Sau khi Khương Đào về nhà lại nướng bánh mì. Hai hàng xóm của nàng, Vương thị mặt tròn và Lý thị cao gầy, đã chiếu cố nàng rất nhiều nên sau khi nướng xong Khương Đào đều tặng mỗi người một ít. Tuy rằng không phải đồ gì quý nhưng bột mì cũng đã coi như lương thực tốt rồi, hơn nữa cũng là món mới nên hai người rất cao hứng, lại tới la cà hàn huyên với nàng. Các nàng rất tò mò vì sao Khương Đào không ở nhà cũ. Bởi vì trong thành không thể so với nông thôn, ở nông thôn, nam nữ đều phải xuống ruộng làm việc, còn người thành phố lại làm nghề thủ công kiếm ăn. Nữ nhân không dễ kiếm việc làm cho nên đều là nam nhân làm bên ngoài, còn nữ nhân ở nhà nấu cơm dạy con. Khương Đào cũng không giấu giếm, nói cho các nàng: “Ta không ở nhà là vì ta cũng tìm được công việc, đi làm tú nương cho nhà người khác. Gia chủ trước đó muốn tiếp khách, ta bận năm sáu hôm mới làm ra được đồ mới, đã nhiều ngày không cần làm vì gia chủ cho ta nghĩ một tuần”. Hai hàng xóm nghe xong lập tức cả kinh nói: “Còn có chuyện tốt như vậy? Chủ nhà của muội cũng thật tốt quá”. Nữ nhân tìm việc vốn đã rất khó, hơn nữa, các nàng ở trong thành ngần ấy năm cũng không ai nghe nói làm năm ngày được nghỉ mười ngày cả. Lý thị có chút ngượng ngùng hỏi: “Có thể hỏi một chút về tiền tiêu ở nhà muội không?”. Chuyện tiền nong dù là ở thời đại nào cũng là chuyện riêng tư, Vương thị nghe xong liền quắc mắt nhìn nàng. Khương Đào có ấn tượng rất tốt với hai vị hàng xóm nhiệt tình này nên không bực bội nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư, nàng cũng không thể nói quá tỉ mỉ được: “Trước đó, muội làm sau đó mang tới tú trang bán lấy tiền, sau được người khác giới thiệu tới chỗ gia chủ hiện tại, lúc ấy thêu thếm ba đai buộc trán, năm túi tiền, tiền vốn chỉ hơn hai lượng, gia chủ đưa ta hai mươi lượng”. Vương thị và Lý thị nghe xong liền líu cả lưỡi. Hai mươi lượng cũng đủ để một nhà ở trong thành sinh hoạt một năm! Hơn nữa, vừa ra tay là hai mươi lượng, tiền tiêu vặt khẳng định không thấp! Cũng khó trách tại sau Khương Đào dùng bột mì làm cái bánh mì gì mà ban đầu nướng còn bỏ đi hết, tốn không biết bao nhiêu mà nàng cũng không thấy đau lòng. Vương thị giơ ngón cái nói: “Nhìn không ra tiểu nương tử muội có bản lĩnh như vậy, cũng khó trách nhà muội chiều muội như đứa trẻ”. Nếu là nam nhân nhà nàng cũng có thể kiếm một lần được 10 – 20 lượng, nàng cũng có thể cung phụng hắn như Bồ Tát sống! Khương Đào cười cười, nói: “Cũng không liên quan tới chuyện tiền nong, từ trước tới này, muội đều ở nhà thêu thùa, cũng chỉ tranh thủ được mấy đồng bạc, bọn họ đối với muội cũng rất tốt”. Vương thị khen nàng một hồi. Trước còn nghĩ tuy Khương Đào không có cha mẹ, trượng phu còn là khổ dịch, mệnh rất khổ nhưng sau đó, xem ra người nhà nàng đối với nàng rất tốt, nghĩ tới có người nhà biết yêu thương như vậy, khổ một chút có đáng là bao. Trước mắt mới biết nàng tự có bản lĩnh như vậy, nam nhân của nàng kiếm được tiền không không quan trọng, đâu sẽ chịu khổ đâu! Bản lĩnh của nàng mới chính là sự bảo đảm lớn nhất! Lý thị hỏi xong cũng không nói gì, trầm mặc thật lấu sau mới có chút sợ hãi hỏi: “Tiểu nương tử, gia chủ nhà muội còn nhận người không? Kỳ thật ta cũng biết làm chút việc thêu thùa”. Lời này hỏi có chút đột ngột, Vương thị nghe xong cũng nhíu mày nhìn nàng nhưng Lý thị lại cúi đầu, không nhìn. Khương Đào không để bụng mà nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện đó muội chưa từng hỏi qua. Hơn nữa, không sợ hai vị tỷ tỷ chê cười, muội nói có hơi khoa trương nhưng muội không phải thêu thùa bình thường, người bình thường có lẽ sẽ không làm được”. Nói xong, nàng cầm kim chỉ với khay đan, hạ kim thêu ra một đóa hoa đào. Vương thị và Lý thị nhìn liền kinh ngạc. Thời đại này vốn dĩ không nữ tử nào không biết một ít thêu thùa nhưng đều là may quần áo với giày, rất ít người thêu hoa văn lên quần áo. Càng đừng nói tới việc tỉ mỉ phác họa ra, cầm kim chỉ thêu là thành. Hơn nữa, hình dáng đẹp như vậy cũng không biết thêu xong sẽ còn đẹp tới mức nào. Khương Đào nói quá khiêm tốn! Tài nghệ như vậy nào phải người bình thường không làm được? Rõ ràng là các nàng còn chưa thấy qua, nghĩ cũng không dám nghĩ! Lý thị thẹn thùng cười cười, tự biết xấu hổ nói: “Là ta suy nghĩ nhiều rồi, nhà ta còn có việc nên về trước, hai người cứ từ từ nói”. Khương Đào nhìn nàng đi ra, hỏi Vương thị: “Có phải muội nói chuyện không xuôi tai, mạo phạm tới Lý tỷ rồi không?”. Vương thị lắc đầu, nói thầm với Khương Đào: “Là nhà nàng thật sự có chuyện. Muội đừng trách nàng ấy nói chuyện đường đột, nàng ấy cũng không phải người như vậy”. Khương Đào muốn hỏi có chuyện gì nhưng cảm thấy bản thân không quá thân quen với các nàng, dò hỏi chuyện riêng tư cũng không được tốt lắm. Tuy vậy không đợi nàng đặt câu hỏi, Vương thị nói tiếp: “Lý tỷ tỷ của muội là tái giá, còn mang theo một nữ nhi. Trước khi tái giá với hán tử này khá tốt, tuy không có bản lĩnh to lớn gì nhưng cũng là đầu bếp ở tửu lâu, cũng coi như không lo chuyện ăn uống. Chỉ là không nghĩ tới cuối năm trước, tửu lâu kia phá sản, hắn chướng mắt tiệm cơm nhỏ, muốn tới đại tửu lâu làm công. Nhưng trong thành này, tửu lâu nhà nào cũng bỏ một số tiền lớn mời tới, ai dám dễ dàng đổi đầu bếp? Dù hắn chỉ là phó bếp, không làm được mấy món đặc sắc thì ai muốn mời hắn. Cứ như vậy nam nhân như hắn nhàn rỗi mấy tháng ở nhà, trước thấy còn là người thật thà, ai dè lại không biết nhiễm thói uống rượu ở đâu, uống xong liền chửi đánh Lý thị. Đã nhiều ngày như vậy thì hết sức chịu đựng, nói tiền bạc trong nhà đã dùng sắp hết, muốn gả nữ nhi đi, dùng sinh lễ trợ cấp trong nhà…” Khương Đào nghe xong liền nhíu mày nói: “Nữ tử thành hôn là việc cả đời, nếu vì sính lễ thì nàng có thể tìm được người trong sạch sao?”. Vương thị nói còn không phải sao! “Cho nên những nam nhân kia không phải là góa vợ thì chính là muốn nạp tiểu thiếp, nhà mẹ đẻ của Lý tỷ lại không có ai, chỉ có thể khóc trước mặt ta”.  Vương thị nói xong liền thở dài, “Cho nên nàng mới hỏi thăm những cái đó, nàng cũng là gấp tới không có biện pháp khác, muội cũng đừng nên trách nàng ấy”.