[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 109
Não Tiêu Giác nháy mắt trống rỗng, hắn ngơ ngác hỏi: “Phụ hoàng, người đang nói gì vậy?”.
Mấy năm nay, Tiêu Giác trưởng thành quá nhanh, rất ít khi nhìn thấy đứa trẻ này tức giận nên ánh mắt Thừa Đức đế nhìn hắn càng thêm hòa ái. “Trẫm muốn chết. Bốn năm trước đã nên chết rồi”.
Dưới ánh mắt không dám tin của Tiêu Giác, Thừa Đức đế từ ái nói: “Khi còn bé phụ hoàng đăng cơ, Thái Hậu không phải thân mẫu, ngoại thích Đậu gia một tay che trời. Phụ hoàng dùng mười năm mới có thể thu quyền bính về trong tay. Những khổ sở chua xót năm ấy không thể nói với người ngoài, một mình phụ hoàng chịu là được, không thể khiến con trải qua nữa. Phụ hoàng sẽ lót đường cho con, sang năm con đăng cơ, thiên hạ nắm trong tay, không ai dám làm trái ý con, con có vui không?”.
Tiêu Giác phục hồi tinh thần, bốn năm trước phụ hoàng hắn đúng là có bệnh nặng một trận nhưng cũng chỉ giằng co một tháng, sau khi khỏi bệnh, phụ hoàng liền triệu ông ngoại và đại cữu của hắn về... Nếu phụ hoàng nói là thật, phong ba bốn năm trước chẳng lẽ không phải là do nhà ngoại hắn bị người tố giác, bằng chứng chất đầy? Mà chỉ là do phụ hoàng muốn làm như vậy thôi?!
Tiêu Giác tức khắc lạnh cả người.
Phụ hoàng hắn đơn giản chỉ là khi còn nhỏ ăn đủ đau khổ nên khi về già bèn đem hết tai họa ngầm ngoại thích đều diệt hết.
Phụ hoàng hắn giết ông ngoại hắn, giết cả nhà đại cữu hắn, còn hỏi hắn “có vui không?”.
Hắn nên vui sao?
Mà kế tiếp, Thừa Đức đế nói một câu khiến Tiêu Giác còn sợ hơn.
“Thẩm Thời Ân, cũng chính là tiểu cữu cữu của con, lần này ra khỏi kinh con hẳn là có gặp hắn đi?”.
Trán Tiêu Giác đầy mồ hôi, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời như nào.
“Hắn so với lão gia tử và đại ca hắn, bản lĩnh không nhỏ, dã tâm cũng không lớn. Năm đó, trẫm cho Anh Quốc công một khe hở, để hắn đưa tiểu tử Thẩm gia kia và thế tử nhà hắn rời kinh. Nếu nhớ không nhầm, hắn hẳn là ở mỏ đá phía bắc. Mấy năm nay hắn ra sao?”.
Thừa Đức đế nói chỉ như đang hỏi thăm họ hàng, cũng không đợi Tiêu Giác trả lời, lại nói: “Chờ sang năm con lên ngôi, tự mình đón hắn về, lật lại bản án của Thẩm gia, cữu cữu con và quân đội Thẩm gia sẽ chỉ mang ơn con, cúi đầu nghe theo. Con sẽ chẳng còn gì phải lo lắng”.
Ngực Tiêu Giác đau nhức, từ xưa kia, khi lão hoàng đế thoái vị, sẽ tìm cớ biếm trích một số người đắc dụng ra bên ngoài, sau đó khi tân đế kế vị sẽ khôi phục chức vị cho họ, để thu phục nhân tâm. Nhưng biếm trích cũng được, ngay cả thu hồi binh quyền của ông ngoại và đại cữu thì sao chứ? Vì sao lại muốn mạng của họ? Vì gì giết mình họ còn chưa đủ, phải tru di tam tộc Thẩm gia?
“Vì cái gì...”.
Quá nhiều vấn đề không thể hỏi thành lời, Tiêu Giác bắt lấy góc bàn mới đứng vững được.
