Khương Đào thấy cũng không ổn, Sở Hạc Vinh so với nàng không lớn bao nhiêu, gọi nàng là cô cô đã ủy khuất lắm rồi, còn gọi Khương Lâm là thúc thúc nữa cũng thật bắt nạt người khác. “Đi. Các đệ là cùng một trường, hằng ngày đi học không thể dựa theo bối phận mà đều là ngang hàng”. Nàng nhéo mũi Khương Lâm, “Để tỷ nghe được đệ lại chiếm tiện nghi của  Tiểu Vinh, không cho đệ ăn kẹo nữa!”. Khương Lâm thẳng thắn liền suy sụp. Trong nhà hắn luôn là nhỏ nhất, ngay cả Khương Kiệt nhị phòng cũng lớn hơn hắn vài tháng, thật vất vả mới có bối phận cao hơn người khác, làm thúc thúc đó, kết quả còn chưa được bao lâu đã lại thất bại. Hoàn toàn không đã a! Sự xấu hổ trên mặt Sở Hạc Vinh lúc này mới rút đi, cảm kích cười cười với Khương Đào. Nếu Khương Đào đã tới thư phòng, cũng không phiền hạ nhân tới đưa đồ nữa, trực tiếp đưa bánh mì cho bọn hắn. Bởi vì là những cái nướng tốt nhất nên số lượng không nhiều, Khương Đào chỉ mang theo bốn cái, cho mỗi người bọn hắn một cái. Bọn Khương Dương biết là lò sáng nay dựng nên tuy cảm thấy cái bánh mì này khác nhiều so với những điểm tâm kia, hình thù cũng kỳ quái, vị cũng lạ nhưng ăn rất ngon. Sở Hạc Vinh không ăn được, bét nhất ở nhà cũng là sơn trân hải vị, mì phở trong nhà đều là bột mì đã qua chế biến làm thành, đồ thô như vậy hắn không ăn được, cảm thấy không quen. Tuy vậy là Khương Đào đặc biệt đưa tới, hắn cũng không có biểu hiện không thích ra bên ngoài. Khương Đào thấy bọn họ ăn rồi cũng không ở lại lâu, dặn dò họ phải hòa thuận với nhau rồi mang rổ ra về. Chờ nàng đi rồi, Khương Lâm mới cười với Sở Hạc Vinh: “Cháu trai lớn, có phải cháu không thích ăn không?”. Sở Hạc Vinh vừa nghe được rét run cả người, cũng may Khương Dương liếc hắn một cái, Khương Lâm lập tức sửa lời: “Tiểu Vinh ca ca, huynh không ăn được đừng miễn cưỡng, đệ ăn giúp cho”. Trong lòng Sở Hạc Vinh ấm áp, nghĩ tiểu gia hỏa này ngoài miệng chiếm tiện nghi của mình nhưng không nghĩ tới lại nhiệt tình như vậy. Hai chữ “cảm ơn” vừa tới cửa miệng, Tiêu Thế Nam vỗ vai hắn nói: “Ngươi đừng cho hắn, hắn là chính mình ăn không đủ, muốn dành của ngươi đó”. Khương Lâm bị vạch trần cũng không tức giận, cười hắc hắc nói: “Dù sao cũng không nên lãng phí lương thực, hơn nữa bánh mì này là do buổi sáng chúng ta vất vả làm lò, cũng không nên lãng phí sự vất vả của mọi người chứ?”. “Cái thứ kỳ lạ này gọi là bánh mì?”. Sở Hạc Vinh hứng thú, “Tự nhà các đệ làm?”. Cái này nói ra hơi dài, Khương Lâm nói không rõ nên để Tiêu Thế Nam nói hắn nghe. Nghe vậy cũng kỳ quái, vị cũng kỳ quái, Sở Hạc Vinh cũng không kén ăn, ăn một miếng. Sau khi ăn xong, Sở Hạc Vinh phát hiện loại bánh mì này có hương lúa mạch nhàn nhạt, nhai khá ngon, còn có nhiều tư vị khác. Hơn nữa, trên bánh mỳ còn được rải đường trắng, hắn không quá thích ăn đồ ngọt nhưng có nước trà đi kèm, ăn có vẻ ngon hơn. Khương Lâm thấy hắn ăn rất vui vẻ, ánh mắt hiện lên chút mất mát, Khương Dương thấy được gõ hắn một cái nói: “Trong nhà cũng không thiếu cái ăn, bánh mì này tỷ tỷ khẳng định sẽ làm lại, đệ có cần tới mức như vậy không?”