn choáng… Em không đi nổi…”   Cánh tay cô vòng qua giữ chặt, đầu cũng dựa sát sườn mặt anh.   Khoảng cách ngắn khiến người ta không có lòng phòng bị, cũng dung túng hơn hai phần.   Thẩm Tại cười khẽ một tiếng, không buông cô ra nữa.   Rất nhanh thang máy đã tới tầng Thịnh Văn Ngôn ở.   Thẩm Tại dừng lại trước cửa, quẹt thẻ vào rồi mang người đặt lên giường.   “Tắm rửa thay quần áo đã rồi hãy ngủ, uống nhiều nước một chút, cô hơi mất nước đấy.”   Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.   Thẩm Tại: “Vậy tôi đi đây.”   “Đợi đã!” Thịnh Văn Ngôn ngồi ở mép giường, ngẩng đầu nhìn anh, “Mới, mới vậy đã đi rồi ạ?”   Thẩm Tại: “Cô còn không khỏe ở đâu?”   “Em chỗ nào cũng không khỏe, em không thở được, em còn, em còn sợ nữa.”   “Sợ cái gì?”   Thịnh Văn Ngôn kéo tay áo anh: “Thì là sợ đó, anh có thể đợi chút được không, em không thoải mái, anh ở đây với em...”   Đôi mắt như đang cuốn lấy anh, mang theo mê hoặc lại không hề có vẻ nịnh nọt lấy lòng, ánh nước long lanh, nhưng lại quyến rũ động lòng người.   Trong một giây phút nào đó, Thẩm Tại vậy mà đã thật sự định để bản thân nương theo cô, ở lại vỗ về nỗi sợ của cô.   Nhưng cô sợ điều gì?   Chẳng qua chỉ là một lí do thoái thác, một đoạn trong vở diễn.   Thẩm Tại đã nhìn thấu, anh đã quen với kịch bản bất bình thường của Thịnh Văn Ngôn, cũng đã quen với sự liều lĩnh thẳng thắn của cô... Nhưng giờ phút này điều duy nhất anh không quen chính là, anh vậy mà lại dao động.   Hình như ngay từ lúc ở suối nước nóng, anh đã luôn dao động, luôn tùy ý cho cô tiếp cận mình.   Lúc trước anh còn có thể cõng cô vì cô không đi được, nhưng bây giờ, nếu cứ ở lại đây không cần lí do, thế lại càng không thích hợp.   “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, nghỉ ngơi sớm chút.” Cuối cùng Thẩm Tại vẫn kéo tay cô ra, nhàn nhạt dặn dò đôi câu.   Biểu cảm trên khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn lập tức sụp đổ.   Nhưng Thẩm Tại vẫn không dừng lại, xoay người rời khỏi phòng.   ——   Ngày hôm sau, Thịnh Văn Ngôn bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.   Đầu cô nặng trình trịch, gượng mở mắt nhìn giờ, vậy mà đã 11 giờ trưa. Cô bò dậy khỏi giường, đi ra mở cửa.   Điều bất ngờ là, ngoài cửa vậy mà lại là Chu Linh Vận.   Hai người vừa thấy đối phương đã không thể tỏ thái độ tốt, Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: “Làm sao? Có chuyện gì à?”   Chu Linh Vận quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô là heo hay sao mà ngủ đến tận giờ này, cô là trợ lý, không phải đi theo Thẩm Tại à?”   Một ngọn lửa trong lòng Thịnh Văn Ngôn lập tức bùng lên, nhưng bây giờ cả người cô mềm như bông, chẳng còn chút sức lực nào, càng khỏi nói đến chuyện khẩu chiến với Chu Linh Vận.   “Cô bị cái gì đấy, tôi thế nào thì liên quan gì đến cô?”   