So với Thừa Đức đế vân đạm phong khnh, Tô Toàn lập tức đại kinh thất sắc nói: “Thánh Thượng không thể!”. Thừa Đức đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Vì sao không thể? Trẫm sớm đã sai người nghiên cứu ra thuốc giải của viên thuốc này”. Lúc này Tô Toàn mới thở nhẹ ra một hơi. Lại nghe Thừa Đức đế chậm rãi hỏi: “Ngươi biết đan dược này dùng cho việc gì?”. Tô Toàn nhất thời ngây ra như phỗng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên đất. Nguyên hậu và Thừa Đức đế trúng độc trước sau chỉ có mình ông và danh y trên phố kia biết, vẫn nói với bên ngoài là gặp được bệnh lạ. Rốt cuộc ngự y cũng không nói là trúng độc, chỉ nói là gặp được bệnh lạ, người khác cũng sẽ không duyên không cớ mà hoài nghi. Đan dược giải độc này xuất hiện ở Ngự Thư Phòng, Thừa Đức đế cũng chỉ bất động thanh sắc mà thu vào ngăn kéo. Tuy Tô Toàn là đại thái giám bên người ông nhưng chẳng phải giun trong bụng ông, sao sẽ biết chuyện ông giữ kín không nói ra ngoài kia? Danh y kia được Thừa Đức đế giấu ở ngoài cung, tính mạng cả nhà đều nằm trong tay Thừa Đức đế, càng không có lá gan thư từ qua lại với người bên ngoài. Trừ phi…. Tô Toàn sớm đã biết. “Hóa ra là ngươi”, Thừa Đức đế dựa người vào long ỷ, nụ cười giấu không được sự khổ sở, nói: “Quả nhiên là ngươi”. Nguyên hậu đi rồi, rõ ràng ông đã đổi rất nhiều lần, nhiều người bên cạnh mình, chính mình vẫn là thần không biết quỷ không hay trúng độc.  Ông đã nghĩ tới vô số khả năng, lại chưa từng nghĩ tới người hạ độc sẽ là Tô Toàn – người mà năm tuổi đã tới hầu hạ ông, những năm này, vì ông mà thử độc, vì ông mà chắn đao, nhìn lại cũng chỉ thấy được sự trung thành và tâm phúc tận tâm tận lực. Có lẽ cũng không phải không nghĩ tới mà là Thừa Đức đế không muốn nghĩ. Tô Toàn là cánh tay của ông, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, ông còn lôi kéo Tô Toàn kết bái huynh đệ. Hai người là chủ tớ, kỳ thật tình nghĩa không hề kém hơn huyết thống chí thân. “Thật buồn cười”. Thừa Đức đế cười rộ lên, “Trẫm thật quá nực cười!”. Tô Toàn cúi đầu chạm đất, không cần Thừa Đức đế thẩm vấn liền nói thẳng, “Nô tài là con của thống lĩnh ám vệ của tiên hoàng, năm tuổi vào cung để bầu bạn bên ngài. Trừ bỏ nô tài, còn có…” Hắn nói ra một loạt người. Những người này, có người Thừa Đức đế không có ấn tượng gì, có người lại có chút ấn tượng. Mẫu phi của Thừa Đức đế xuất thân không cao, cũng đi rất sớm, lúc nhỏ ông được nuôi bên người Thái Hậu, Hoàng Hậu. Thái Hậu không lâu sau có con của chính mình, đối với ông cũng chẳng còn bao nhiêu quan tâm. Tiên hoàng càng là cả người nhào vào triều chính, rất ít khi hỏi đến hậu cung, càng đừng nói tới Thừa Đức đế chỉ là một trong đông đảo nhi tử của ông. Trong cung đều là cá lớn nuốt cá bé, tình trạng khi còn bé của Thừa Đức đế cũng không tính là tốt. Nhưng trong cuộc đời của mỗi người cũng sẽ gặp được một ít người tốt, những việc thiện họ tùy tay làm sẽ mang tới cho ngươi vô vàn ấm áp. Tựa như những người Tô Toàn nói tới, rất nhiều người trong bọn họ khi Thừa Đức đế kêu đói vang trời đưa cho ông một một mâm đồ ăn, có người lại vào trời mưa, bung dù đưa hắn đi một đoạn đường, hoặc là khi còn bé ông nghịch ngợm phạm phải sai lầm, lại vì ông mà nói đỡ vài câu…. Thừa Đức đế vốn cho rằng tất cả những thứ mình được nhận là khởi nguồn của việc kế vị sau này, hóa ra ông và Tiêu Giác giống nhau, ngay tại lúc ông ngây thơ không hiểu chuyện, cũng đã được an bài sẵn con đường đi sau này. Tiên hoàng cũng rất hiểu ông, ông đổi hết phần lớn người trong cũng nhưng những người này lại được ông đặc biệt chiếu cố, ở trong cung dưỡng lão. “Nếu trẫm tàn nhẫn một chút, nếu…”. Nếu ông sớm biết được những người này là tâm phúc của tiên hoàng, có phải sẽ không lâm vào hoàn cảnh như hiện tại hay không? Tô Toàn buồn bã cười, “Thánh Thượng mềm lòng, tiên hoàng cũng biết. Nếu ngài thực sự có thể tàn nhẫn được tới mức ấy, vậy chuyện trên di chiếu đối với ngài cũng không có gì khó”. “Còn có ai?’. Thừa Đức đế nhìn hắn hỏi. Tô Toàn nói: “Còn có Phúc vương gia và Đức vương gia, trong tay bọn họ cũng có di chiếu của tiên đế”. Phúc vương gia là đệ đệ của tiên hoàng, chưởng quản tông thất. Đức Vương là huynh đệ ruột của Thừa Đức đế. Không cần Tô Toàn nói rõ, Thừa Đức đế liền biết di chiếu trong tay bọn họ là nếu ông không làm theo di chiếu, vậy chủ nhân của giang sơn này cũng cần đổi người. Cũng đúng là biết còn có di chiếu khác nên Tô Toàn mới phải hạ độc Thừa Đức đế, buộc ông phải làm theo di chiếu. Trong mắt hắn, hắn sẽ nhớ ân tình của Thừa Đức đế nhưng những người khác thì khó nói. Hơn nữa, độc được giải, theo di chiếu cũng có thể hoàn toàn thu lại toàn bộ Thẩm gia quân. Nhưng một khi hai vị Vương gia lấy di chiếu ra, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không biết phải bù vào bao nhiêu mạng người, hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Ngay cả Tô Toàn cũng không biết được tiên hoàng còn có chuẩn bị gì ở sau hay không. Cả đời tiên hoàng đều thận trọng từng bước, Tô Toàn còn hiểu hơn Thừa Đức đế, lại cũng không dám nói nhiều với ông. Tựa như phụ thân của Tô toàn, thống lĩnh ám vệ của tiên hoàng, trước khi chết đã nói với hắn… “Tiên hoàng lắm mưu giỏi đoán, một bước trúng ba con chim. Chớ có suy đoán lòng hắn, chớ có nghĩ ra tâm kế gì đùa bỡn hắn, dù hắn phân phó con làm cái gì, con cứ đi làm là được!”. Thống lĩnh ám vệ là người đi theo tiên hoàng lâu nhất, sự tin phục và trung thành với tiên hoàng đã khắc sâu vào xương tủy, cũng coi như là người hiểu tiên hoàng nhất thế gian. Cũng là chuyện duy nhất ông có thể làm vì nhi tử của mình.