. Sở Hạc Vinh cũng phát hiện chính mình ăn hết rồi, áy náy nói với Khương Lâm: “Không thì chờ học xong, ta đưa đệ đi ăn cái khác?”. Đôi mắt Khương Lâm sáng lên, tuy vậy không có đồng ý ngay mà nhìn ca ca hắn. Khương Dương nghĩ Khương Đào dặn bọn họ phải hòa thuận với Sở Hạc Vinh, lui tới một chút cũng tốt, gật đầu ý nói hắn có thể đi. Khương Lâm cười, xòe hai ngón tay ra nói muốn ăn đường hồ lô, ăn hai cái. Sở Hạc Vinh ngậm thìa vàng mà lớn, từ nhỏ đã không thiếu tiền, hằng ngày ra khỏi cửa mời không biết bao nhiêu người nhưng yêu cầu hắn hai cây hồ lô thì đúng là chưa từng có. Hắn nhịn không được cười, nói: “Vậy có là gì, ta mua cho đệ cả sạp hồ lô cũng được”. Hai xiên hồ lô cũng chỉ mấy văn tiền, mua cả sạp lại là một con số khác. Khương Dương nhìn đệ đệ nhà mình, nghĩ hẳn là hắn không tới mức như vậy đâu. Quả nhiên, Khương Lâm vội vàng lắc đầu, “Không được không được”. Khương Dương cong cong khóe môi, lại nghe tiểu gia hỏa nói tiếp: “Nhiều quá đệ ăn không hết. Không thì huynh cứ mua cả sạp, mỗi ngày đệ ăn một cái”. Khương Dương hết cười nổi, Sở Hạc Vinh cười ha ha, nói: “Có thể có thể”. Bởi vì có khúc nhạc đệm này nên bầu không khí giữa mọi người tốt dần lên. Đặc biệt là Tiêu Thế Nam và Sở Hạc Vinh xấp xỉ tuổi nhau, cũng là loại hoạt bát hiếu động, rất mau tìm được điểm chung. Tiêu Thế Nam nói: “Buổi sáng thấy ngươi nhìn chằm chằm vào quyển sách, ngươi cũng thật nghiêm túc”. Sở Hạc Vinh quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, xác định Vệ Thường Khiêm không ở gần, mới tiếp lời: “Ta đâu có nghiêm túc, vốn dĩ là đọc không vào mà”. Tiêu Thế Nam nói ngươi như vậy là không được, lại nói: “Ngươi quan tâm vào hay không vào làm gì, tiên sinh cho ngươi xem gì, ít nhất ngươi cũng phải giả vờ xem thật nghiêm túc. Chờ sau ba tới năm phút ngươi lật một trang, sau đó lật các trang sau đều nhăn mặt hệt như đang buồn khổ ấy”. Sở Hạc Vinh gãi đầu nói như vậy có thể sao? Tiên sinh hỏi còn không phải là lộ tẩy mất à? “Cái đó thì ngươi không hiểu, vừa nhìn liền biết chưa từng học qua bao giờ”. Tiêu Thế Nam nhỏ giọng nói cho hắn kinh nghiệm lừa dối khi còn học ở nhà, “Ngươi biết hay không là một chuyện nhưng thái độ học hành của ngươi lại là một chuyện khác. Chờ tiên sinh đặt câu hỏi, kể cả ngươi không biết cũng phải giả vờ như bản thân nghiêm túc chịu phạt, tiên sinh thấy ngươi học không được cũng chỉ nghĩ là thiên tư hữu hạn, cũng sẽ không tức giận”.