Chu Linh Vận chỉ chỉ đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ giữa trưa rồi, đã đến giờ cơm trưa, cô không đi ăn với Thẩm Tại à, còn ngủ, hay thật đấy?”   Thịnh Văn Ngôn nghe cô ta nói vậy thì chẳng hiểu gì, hình như cô không đi cùng Thẩm Tại, Chu Linh Vận mới là người vui nhất mới phải chứ?   “Có gì nói luôn đi, rốt cuộc là cô muốn gì?”   Chu Linh Vận khoanh tay trước ngực, liếc cô nói: “Chị tôi tới rồi, đến nghỉ dưỡng, giờ đang muốn đi ăn trưa với Thẩm Tại.”   Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Chị cô, ai cơ?”   Chu Linh Vận tức giận nói: “Chu Tư Mạc.”   Chu Linh Vận nói vậy thì Thịnh Văn Ngôn đã biết.   Mấy năm nay gần như không ai là không biết Chu Tư Mạc, nữ diễn viên đang nổi của làng điện ảnh Hoa Ngữ, từng đạt được rất nhiều giải nữ chính xuất sắc trong và ngoài nước, hoàn toàn xứng danh đại tỷ của giới giải trí.   Mặc dù nổi tiếng nhưng con người cô ấy lại rất khiêm tốn, hiếm khi có tai tiếng gì, xung quanh lại có rất nhiều bạn nam tôn cô ấy lên làm nữ thần.   Không ngờ, quan hệ giữa Thẩm Tại và nhà họ Chu lại không phải hạng xoàng, đối với đôi chị em này đều rất thân.   Thịnh Văn Ngôn: “Chị cô tới thì cứ tới thôi, tôi cũng chẳng đu idol, không cần xin chữ ký.”   “Móa! Ai bảo cô đi đu idol!” Chu Linh Vận lúc này không nhịn được nữa, “Ít nhiều gì cô cũng là tình nhân nhỏ của Thẩm Tại, trước mặt tôi thì cô giữ khư khư, sao đến lượt bà chị kia thì không phòng bị nữa!”   Thịnh Văn Ngôn: “…?”   Chu Linh Vận hiển nhiên là đang rất cuống: “Tôi nói thẳng với cô luôn vậy, ba tôi lúc trước chính là muốn tác hợp Chu Tư Mạc và Thẩm Tại đấy, chỉ là năm đó hai người không cùng chí hướng, chị tôi muốn vào giới giải trí, hiếm khi được gặp nhau, cho nên bây giờ mới chưa có kết quả gì. Bây giờ thì không còn như vậy nữa, Chu Tư Mạc đã có được thứ chị ta muốn, lúc này chị ta trở về, chắc chắn là đang nhăm nhe miếng thịt Thẩm Tại này!” Pass chương 40: suoinuocnong   Thịnh Văn Ngôn khựng lại vài giây: “Ý cô là… Chu Tư Mạc thích Thẩm Tại?”   Chu Linh Vận cười lạnh một tiếng: “Tám chín phần mười, nếu không chị ta bận rộn như thế, tự dưng lại tới đây nghỉ dưỡng làm gì, chắc chắn là nghe thấy ba tôi nói Thẩm Tại đang ở đây.”   Quan hệ chị em nhà họ Chu này, có vẻ không ổn lắm nhỉ.   Thịnh Văn Ngôn xoa xoa cằm: “Không phải do chị cô thích Thẩm Tại, cho nên cô mới nhất quyết muốn theo đuổi Thẩm Tại đấy chứ?”   Chu Linh Vận hơi nhướng mày: “Sao nào, tôi cũng đâu có kém Chu Tư Mạc, dựa vào đâu mà chuyện gì tốt ba tôi cũng bỏ qua tôi mà cho chị ta. Dù sao thì, tôi không thể để chị ta và Thẩm Tại có hy vọng được, nếu không tôi còn lăn lộn ở nhà thế nào được nữa. Cho nên Thịnh Văn Ngôn, phiền cô mau mau đi trang điểm ăn diện cho tôi nhờ, lẳng lơ được chừng nào thì show hết ra cho tôi!”   “…”   Mẹ nó! Cô mới lẳng lơ! Cả nhà cô đều lẳng lơ!!   Lúc sau, Thịnh Văn Ngôn bị Chu Linh Vận cưỡng chế đẩy vào nhà vệ sinh rửa mặt.   