“Đứa nhỏ này, không lâu nữa sẽ đăng cơ rồi sao còn chịu không được chuyện như vậy?”. Thừa Đức đế cười kéo Tiêu Giác ngồi xuống bên người mình, “Giống hệt như mẫu hậu con vậy”.
Long ỷ to rộng, là vị trí mà trước nay Tiêu Giác muốn nhưng không dám ngồi.
Nhưng ngồi rồi hắn mới biết hóa ra vị trí này lại lạnh lẽo như vậy khiến hắn nhịn không được run cả người.
Phụ hoàng nói hắn giống mẫu hậu hắn cho nên năm đó mẫu hậu hắn cũng biết hết tất cả, không thể có lựa chọn nào giữa tình thân và nhi tử nên mới thắt cổ tự vẫn ở Trường Xuân cung sao.
“Con cần làm quen đi”. Thừa Đức đế nghiêm mặt nói, “Quen rồi thì ổn rồi”.
Tiêu Giác không biết mình ngồi bao lâu, sau đó Thừa Đức đế cho hắn về Đông Cung nghỉ ngơi trước, hắn như bỏ chạy ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Tiêu Giác đi rồi, người hầu ở Ngự Thư Phòng đều quay trở về. Nhưng bởi vì không khí quá mức quỷ dị mà mọi người đều rất có mắt nhìn, cũng hoàn toàn không dám tới gần, chỉ có một mình đại thái giám Tô Toàn vào Ngự Thư Phòng.
Tô Toàn mới thấy được bộ dáng chật vật của Tiêu Giác, đoán được Thừa Đức đế hẳn đã nói với nó chuyện năm đó, trong lòng thật sự không đành lòng, vài lần muốn nói lại thôi.
Hắn nhỏ hơn Thừa Đức đế hai tuổi, còn chưa tới khi lên ngôi, khi là hoàng tử, hắn đã hầu hạ bên người Thừa Đức đế, ngần ấy năm, người bên cạnh Thừa Đức đế vẫn luôn thay đổi, chỉ có vị trí của tổng quản đại thái giám Tô Toàn là vĩnh viễn không thay đổi.
Thừa Đức đế nói ngươi có chuyện thì nói, không cần ấp a ấp úng, ảnh hưởng tới trẫm viết chiếu thư.
“Thánh thượng không cần thiết phải nói với điện hạ những chuyện đó”. Tô Toàn thở dài nói, “Chuyện năm đó, cũng không thể trách ngài”.
Thừa Đức đế rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc trong mắt ông. Ông từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếu thư khác.
Chiếu thư này có hơi cũ, chính là di chiếu của tiên hoàng.
Mở di chiếu ra, bên trong chỉ có hai câu nói…
“Lập Vinh Quốc Công nhi nữ làm hậu, lập tử thành trữ. Chỉ lưu một người con sau cùng, giết hết cả nhà”.
Triều đại có hai khai quốc công thần, một là được ban họ Anh Quốc công, một người khác chính là Vinh Quốc công chưởng quản binh quyền.
Sau đó, Thừa Đức đế cưới cô nương của Vinh Quốc công phủ, người khác liền gọi Vinh Quốc Công phủ thành phủ quốc trượng.
“Giác nhi cái gì cũng tốt, thông minh hơn, có năng lực hơn trẫm, chỉ có duy nhất một điểm không tốt giống trẫm”, Thừa Đức đế cười rộ lên nhưng trong nụ cười ấy lại chỉ có sự thê lương và cô tịch, “Lòng nó vô cùng mềm yếu”.
“Nó sớm muộn cũng sẽ ngồi lên long ỷ này, cũng sớm muộn gì sẽ phát hiện Thẩm gia là do trẫm mới bị diệt môn. Khi đó, trẫm cũng đã không còn, nó sẽ chỉ biết trách bản thân. Thay vì để sau này nó sống trong sự áy náy tới suốt đời, không bằng để nó hiện tại bắt đầu biết mà hận trẫm”.
“Nhưng ngài… Ngài cũng là bị ép buộc, đây là di chiếu của tiên hoàng. Ngài sao có thể không làm được chứ?”.
“Là nên làm”. Thừa Đức đế nhìn di chiếu, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương