Em chỉ thích gương mặt anh

Chương 38 : Em chỉ thích gương mặt anh

Lại là hơn hai tiếng bay, sau khi xuống máy bay, bên phía Tài Thánh vẫn như thường lệ cử người đến tiếp đón, lại vẫn là Chu Linh Vận dẫn đầu.   Nhưng bắt đầu từ khi ra khỏi sân bay, Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn không còn hơi đâu mà lo “liếc mắt đưa tình” với Chu Linh Vận nữa, chỉ chăm chăm ôm chặt áo khoác run bần bật.   Mẹ nó… Hôm qua dự báo thời tiết đâu có nói là nhiệt độ chỗ này còn thấp hơn chỗ bọn họ ba, bốn độ đâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Váy cô hở nhiều như thế, ngay cả áo khoác dài cũng không chắn được gió từ dưới chân tốc lên.   “Là xe này sao?”   Thẩm Tại biết người đằng sau yên ắng như thế là vì đang lạnh đến không chịu nổi, bỏ qua phần chào hỏi hàn huyên, anh hỏi thẳng một câu.   Lời muốn nói như sông dài biển rộng của Chu Linh Vận cứ thế bị chặn lại, “Hả? Đúng đúng đúng, là chiếc này.”   “Cảm ơn.” Thẩm Tại duỗi tay mở cửa xe, lại quay đầu lại nhìn Thịnh Văn Ngôn, “Còn không vào đi.”   Thịnh Văn Ngôn gật đầu như giã tỏi, chui ngay vào hàng ghế sau, Thẩm Tại cũng lên xe ngay sau cô.   Chu Linh Vận đứng ngoài xe sửng sốt hai giây, cô ta hừ lạnh một tiếng, đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống ghế phụ lái.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cửa xe đóng lại, trong xe mở điều hòa, không khí xung quanh lại ấm trở lại, cuối cùng Thịnh Văn Ngôn thở phào một hơi nhẹ nhõm.   Thẩm Tại nhìn sự thay đổi trên biểu cảm gương mặt cô, anh trêu: “Còn trình diễn nữa không.”   Thịnh Văn Ngôn: “…”   Cạn lời.   Thẩm Tại: “Lần sau ra ngoài thì tìm hiểu cho kỹ vào, đừng có cứng đầu chỉ biết đẹp.”   Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn anh, hai hàm răng còn đang va lập cập: “Vậy là đẹp rồi đúng không?”   Thẩm Tại: “…”   Hạn hán lời.   Lúc đến khách sạn trong khu nghỉ dưỡng thì trời đã tối, bên Tài Thánh chuẩn bị bữa tối tiếp đãi hai người. Cơm nước xong xuôi, Thịnh Văn Ngôn về phòng mình nghỉ ngơi một lát.   Mục đích lần này tới chủ yếu là muốn thư thả cùng Thẩm Tại đi ngâm suối nước nóng, cho nên sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, cô bắt đầu lấy ra áo tắm mình đã chọn lựa tỉ mỉ.   Bộ áo tắm màu đen, phần ngực được thiết kế khá độc đáo, bộ phận gợi cảm thấp thoáng như ẩn như hiện, lưng áo xẻ sâu hình chữ U, đường cong sau lưng được thể hiện ra vô cũng mượt mà.   Thịnh Văn Ngôn thay áo xong, rất hài lòng xoay một vòng trước gương, sau đó khoác áo ngủ lên rồi ra ngoài.   Ao nước nóng ở ngọn núi sau khách sạn, ao tắm có rất nhiều, chức năng nào cũng có.   Vì đang trong giai đoạn mở cửa thử nghiệm nên trước mắt người tới đây toàn là khách mời đặc biệt hoặc bạn bè và người nhà của nhân viên công tác, còn người sống trong khu vực suối nước nóng này thì cũng không nhiều lắm.   Thịnh Văn Ngôn đi đến lối vào, cô hỏi thăm nhân viên công tác xem đến ao tắm nào thì hợp lý.   Người của IZ đến đây nhân viên ở đây ai cũng biết, nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn thì anh ta rất nhiệt tình giới thiệu cho cô một chút về đặc điểm của các ao tắm, sau đó đề cử cô đi khu số 03.   “Vậy theo như anh nói thì bên kia có công dụng dưỡng trắng da đúng không?~”   “Vâng ạ Thịnh tiểu thư.”   “Ừ được.” Thịnh Văn Ngôn dường như bâng quơ hỏi một câu, “Bình thường sếp Thẩm nhà chúng tôi có lẽ cũng thích dưỡng da, anh ấy cũng đi chứ?”   Nhân viên công tác nói: “Thật ra Thẩm tổng không qua bên đó ạ, bởi vì chúng tôi đã dành riêng một khu cho anh ấy, tối nay anh ấy đến khu số 2, ở đó không có ai ạ.”   “Ohh... Thế à.” Thịnh Văn Ngôn cười cười, “Cảm ơn, tôi đi trước nhé.”   Cô gái trước mắt tuy là đã khoác áo ngủ trắng, nhưng mái tóc dài xõa ra, cần cổ tinh tế, chỉ vậy thôi cũng đã vô cùng quyến rũ rồi.   Cậu nhân viên thấy cô cười với mình như vậy thì cả mặt ửng hồng: “A, không đâu không đâu, chúc cô tối nay tắm vui vẻ ạ……”   “Ừ.”   Thịnh Văn Ngôn xoay người đi về phía lối đi của khu suối nước nóng, vào đến nơi, mỗi con đường nhỏ đều có biển chú thích đây là ao tắm gì, Thịnh Văn Ngôn thấy khu số 3 mà vừa rồi nhân viên công tác đề xuất cho cô, nhưng cô chỉ nhìn lướt qua, sau đó xoay người đi về khu số 2.   Con đường nhỏ khúc khuỷu thâm sâu, bên đường trồng cây xanh cành lá tươi tốt, một phen ý cảnh độc nhất, điều này làm cô nhớ tới nhà hàng Đinh Lan Các của Thẩm Tại, phong cách có chút tương đồng, chẳng qua một bên là ham muốn của vị giác, một bên là niềm vui của thể xác thôi.   Càng đi về phía trước, sương khói càng dày đặc, ao tắm nước nóng hơi nước mịt mờ, khiến người ta còn chưa bước vào đã cảm thấy từng lỗ chân lông như nở ra. Nhưng Thịnh Văn Ngôn loanh quanh một vòng mãi cũng không gặp ai.   Không phải chứ… Đã đi rồi à.   Thịnh Văn Ngôn lập tức có hơi hụt hẫng, khó khăn lắm mới có cơ hội phô bày một chút sự quyến rũ của cô, mà lại chỉ thế này?   Thôi được rồi, còn hai ngày nữa mà, đến lúc đó lại căn chuẩn giờ…   Thịnh Văn Ngôn vừa tự nhủ như vậy vừa đi về chỗ gửi quần áo, tới cũng tới rồi, cô cũng muốn ngâm một chút.   Thế là ở khu gửi đồ, cô cởi áo ngủ và dép lê ra, chỉ còn chân trần và áo tắm bước ra ngoài.   Trước đó nhân viên công tác nói khu số 3 này buổi tối là dành riêng cho Thẩm Tại, không có người khác, cho nên lúc Thịnh Văn Ngôn bước ra hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải người.    Giữa sương khói nghi ngút, đột nhiên nhìn thấy phòng thay đồ bên cạnh có một bóng người bước ra, cô hoảng hồn hét lên.   Mà người kia hiển nhiên cũng bị giật mình, bất chợt quay đầu lại.   Thịnh Văn Ngôn cả người đều đang trong trạng thái hoảng loạn, nhưng đúng lúc người nọ quay đầu lại, sự hoảng sợ của cô ngay lập tức đóng băng, sau khi hoảng sợ và kinh ngạc trung hòa với nhau, dần dần trở thành niềm vui bất ngờ   Người trước mắt dáng cao chân dài, màu da trắng lạnh, cơ bắp rõ ràng… Từ đầu đến chân chỉ mặc độc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, thân hình chất lượng tốt liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.   Đối với cô mà nói, những thứ này thật xa lạ, nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt tuấn tú bình thản dường như không có bất cứ cảm xúc gì kia, sự thân thuộc lại ùa về.   