Chuyện Chu Tư Mạc và Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn tin tưởng. Nếu không, với cái tính cách kia của Chu Linh Vận, cô ta tuyệt đối không thể tới tìm cô được.   Đương nhiên, có tình địch xuất hiện, chắc chắn là cô phải xốc lại tinh thần. Nhưng hôm nay không biết làm sao mà người cứ nhẹ bẫng, thật sự chẳng có sức lực gì.   Gắng gượng trang điểm thay quần áo xong, Chu Linh Vận kéo cô đến nhà hàng.   Lúc hai người đến, nhà hàng đã lên đủ món.   Thịnh Văn Ngôn quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tại đang ngồi cùng một bàn ăn với một cô gái, cô gái kia mặc quần áo đơn giản, đầu còn đội mũ, nhìn khá bình dị. Nhưng lúc cô ấy ngước lên nhìn, ngũ quan hiện ra thì lại không hợp với từ "bình dị" này một chút nào.   Nhan sắc của Chu Tư Mạc cũng không phải kiểu sẽ khiến người ta phải lóa mắt, gương mặt cô ấy rất hợp với màn ảnh lớn, có nét, có ý, là kiểu mỹ nhân nịnh mắt.   Cô ấy năm nay vừa tròn 30, làn da được chăm sóc rất tốt, khí chất thành thục toát ra từ bên trong.   Lúc ngồi đối diện với Thẩm Tại, hình ảnh đó, đúng là một đôi người ngọc yên nhiên.   Ban đầu Thịnh Văn Ngôn nghe lời Chu Linh Vận giảng giải thì cũng không có cảm giác gì, nhưng lúc này thấy Chu Tư Mạc bằng xương bằng thịt, bỗng lại thấy nguy hiểm lan tràn.   Bởi vì, Chu Tư Mạc hoàn toàn khác cô.   Chu Tư Mạc là kiểu người thành thục hàng thật giá thật, là người thật sự có thể… Sánh ngang với anh.   “Chị, thì ra hai người đều đã ăn rồi à, sao không đợi bọn em.” Chu Linh Vận cười giả lả, kéo Thịnh Văn Ngôn đi qua.   Cô nàng ấn Thịnh Văn Ngôn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tại, còn mình thì ngồi bên cạnh Chu Tư Mạc.   Chu Tư Mạc cười: “Chị tưởng là em ăn rồi.”   “Đâu có, vừa hay, bây giờ cùng ăn luôn đi.”   “Ừ.”   Chu Tư Mạc đáp lời, xong lại quay ra nhìn Thịnh Văn Ngôn ngồi đối diện, “Đây là…”   Thịnh Văn Ngôn vừa định mở miệng, Chu Linh Vận đã nhanh nhảu cướp lời: “Cô ấy à, là trợ lý của anh Thẩm Tại! Cơ mà, cũng không phải trợ lý bình thường đâu.”   “Hửm?”   Chu Linh Vận cong cong môi, ánh mắt nhìn chị gái mình có hơi lạnh: “Qua hệ của người ta với anh Thẩm Tại… Thân mật ấy.”   Tiếng dao dĩa va chạm nhau rất nhỏ, cả bàn ăn yên tĩnh như rơi vào cơn mê.   Sau vài giây ngắn ngủi, Chu Tư Mạc mới cười khẽ một tiếng, dường như có hơi bất ngờ: “Ồ, Thẩm Tại, ra là vậy à.”   Những lúc có mặt Chu Linh Vận, quan hệ giữa hai người luôn mập mờ ái muội, mượn chuyện này để chắn thính.   Đại khái là vì thế nên Thẩm Tại cũng không phủ nhận, chỉ là cười nhạt đáp lại.   “Khụ khụ ——” Cổ họng Thịnh Văn Ngôn có chút không thoải mái.   Thẩm Tại quay lại nhìn cô: “Sao vậy?”   Thịnh Văn Ngôn: “Không sao, ngứa họng thôi.”   Thẩm Tại: “Sáng đã ăn chưa?”   Thịnh Văn Ngôn nói: “Vẫn chưa, em mới ngủ dậy xong.”   Thẩm Tại: “Cô ngủ cũng ngon đấy.”   “Không phải là do hôm qua tắm suối nước nóng thoải mái quá sao.” Thịnh Văn Ngôn nhấn mạnh ba chữ “thoải mái quá”, ký ức của hai người tự nhiên đồng nhất quay về cảnh tối qua.   