Khương Đào đang cùng mọi người thương lượng hướng phát triển sau này của Tú Phường. Trước đó, tú phường chỉ tập trung vào kinh doanh bản địa. làm nhiều mới nhờ thương lộ của Phù Dung tú trang đưa tới nơi khác. Hiện giờ huyện thành gặp thiên tai, sinh ý ở bản địa trong khoảng thời gian ngắn là không thể làm được nên đem trọng tâm chuyển tới nơi khác. Trước đó, tú phường còn không biết có chuyện này, trong lén lút cũng nói qua không rõ vì sao hợp tác với Phù Dung tú trang còn phải bỏ ra một nửa lợi nhuận. Dù sao đồ thêu của các nàng có giá bán ổn định, dễ bán, để ở đâu cũng không sợ không bán được, Phù Dung tú trang vẫn là dựa vào đồ thêu của các nàng mới càng ngày càng phát triển. Nếu là hợp tác cùng nhà khác, nói không chừng người ta chỉ cần chia một, hai thành lợi nhuận thôi, vậy không phải là có thể kiếm nhiều tiền hơn hay sao? Tuy vậy cũng chỉ dám nói trong âm thầm, để Mạnh bà bà và Lý thị biết, liền nói với các nàng tuyệt không được nghi ngờ phán đoán của Khương Đào. Đều là người cùng khổ, cũng không phải không biết ơn – không thành thật sớm đã bị đuổi ra rồi, cũng sẽ không ở lại tới sau cùng. Cho nên bị răn dạy sau không ai dám nhắc lại nữa. Thẳng đến lúc này các nàng mới biết suy tính của Khương Đào xa bao nhiêu, nếu không phải nhờ Phù Dung tú trang khơi thông con đường đi tới các cửa hàng khác hợp tác, sinh ý của tú phường các nàng có thể đã sập rồi! Lúc này, Hoàng thị tới, mọi người rất biết ý rời qua nhà Lý thị tiếp tục làm. Hoàng thị vui tươi hớn hở đưa hộp gỗ cho nàng, Khương Đào nói ngài quá khách khí rồi. Hai người trong trận động đất trước coi như đã là bằng hữu, trước đó Hoàng thị thi thoảng lại tặng đồ cho Khương Đào. Hoàng thị biết Khương Đào không yêu tiền bạc, trước đó nàng cho Khương Đào một túi nhỏ ngân lượng, Khương Đào cũng không chịu nhận cho nên Hoàng thị cũng biết, không cho nàng những thứ đó, cho nàng chút rau củ quả. Mấy thứ này nếu là trước kia ở huyện thành có thể mua được dễ dàng nhưng hiện tại mới khôi phục trật tự, người nhà nông còn sợ chính mình không đủ ăn, không thể nào bán trong thành được, ngược lại giờ thành của hiếm. Đương nhiên đây cũng chỉ nói với người thường như Khương Đào, với Hoàng thị mà nói mấy thứ này rất dễ lấy, hơn nữa trong nhà nàng cũng cần mấy thứ này, cho Khương Đào một ít cũng không phải chuyện gì tốn sức. Trước Khương Đào còn nghĩ đưa tiền cho Hoàng thị nhưng Hoàng thị sao cũng không chịu nhận, đành phải thôi. Sau Khương Đào cũng sẽ làm một số món đồ thêu nhỏ, coi như là đáp lễ. Lần này, Khương Đào cũng nghĩ trong rương cũng là rau củ quả, còn buồn bực nghĩ sao lại đổi thành đựng trong hộp gỗ đẹp như vậy nhưng lúc nhận lấy nàng xém chút đánh rơi, vẫn là Hoàng thị lập tức ôm hộp về mới giúp Khương Đào đững vững. “Hộp này nặng như vậy sao?”. Khương Đào nâng hộp lên bàn cùng với Hoàng thị, lại nói: “Ngài đưa nhiều quá rồi, gần đây thời tiết nóng, rau quả mấy thứ này không trữ được, lãng phí rất đáng tiếc”. Hoàng thị mở hộp ra, bên trong là những nén bạc được đặt ngay ngắn, giải thích: “Không phải là rau quả, là bạc triều đình thưởng cho lão gia nhà ta, nói lần này hắn quản lý có công, huyện thành của chúng ta có thương vong thấp nhất. Nhưng chúng ta đều biết, nào phải hắn biết cách quản lý mà là công lao của ngươi. Nếu không phải ngươi cùng Tuyết Đoàn nhi chạy một vòng quanh thành, còn không biết bao nhiêu người giống lão gia nhà ta yên tâm mà đi về phòng nghỉ ngơi đâu!”. “Tiền này…”. Khương Đào nghĩ cách từ chối. Nàng cũng không muốn tranh công, hơn nữa hai trăm lượng đối với Hoàng thị không tính là gì nhưng nó cũng không phải là một con số nhỏ. “Khi ta mượn được tiền, ngươi không biết lão gia nhà ta đắc ý như nào đâu”, Hoàng thị nhắc tới Tần tri huyện liền bĩu môi nói, “Tối hôm qua cũng không về phòng ngủ, để hộp bạc ở thư phòng rồi ngủ luôn ở đấy”. Nói xong Hoàng thị chú ý tới sắc mặt xấu hổ của Khương Đào, lại nói: “Ta đã cho người lau cẩn thận rồi. Nhưng hộp gỗ này cũng rất đẹp, ta không đổi được. Trước để ở nhà ngươi, đỡ khiến hắn vênh váo làm ra chuyện gì hồ đồ”. Hoàng thị xem như sờ đúng mạch của Khương Đào – nàng ăn mềm không ăn cứng, cứ mềm mỏng nói chuyện, Khương Đào đúng thật là không tiện xụ mặt nói không nhận. Nàng kiểm kê số lượng xong khóa cái hộp lại, bỏ vào hòm, sau đưa chìa khóa cho Hoàng thị. Hoàng thị thuận miệng hỏi tới Tuyết Đoàn nhi, nói còn mang thịt khô cho nó, sao không thấy nó đâu. Nói đến Tuyết Đoàn nhi, Khương Đào nhịn không được cười, nói: “Đừng cho nó ăn nữa, tiểu gia hỏa này cứ như không biết no là gì, ba tháng mập lên mười mấy cân, lớn thêm một vòng. Béo lên như vậy thì không cả nuôi được trong nhà”. Đây cũng không phải Khương Đào nói phét mà là từ sau khi có động đất, thanh danh thần thú của Tuyết Đoàn nhi liền truyền ra. Cũng xác thật là do nó gầm lên dọa sợ mọi người, đều canh ở cửa phòng lão hổ xâm nhập, ngay lúc có động đất mới có thể bỏ trốn. Động đất xảy ra khiến rất nhiều gia súc gia cầm chết, giá thịt lại không hề tăng lên. Nhà nào chỉ cần thừa ăn thì gặp nó đều sẽ cho nó ăn. Ban đầu, Khương Đào còn không biết, chỉ là lúc ấy vội vàng sửa chữa nhà cũng không chú ý nó, chờ tới khi phát hiện nó đã béo lên một vòng. Sau theo đuôi nó ra khỏi nhà mới biết, gia hỏa này ăn từ đầu tới cuối phố, miệng chưa từng dừng lại. Nó cũng là từ nhỏ lớn lên cùng với người, biết làm thế nào để người khác yêu thích. Được cho ăn, nó cũng nguyện ý biểu diễn cho đối phương duỗi người, hất đuôi gì đó khiến mọi người vô cùng vui vẻ. Cách xa chỗ đó, Khương Đào thấy nó khoe mẽ cũng đỏ cả mặt. Sau Tuyết Đoàn nhi lại được cho một cái chân giò hun khói, chính mình không ăn lại chạy mang về cho Khương Đào. Sau nó đưa tới trước mặt nàng, còn dùng móng vuốt đẩy đẩy, ý bảo nàng không cần khách khí. Có được thứ tốt như vậy tới nàng còn động lòng, thu phục Khương Đào rồi nên nàng cũng không thể mắng nó.