Thẩm Tại, vậy mà vẫn chưa đi……   Đã vậy trông cái tư thế này, là vừa mới bắt đầu.   Thịnh Văn Ngôn ngay lập tức bối rối trong lòng, ánh mắt cô vô thức trốn tránh, nhưng lại không kìm được liếc nhìn thân thể anh.   Liếc qua liếc lại, cả mặt đã đỏ bừng.   “Sao cô lại ở đây?”   Cách đó không xa, giọng nói của người nọ truyền tới, trong trẻo lành lạnh, tựa như mang theo mây khói độc nhất của nơi này.   Da mặt dày như Thịnh Văn Ngôn mà lúc này cũng căng thẳng đến nỗi ngón chân cuộn lại: “À… Nhân viên công tác nói bên này là ao tắm trị liệu, dạo này em đau lưng mỏi eo… Cho nên, cho nên mới qua đây. Thẩm tổng, thì ra anh vẫn ở đây à.”   Lúc nói vậy cô hơi cúi đầu, một lọn tóc bên cạnh chưa buộc kỹ đúng lúc rũ xuống, rơi xuống trước ngực cô.   Tóc đen làm nổi bật lên da thịt trông lại càng bắt mắt, mà chỗ kia áo tắm được thiết kế độc đáo, gợi cảm thuần dục, hấp dẫn mắt người.   Ánh mắt Thẩm Tại theo bản năng đuổi theo lọn tóc rũ xuống kia, sau một giây dừng lại ở đó, anh dời tầm mắt thật nhanh.   “Ừ.” Anh không nói gì thêm, xoay người đi về một hướng khác.   Thịnh Văn Ngôn chớp mắt ngây người vài giây, vừa rồi cô căng thẳng đến nỗi muốn tự kỷ luôn, nhưng hình như anh… Lại chẳng có chút phản ứng nào.   Hơn nữa, có phải vừa rồi anh còn chẳng thèm nhìn cô không?   “Thẩm tổng!” Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần, bước nhanh theo sau, “Anh đi đâu tắm thế."   Thẩm Tại mắt nhìn thẳng, không nói gì, đi đến một ao tắm liền bước xuống.   Thịnh Văn Ngôn cúi xuống thử chạm tay vào làn nước suối, ao tắm thuốc Đông Y, hương thơm nhàn nhạt, vừa ngửi đã khiến người ta thân tâm khoan khoái, anh thật biết chọn.   “Cái này có vẻ trị liệu thân thể tốt đấy, sếp Thẩm anh xem hướng dẫn rồi à? Em cũng thử xem sao.”   Thẩm Tại đương nhiên chưa xem hướng dẫn gì cả, anh cũng chỉ tùy tiện chọn một cái thôi. Nhưng thấy Thịnh Văn Ngôn định xuống, anh lập tức ngăn lại, “Cái này không hợp với cô.”   Thịnh Văn Ngôn hơi khựng lại: “Tạo sao ạ?”   “Không phải lưng đau eo mỏi à?” Thẩm Tại rũ mắt, chỉ loáng thoáng liếc thấy một bóng hình ở bên cạnh anh, “Ra cái đằng sau kia đi.”   Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn về phía anh bảo, “… Kia là ao gì?”   “Chuyên trị lưng đau eo mỏi của cô.”   “…”   Một lát sau, Thẩm Tại nghe tiếng Thịnh Văn Ngôn rời đi, tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó là tiếng cô bước xuống nước.   Anh dựa lưng lên vách đá, mắt cuối cùng cũng nhấc lên. Trong sương khói lượn lờ, anh khe khẽ thở phào một hơi.   ——   Hai người quay lưng về phía nhau, nhưng sau khi xuống nước, Thịnh Văn Ngôn vẫn chưa hết ý gian quay đầu lại nhìn.   Mắc dù giữa hai ao tắm chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, nhưng hoàn toàn là hai thế giới cách biệt.   Thịnh Văn Ngôn thở hồng hộc quay đầu lại, eo đau đến thấu xương…… Cái thứ này trị đau lưng thật à, cô chỉ tiện miệng nói bừa, thế mà anh lại ghi nhớ.   Cơ mà… Thoải mái thì đúng là thoải mái thật.   Thịnh Văn Ngôn chìm xuống sâu hơn, bắt đầu hình thức tán dóc: “Thẩm tổng, trước kia anh từng đi suối nước nóng chưa?”   “Ừm.”   “Em cũng đi rồi, có mấy lần cùng mấy đứa bạn đi Hokkaido tắm suối nước nóng, suối nước nóng ở đó cũng rất dễ chịu, mùa đông đến đó lại càng tuyệt, đúng là thiên đường.”   Thẩm Tại: “Cũng bình thường.”   “Anh cũng đến đó rồi à?” Thịnh Văn Ngôn nói, “Em thấy ở đó rất thú vị, nhưng mà ở đó bọn họ đều không mặc quần áo, một mảnh vải che thân cũng không luôn, lần đầu tiên đi em còn hơi xấu hổ. Nhưng mà quen rồi thì không sao, nam nữ tắm riêng mà… Đúng rồi, có mấy khách sạn có bồn tắm nước nóng rất tuyệt, gọi là gì ấy nhỉ, à em nhớ ra rồi…”   Người sau lưng lại bắt đầu huyên thuyên, nhưng trong thời gian dài tiếp xúc, Thẩm Tại tự nhiên cũng quen rồi.   Hơn nữa hôm nay không ở công ty, hiếm khi được thảnh thơi, cho nên anh cũng không ngắt lời cô, để cô tự do nói.   Mãi sau, đại khái là thấy anh mãi chẳng nói một lời, cô nói một mình cũng tự mệt, thế là bắt đầu yên tĩnh dần.   Thời gian ngâm suối nước nóng không nên quá dài, nếu nhiệt độ thấp hơn một chút thì có thể ngâm từ 20-30 phút.   Hơn hai mươi phút sau, Thẩm Tại bước ra khỏi ao, người đằng sau anh vẫn còn đang ngâm, lúc đi qua anh chỉ nhìn thẳng phía trước.   “Đừng ngâm quá lâu, đi được rồi đấy.”   Thịnh Văn Ngôn định chờ anh đi lên trước, cô ngâm cũng thấy hơi mệt rồi…   “Ồ, vâng…” Thịnh Văn Ngôn đứng dậy đi về phía cầu thang, nhưng vừa mới nhỏm lên, đột nhiên lại choáng váng một trận, cô đứng không vững nên cứ vậy ngã quỳ.   Đầu gối đập lên đá tảng trong nước nên không phát ra tiếng, nhưng tiếng cô ngã ào vào nước lại rất lớn.   Thẩm Tại nghe tiếng vang quay đầu lại, thấy cô đột nhiên nhào vào nước, anh bước hai bước đến kéo người lên.   “Làm sao vậy?”   Hai tay Thịnh Văn Ngôn níu lấy hay cánh tay anh, nước bắn lên mặt, từng giọt chảy dọc theo gương mặt nhỏ xuống.   “Em, em hơi choáng……”   Thẩm Tại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ghi chú bên cạnh ao, lúc này mới phát hiện nhiệt độ trong ao này cao hơn bên anh, bên trên ghi thời gian ngâm phù hợp là 15 phút.   Mà cô đã ngâm trong này hơn hai mươi phút.   Thẩm Tại lập tức kéo người ra khỏi nước, trách mắng: “Cô không thấy thời gian sao, ngâm lâu vậy làm gì?”   Cả người Thịnh Văn Ngôn mềm như bông ngả lên người anh: “Em chưa thấy anh đi mà…”   “Tôi với cô khác nhau!”   “À…”   Bởi vì ngâm quá lâu, da thịt trắng nõn của cô đều ửng lên hồng nhạt.   Thẩm Tại không cúi đầu, chỉ đỡ lấy eo cô để cô đứng vững. Nhưng dù vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại và xúc cảm tinh tế từ lòng bàn tay…   Người trong lòng mềm nhũn như bông, ấm áp, cứ như không có xương.   “Thịnh Văn Ngôn.” Kề cận quá gần, Thẩm Tại hơi cứng người, thanh âm khô khốc, “Cô còn đi được không?”   Thịnh Văn Ngôn thề, bây giờ cô thực sự không phải đang cố tính động chạm với anh đâu, nhưng bàn chân của cô cứ nhũn ra, lúc này nhiệt độ như lửa nóng của anh hơ sát gần cô như vậy… Cô lại càng nhũn đến không đi nổi.   Tim đập nhanh đến mức như trong cơn mưa dữ dội của đêm hè, sấm chớp í ùng đánh vào mạch máu, mà không chỉ là không đi nổi, cô còn cảm thấy mình sắp không thở được nữa.   Cô nuốt cổ họng nghẹn chặt, ngước mắt nhìn Thẩm Tại, tay hơi run run: “Em… Không đi nổi.”