Cơ thể ấm áp, da thịt chạm nhau, đó cũng không phải cảm giác có thể dễ dàng quên đi được.   Thẩm Tại hơi sượng, anh nhìn nhân viên phục vụ ra hiệu, lảng đi chuyện khác: “Lấy thêm hai bộ đồ ăn.”   “Vâng thưa Thẩm tổng.”   Sau khi bộ đồ ăn được mang lên đầy đủ, bốn người bắt đầu ăn cơm.   Từ tối qua đến giờ Thịnh Văn Ngôn vẫn chưa ăn gì, thật ra cô chẳng muốn ăn gì, gắp hai miếng mà đã ăn không vào, thế nên chỉ len lén để ý Thẩm Tại và Chu Tư Mạc.   Bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu.   Hai người tuổi tác xấp xỉ, lại quen biết từ trước, dường như có rất nhiều chuyện để nói.   Chu Linh Vận nhìn mà sốt cả ruột, cứ đưa mắt ra hiệu với Thịnh Văn Ngôn. Thịnh Văn Ngôn cũng định xen vào mấy câu, bọn họ nói đến chuyện đầu tư cô cũng hiểu, nhưng thật sự là hôm nay cứ thấy cả người uể oải, nói chuyện cũng không còn hứng thú.   Đến khi ăn xong bữa trưa, Chu Linh Vận vừa đứng dậy đã lôi cô sang bên cạnh, chỉ hận sắt không thành thép mà nói: “Làm sao vậy?! Cái vẻ ghê gớm lúc đối phó với tôi đâu, cô đừng có nói với tôi là cô sợ chị tôi đấy nhé.”   Thịnh Văn Ngôn trợn mắt: “Cô thấy tôi có giống sợ ai không?”   “Vậy sao cô không nói gì! Cô xem vừa nãy ăn cơm họ chuyện trò vui vẻ đến thế nào kìa, không thấy sợ à.”   “Xí… Lượn lượn lượn, tôi tự có cách, cô bớt chỉ đạo đi cho nhờ.”   Đang lúc hai người ghé tai xì xầm, Thẩm Tại và Chu Tư Mạc cũng chuẩn bị rời đi.   Chu Linh Vận nhanh nhẹn, lập tức chạy sang cản Chu Tư Mạc, vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Thịnh Văn Ngôn. Thịnh Văn Ngôn hiểu ý, đi theo Thẩm Tại ra ngoài.   Hai người cùng đi thang máy lên tầng ——   “Từ bao giờ mà cô với Chu Linh Vận thân thiết vậy?” Thẩm Tại hỏi.   Thịnh Văn Ngôn ho khẽ: “Ai thèm thân với cô ta… Chẳng biết hôm nay cô ta ăn nhầm cái gì, cứ lôi kéo làm quen với em.”   Thẩm Tại: “Ồ.”   “Anh thì sao sếp Thẩm.” Thịnh Văn Ngôn ý tứ sâu xa, thăm dò nói, “Thì ra anh và Chu Tư Mạc thân thiết như vậy.”   Thẩm Tại: “Bạn học cấp ba.”   “Bạn gái cũ?”   Thẩm Tại lạnh lùng liếc cô: “Đâu đâu cũng là bạn gái à?”   “Đâu có, chỉ là thấy hai người nói chuyện khá thân.” Thịnh Văn Ngôn vờ như bâng quơ nói, “Không hổ là cấp bậc ảnh hậu, đi với ai cũng có cảm giác couple.”   Nghe vậy, Thẩm Tại lại hiểu ra chút gì đó, đang nói mỉa đây mà, có ý sâu xa.   Khóe môi anh cong lên thật nhạt, nói: “Ồ, ý cô là, tôi với cô ấy rất xứng đôi.”   Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, lập tức nói: “Em chỉ nói bừa thế mà anh cũng tin! Hai người chẳng xứng đôi chút nào! Một chút cũng không!”   Ding ——   Thang máy tới nơi.   Thẩm Tại thu lại ý cười, lại quay về tư thái lãnh đạo: “Bớt gán ghép linh tinh đi, lát nữa về mở máy tính lên, viết báo cáo đi cho tôi.”   Thịnh Văn Ngôn: “… Vâng.”   