[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 72
Khương Lâm thật sự là nôn rồi, nôn xong cũng héo cả người.
Cũng may hồ lô là quả sơn tra, cũng không cần nghĩ tới chuyện bỏ ăn.
Khương Đào rót cho hắn một cốc nước ấm, xác nhận thằng bé không làm sao rồi cũng không quản nó nữa.
Cả nhà dùng bữa tối rất đơn giản, sau khi ăn xong thì lấy mấy cái bánh mì làm điểm tâm.
Chờ bọn đệ đệ đều về phòng, trong nhà chính cũng chỉ còn Thẩm Thời Ân và Khương Đào.
Khương Đào tranh việc thu dọn bàn, Thẩm Thời Ân không tranh với nàng, liền giúp đỡ bên cạnh.
Chờ bận xong mọi việc, Thẩm Thời Ân kéo Khương Đào ngồi trên giường, hỏi nàng: “Hôm nay có phải có chuyện gì không được vui không?”.
Khương Đào hỏi sao lại hỏi như vậy?
Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng nắm tay nàng, “Trừ những ngày nàng về nhà là ngủ ra, nàng rất thích nói với ta những chuyện trong ngày. Hôm nay một chữ cũng không nói, có phải có chuyện gì khiến nàng không vui hay không?”.
Khương Đào ngượng ngùng cười cười. Nàng cũng phát hiện ra, kỳ thật ngày thường nàng cũng không phải kiệm lời nhưng cứ mỗi tối ở cùng với Thẩm Thời Ân, nàng giống như cái máy hát vậy, có nói cũng nói không hết chuyện, lông gà vỏ tỏi gì cũng chia sẻ với hắn. Chỉ là không nghĩ tới hôm nay mình ít lời một chút lại khiến hắn cảm thấy bản thân đang gặp chuyện buồn.
“Thật ra là không phải chuyện của ta”. Khương Đào nói, “Chính là Lý tỷ tỷ ở cách vách, dáng người cao cao gầy gầy ấy, trong nhà nàng có chút việc”.
Lần này không phải chuyện nhà mình mà là chuyện nhà hàng xóm, Khương Đào sợ Thẩm Thời Ân không muốn nghe.
Tuy vậy, Thẩm Thời Ân cũng không có không kiên nhẫn, nàng chậm rãi nói chuyện buổi chiều cho hắn nghe.
“Nam nhân nhà tỷ ấy cũng không tốt”, sau khi nghe xong, Thẩm Thời Ân nói, “Thời vận của con người vốn có cao có thấp, sao lại trách do thê tử nhà mình được? Tuy vậy, loại người như thế cũng không hiếm thấy, có thể cùng chung phú quý nhưng lại chẳng thể cùng chung hoạn nạn”.
Khương Đào gật đầu nói: “Chỉ là cảm thấy Lý tỷ tỷ và nữ nhi của nàng rất đáng thương. Lại nghĩ tới ta của lúc trước, cõng trên lưng thanh danh khắc chết cha mẹ, nếu không phải bản thân có một món nghề, còn gặp được chàng, cuộc sống cũng không biết sẽ thành cái dạng gì”.
Thẩm Thời Ân ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: “Vậy nàng muốn giúp tỷ ấy như nào?”.
Khương Đào không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vậy, mỉm cười: “Chàng không cảm thấy ta nhiều chuyện sao?”.
Thẩm Thời Ân lắc đầu nói: “Gặp chuyện bất bình, có thể giúp được thì hãy giúp một phen. Đây là hiệp nghĩa can đảm, không phải là nhiều chuyện”.
Khương Đào liền nói tiếp: “Lý tỷ tỷ cũng rất có hứng thú với thêu thùa, ta nghĩ không bằng ta dạy tỷ ấy, có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản thân tỷ ấy ra sao. Như vậy thì chỉ cần nàng học được một chút, chính mình cũng có thể làm việc thêu thùa cho nhà mình, ít nhất sẽ không bị vấn đề tiền bạc quấn thân, phải để mặc nữ nhi tùy ý gả ra ngoài”.
Kỳ thật, ý tưởng của Khương Đào là muốn cho Lý thị học được ngón nghề, có thể tự mình kiếm tiền, rời khỏi cái loại nam nhân mà chỉ cần cuộc sống không trôi chảy sẽ đẩy trách nhiệm lên người nữ nhân, thậm chí còn vì tiền mà tùy tiện gả kế nữ cho nam nhân khác.
Dẫu vậy, đây là việc tư nhà họ, hơn nữa, hiện tại tất cả đều chưa xảy ra, nói những việc đó còn quá sớm, chi bằng trước tạm thời chưa nói tới.
Thẩm Thời Ân lại nói: “Nếu chỉ giúp hàng xóm, dạy nàng thêu thùa thì hẳn là nàng sẽ không nghiêm túc như vậy đi? Nói với ta đi, nàng còn dự định gì”.
Khương Đào kinh ngạc nhìn hắn. Sao người này cứ như con giun trong bụng nàng vậy?!
Nàng cái gì cũng chưa nói mà!
“Có việc cứ nói thẳng, sao còn ngốc ra nữa”. Thẩm Thời Ân gõ nhẹ lên trán nàng.
“Kỳ thật, ta nghĩ không chỉ là Lý thị mà là cả những người khác mà không có bản lĩnh sinh tồn, chỉ có thể dựa vào nam nhân, khiến nữ nhân có năng lực gánh lấy cả nhà của họ”. Khương Đào cũng hơi ngại ngùng, “Ta biết chỉ bằng một mình ta thì nói như vậy đúng là không biết tự lượng sức mình, nghe có phải rất buồn cười hay không?”.
Thẩm Thời Ân lắc đầu nói sẽ không, lại nói với nàng: “Sự thành do người. Nếu ngay từ đầu thấy khó khăn mà không thử cố gắng, vậy thì việc trong thiên hạ này, tám chín phần mười đều không thể thành công”.
“Chàng đồng ý với ý tưởng của ta?”. Khương Đào không dám tin tưởng. Ngay cả chính nàng cũng thấy ý tưởng như vậy sẽ bị người khác nói là nằm mơ. Hơn nữa, tuy rằng ở thời đại này, dân phong tương đối được rộng rãi, không có tật xấu như bọc chân, lập đền thờ trinh tiết đại loại vậy, nữ tử cũng có thể hòa ly, cũng có thể tái giá nhưng dù sao cũng là cổ đại, địa vị của nữ tử hoàn toàn không đánh đồng được với nam tử.
Huống chi, dù là ở hiện đại, địa vị của nữ nhân đã được nâng cao rất nhiều nhưng vẫn sẽ có lúc có sự bất bình đẳng. Càng có nhiều nam nhân không muốn nữ nhân của mình còn lợi hại hơn cả mình, chỉ muốn các nàng ở nhà giúp chồng dạy con.
Nàng biết chính mình đang ở thời đại này, cái ý tưởng được coi là lệch lạc này lại được người nơi đây là Thẩm Thời Ân ủng hộ.
Thẩm Thời Ân gật đầu nói: “Nữ tử trời sinh đã có thể lực không bằng nam nhân nhưng cũng không có nghĩa là nữ nhân nhất định sẽ yếu thế hơn nam nhân. Ta cảm thấy suy nghĩ của nàng rất đúng, trước đó trưởng tỷ của ta cũng đã nói như vậy”.
Nhắc tới chuyện năm đó, ánh mắt Thẩm Thời Ân có chút ảm đạm.
Khương Đào thầm tán thưởng trưởng tỷ của hắn trong lòng một tiếng “nữ tử kỳ tài” nhưng rốt cuộc người cũng đã không còn, nàng cùng không nên động tới vết thương lòng của Thẩm Thời Ân, cũng không hỏi trưởng tỷ hắn đã nói những gì.
“Muốn làm gì thì cứ làm”. Thẩm Thời Ân tỉnh lại từ trong hồi ức, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Khương Đào dựa vào lòng hắn, thanh âm có hơi phiền muộn: “Những nam nhân đó nếu biết ta dạy nữ nhân nhà họ có được tư tưởng độc lập như vậy, phải chăng sẽ coi ta là rắn độc mãnh thú?”.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
127 chương
80 chương
433 chương
143 chương
10 chương
10 chương