Nhưng sau khi về phòng, Thịnh Văn Ngôn cũng chẳng có hơi sức đâu mà viết báo cáo. Cô đoán chắc mình hơi bị cảm, hôm qua bị gió lạnh tốc một trận, giờ phải vì đẹp mà trả giá đắt.   Thế là cô còn chẳng tẩy trang đã chui vào ổ chăn đi ngủ.   Sau đó thì mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Đến khi lại lần nữa bị tiếng chuông cửa đánh thức, bên ngoài trời đã tối đen, Thịnh Văn Ngôn day day huyệt Thái Dương, cái tính tình cáu kỉnh lúc ngủ dậy lại thêm đang khó chịu trong người, thế là cả người đều thấy bực bội.   Nhưng chuông cửa cứ reo mãi không thôi, Thịnh Văn Ngôn hết cách, đành phải ra mở cửa.   “Sao lại không nghe điện thoại? Cô... Cô lại đang ngủ à?" Ngoài cửa vẫn là Chu Linh Vận, cô ta kinh ngạc nhìn cô.   Thịnh Văn Ngôn lạnh mặt: “Làm sao, cũng đâu có ngủ trên giường cô.”   Chu Linh Vận: “Cô đừng ngủ nữa, chị tôi hẹn Thẩm Tại lên quán cà phê trên tầng thượng rồi biết không.”   Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Thịnh Văn Ngôn hơi cứng lại, liếc cô ta hỏi: “Vậy, anh ấy đi rồi?”   “Hỏi vớ vẩn, đương nhiên là đi rồi, nếu không tôi tới đây tìm cô làm gì?”   Thịnh Văn Ngôn gãi gãi đầu, có hơi thấp thỏm. Lúc trước đến đây anh luôn dẫn theo cô, bởi vì muốn né thính của Chu Linh Vận, nhưng bây giờ... Anh ra ngoài cũng không nói với cô, như vậy là sao... Không muốn né thính của Chu Tư Mạc?   “Đi bao lâu rồi?”   “Theo tin tức từ gián điệp, mười phút.”   Thịnh Văn Ngôn mím môi: “Chờ tôi chút.”   Cô quay về phòng, sửa sang lại quần áo tóc tai, lại tô thêm son môi, lúc này mới đi ra, “Đi xem xem.”   Chu Linh Vận dứt khoát gật đầu: “Được, cứ nói tôi mời cô đi uống cà phê.”   “Ok.”   Cái gọi là, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đại khái chính là như này đây.   Thịnh Văn Ngôn ráng lê cái thân bệnh tật đi cùng Chu Linh Vận lên tầng cao nhất, lúc bồi bàn dẫn họ vào quán cà phê, quả nhiên thấy được Thẩm Tại và Chu Tư Mạc ở chỗ ngồi bên cửa sổ.   Khoảng cách hơi xa, không nghe được bọn họ đang nói gì.   Thịnh Văn Ngôn kéo Chu Linh Vận ngồi xuống một bàn trống, cách bọn họ hai bàn, vừa ngồi xuống thì người bên kia cũng phát hiện ra.   Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại nhìn qua đây, cô nhoẻn miệng cười với anh.   Thẩm Tại chỉ dừng lại hai giây, rồi lại quay đầu đi.   Thịnh Văn Ngôn: “...”   Chu Linh Vận gọi hai ly cà phê, hỏi cô: “Nghĩ cách xem nào, kéo người đi.”   Đối với Chu Linh Vận, cô và Thẩm Tại là quan hệ không chính thức, nhưng Thịnh Văn Ngôn tự biết thật ra bọn họ không có chẳng có chút quan hệ gì, cho nên trong thời gian ngắn cô quả thật không nghĩ ra cách nào để kéo được người đi.    “Sao cô không nói gì? Không biết làm thế nào à?” Chu Linh Vận trợn mắt liếc cô, “Cái này không phải dễ rồi sao, cô cứ giả vờ bảo cô ngủ một mình không được, hoặc là cô thấy không khỏe, muốn anh ấy ở bên.”   Loại chuyện này sao cô có thể không nghĩ ra, trò trẻ con.   Vấn đề là ở chỗ, cô không nghĩ là cách này có tác dụng.   Tối qua cô đã thử rồi, muốn giữ anh ở lại... Thế nhưng, anh vẫn không ở lại.   Lúc này, ở một chỗ khác bên cửa sổ, Chu Tư Mạc kín đáo hỏi, “Cô gái bên kia, không phải phải bạn gái anh chứ?”   Thẩm Tại không đáp, chỉ nói: “Cô cũng hứng thú với chuyện này à?”   Chu Tư Mạc cười: “Có chút, như ý em gái tôi thì anh và trợ lý có quan hệ không đúng mực cho lắm, nhưng tôi lại cảm thấy, loại chuyện thế này không nhiều khả năng lại xảy ra với anh. Thẩm Tại, anh lừa em gái tôi đúng không?”   Chu Tư Mạc xông xáo trong giới giải trí đến tận bây giờ, nhìn thì ung dung bình thản, nhưng thực ra lại là kẻ tinh tường.   Em gái mình thế nào cô, cô ấy cũng rõ mồn một.   Ở một góc độ nào đó thì cô ấy và Thẩm Tại giống nhau, có thể đứng ở góc nhìn của người từng trải, hoàn toàn nhìn thấu các ‘bạn nhỏ’ đang bày trò gì.   “Ừ, biết rồi cũng đừng nói gì.”   Chu Tư Mạc gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Được, em gái tôi vì tôi mà luôn muốn tiếp cận anh, tôi cũng biết chuyện đó, xin lỗi nhé.”   “Không có gì.” Thẩm Tại nói, “Tiếp tục đi, chuyện cô vừa nói.”   Chu Tư Mạc thấy anh không định nói nhiều đến chuyện riêng tư, cô ấy cũng không nói nữa, lại quay về chủ đề trước đó, về chuyện hợp tác mảng điện ảnh.   Lại nói đến một bên khác, Chu Linh Vận thấy Thịnh Văn Ngôn cứ lần chần mãi không hành động gì, cô nàng không nhịn được nữa, đột nhiên đứng lên, phô trương nói: “Văn Ngôn? Sao không uống cà phê đi? Không khỏe à?”   Thịnh Văn Ngôn: “...?”   Chu Linh Vận nhéo nhéo cô: “Cô chóng mặt à, vậy cô mau xuống nghỉ ngơi đi. Ầy, nếu biết trước là cô không khỏe thì tôi đã không gọi cô lên đây rồi.”   Mịa! Cái kỹ thuật diễn sượng trân này, thật là làm mình muốn xỉu ngang mà!   Nhưng Chu Linh Vận đã tung, Thịnh Văn Ngôn không thể không hứng, huống chi, lúc này cô thực sự thấy không được khỏe.   “Sao vậy?” Bên phía Chu Tư Mạc và Thẩm Tại cũng để ý thấy tình hình bên này, đều đứng dậy đi qua.   Chu Linh Vận làm lơ cô ấy, chỉ nói với Thẩm Tại: “Anh Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn nói cô ấy thấy khó chịu trong người, hay là, anh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước đi.”   Thẩm Tại bước lên trước, rũ mắt liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn, ai đó đang ra vẻ rất đáng thương.   Thẩm Tại: “Không khỏe à?”   Thịnh Văn Ngôn thành thật gật gật đầu.   Chu Tư Mạc nói: “Vậy tôi gọi điện cho bác sĩ đến xem sao.”   “Không cần đâu!” Chu Linh Vận ngăn cản xong lại dừng lại hồi lâu, chắc là cảm thấy mình manh động quá, cô nàng lại nhanh nhảu nói, “Cô ấy nói ngủ một giấc dậy là lại khỏe thôi, anh Thẩm Tại, anh đưa cô ấy đi nghỉ ngơi chút đi.”   Thẩm Tại im lặng một lúc lâu, sau mới nói “Đứng lên.”   Nói xong, anh ra khỏi quán cà phê. Thịnh Văn Ngôn âm ừ một tiếng rồi cũng theo anh ra ngoài.   Nhưng từ quán cà phê ra đến cửa thang máy, anh đều không nói thêm một lời nào.   Sắc mặt anh có hơi lạnh lùng, lúc đứng trong thang máy thì như kết một mảng băng.   Nhưng lúc này Thịnh Văn Ngôn lại không để ý đến thái độ của anh, cô hơi choáng váng, đứng không vững nên phải duỗi tay níu lấy tay vịn thang máy.   Thang máy xuống đến tầng của cô, Thịnh Văn Ngôn dù dị ứng với kỹ thuật diễn của Chu Linh Vận, nhưng thấy Thẩm Tại thật sự cùng mình đi xuống, cô lại thấy hơi vui vui. Cố gắng gượng xốc lại tinh thần, cô đi theo anh về hướng phòng mình.   “Thẻ phòng.”   “Ừm.” Thịnh Văn Ngôn lấy thẻ trong túi ra, quẹt lên cửa.   Cửa mở, cô vào phòng, Thẩm Tại đứng yên trước cửa.   Thịnh Văn Ngôn thở ra một hơi, cảm thấy hơi thở của mình hơi nóng: “Em không thoải mái lắm, nghĩ chắc nên uống chút thuốc ——”   “Cô và Chu Linh Vận làm loạn cái gì vậy.” Thẩm Tại rũ mắt, biểu cảm lãnh đạm, nhưng cô lại loáng thoáng cảm thấy, hình như anh đang bực.   Thịnh Văn Ngôn hơi sửng sốt: “Em... Đâu có.”   “Tôi và Chu Tư Mạc có chuyện cần nói, cô đừng có theo Chu Linh Vận quấy rối.” Thẩm Tại nhìn cô, lời nói không hề khách sáo, “Thịnh Văn Ngôn, cô còn muốn diễn như vậy mấy lần nữa?”   Anh mất hết kiên nhẫn rồi.   Sau khi trong lòng xuất hiện ý nghĩ như vậy, Thịnh Văn Ngôn chợt có chút hốt hoảng. Anh theo cô đi xuống, không phải bởi vì lo cô bị ốm, mà anh cho rằng cô đang vờ vịt, muốn xuống đây dạy bảo cô một trận.   Thịnh Văn Ngôn: “... Em không diễn gì cả, em, thật sự không thoải mái.”   Thẩm Tại đã hoàn toàn miễn dịch với hành vi này của cô, chỉ nói: “Từ bao giờ cô thân thiết với Chu Linh Vận như vậy? Sau này đừng qua lại quá thân với cô ấy, cũng không được phép nghe lời cô ấy nữa.”   Thịnh Văn Ngôn sững ra, không hề nghĩ ngợi buột miệng hỏi: “Vậy còn chuyện cô ấy nói, anh và Chu Tư Mạc suýt nữa đã đến với nhau, nếu không phải vì Chu Tư Mạc vào giới giải trí, chắc chắn giờ hai người đã kết hôn rồi, đây là cô ấy lừa em sao?”   Thẩm Tại: “Đây không phải chuyện cô cần quan tâm.”   “Nên đó là thật đúng không, vậy là cô ấy thích anh? Hay là, anh thích cô ấy? Vừa rồi hai người hẹn hò sao?”   “Là bàn chuyện công việc.” Thẩm Tại khẽ hít sâu một hơi, có chút tức giận: “Tôi nói, đây không phải chuyện cô cần quan tâm. Còn nữa, lần trước cô nói với tôi thế nào, không nói dối tôi nữa, bây giờ cô làm gì thế này.”   “… Em không nói dối.”   Không hề ăn năn hối lỗi, vẫn suy nghĩ trẻ con hệt như trước.   Nỗi tức giận trong lòng Thẩm Tại dâng lên càng cao: “Vậy thì vào nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài quấy rối nữa.”   Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, hốc mắt hơi ửng đỏ.   Thẩm Tại biết, đối với một vài chuyện cô sẽ vừa vô lý vừa trẻ con, lúc này anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu bị cô quấn lấy, anh phải xử lý ra sao rồi.   Nhưng mà ngoài dự liệu của anh, hôm nay cô lại không nói thêm gì nữa.   “Ờ, em biết rồi, xin lỗi.” Cô cúi đầu, lùi về sau một bước, sau đó đột nhiên sập cửa lại.