[edit] - Gả Cho Tội Thần
Chương 108
Thẩm Thời Ân quả thực nói không sai.
Hắn đi tới thanh lâu là theo đuôi Tiêu Giác cải trang giả dạng.
Tiêu Giác bỏ lại cao thủ hoàng đế ban cho, chỉ mang theo 30 ám vệ rời doanh, vào trong thanh lâu lớn nhất trong thành.
Vốn tưởng là hài tử trưởng thành, ra cung tìm chút mới mẻ, Thẩm Thời Ân thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Tuy vậy cũng cho hắn một cơ hội tiếp cận Tiêu Giác, hai người chỉ cách nhau hai hàng ghế.
Thẩm Thời Ân không gọi người tiếp khách, chỉ gọi một bàn rượu và thức ăn.
Vốn là chuẩn bị nhân cơ hội gặp mặt với Tiêu Giác, không ngờ Tiêu Giác không phải tới chơi đùa mà là tới làm chính sự - hắn tiếp kiến một ít thư sinh địa phương.
Nhóm thư sinh một lòng nhiệt tình vì dân vì nước, vạch trần thủ đoạn xấu xa của quan viên địa phương.
Tiêu Giác không hề có làm giá, nói chuyện với bọn họ cả đêm, sau còn quan tâm tình trạng học hành của người dân địa phương, lấy ra ngân phiếu mấy ngàn lượng giúp đỡ bọn họ.
Lúc này, Thẩm Thời Ân mới cảm giác được hóa ra mấy năm không gặp, Tiêu Giác đã chẳng còn là hài tử chỉ biết theo sau lưng hắn chơi đùa.
Hắn trưởng thành, phát hiện quan viên và hương thân cấu kết, chỉ biết cảnh thái bình giả tạo, cũng không hề nói lời thật lòng, bèn giấu tai mắt khắp nơi, gặp gỡ thư sinh, tìm hiểu dân tình, còn giúp đỡ học sinh học hành.
Mấy ngàn lượng bạc đối với Tiêu Giác mà nói không tính là gì nhưng chỉ cần những thư sinh này có tiền đồ, ngày nào đó có thể trở thành trợ lực trên triều cho hắn.
Cũng đúng là bởi vì chuyện này nên Thẩm Thời Ân cảm thấy bản thân thật ra không cần phải xuất hiện.
Sau hắn ở lô ghế một đêm, ở cửa sổ nhìn Tiêu Giác rời đi.
Tú bà thanh lâu còn tưởng hắn là khách chuyên bắt bẻ, cầm bong bóng cá tới đề cử cho hắn, nói là chỉ cần có vật này, không cần lo lắng cô nương của ngài có bệnh đường sinh dục, cũng không sợ bị chuyện có con nối dõi làm phiền.
Tới đây đã đánh thức Thẩm Thời Ân, đây chẳng phải là đồ vật mình muốn sao?
Bởi vậy sau khi cự tuyệt tú bà đề cử cô nương, Thẩm Thời Ân mua bong bóng cá, đầu tiên là để trong người, sau lại cảm thấy không ổn, tùy tiện mua một túi tiền bên đường để đóng giả.
Trên đường hắn trở lại, nửa đường gặp được động đất, lo lắng Khương Đào nên hoảng sợ, cũng đã ném chuyện này ra sau đầu.
“Chàng đúng là đã đi rồi?”. Khương Đào vừa giật mình vừa tức giận, nhéo tay Thẩm Thời Ân một cái.
Thẩm Thời Ân không dám trốn, thành thành thật thật mà bị nàng nhéo.
Thấy bộ dang buồn không hé răng của hắn, Khương Đào càng là giận sôi máu, “Chàng, chàng….”.
“Chàng” nửa ngày cũng không biết nói cái gì mới được.
Thấy nàng rất bực, Thẩm Thời Ân lập tức giải thích: “Là người ta muốn thăm kia đi thanh lâu, ta không tiện xuất hiện trước mặt người khác, nghĩ tới địa phương kia ngư long hỗn tạp, thừa dịp có thể gặp mặt hắn. Cái gì cũng không làm, chỉ ăn đúng một bàn thức ăn”.
Hắn nói thẳng, Khương Đòa ngược lại cảm thấy không có gì.
Hơn nữa, ở chung nửa năm, nàng rất tín nhiệm Thẩm Thời Ân.
Hắn thật ham sắc thì sớm khi còn độc thân, bằng bản lĩnh săn dã thú đổi lấy tiền của hắn, tại huyện thành này dạo qua nhà thổ hay là tìm ai đó thân mật không phải là nhẹ nhàng đơn giản hơn à? Không tới hơn hai mươi, phương diện kia cũng chỉ là một tiểu tử mới lớn.
Nhưng nghĩ là vậy, lý trí rõ ràng là một chuyện nhưng trong lòng Khương Đào vẫn có hơi chua, hỏi hắn: “Đồ ăn thanh lâu ngon hơn ta làm đi? Cô nương ở đó đẹp không? Đẹp hơn ta sao?”.
Thẩm Thời Ân nhịn không được cong cong môi, sau lại nghĩ Khương Đào còn đang giận nên nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Sao lại so sánh mình với cô nương ở thanh lâu chứ? Ta không hề nói dối, chỉ sai người dẫn mình lên phòng trên thôi”.
Đây cũng không phải nói dối, nếu không phải mắt hắn nhìn thẳng vào ghế lô, còn chỉ cần rượu và thức ăn, tú bà cũng sẽ không đem hắn thành khách bắt bẻ mà bán cho hắn bong bóng cá.
“Hừ!”. Khương Đào vẫn tức giận hừ một tiếng, nằm lại xuống giường, nói: “Tuy không biết người chàng đi thăm là ai nhưng nghĩ tới khẳng định chẳng phải người tốt”.
Trước khi có động đất, huyện thành này liên tục có mưa to, đồng ruộng đều không trồng được. Nghe nói toàn bộ phương bắc cũng là hạn hán nối hạn hán, ngập lụt tiếp ngập lụt, các bá tánh sớm đã sầu không tả được, cũng sợ thời tiết này lặp lại khiến cho năm sau không có gì thu hoạch được.
Lúc này còn đi thanh lâu, không phải không biết thời điểm khó khăn, ăn chơi trác táng thì là gì?
Thẩm Thời Ân nhịn cười, nghiêm trang mà nói: “Không sai! Đều là do ta dạy hư!”.
Hắn ở trong lòng yên lặng nói xin lỗi với Tiêu Giác.
Ai biết Khương Đào nghe xong lại lật lọng: “Nói người thân quan trọng của mình như vậy, chàng càng chẳng phải người tốt! Người ta khẳng định là có chuyện quan trọng cần làm nên mới tới chỗ kia để giấu tai mắt mọi người. Cũng chỉ có chàng tâm tư bất chính mới đi thanh lâu một chuyến còn mua bong bóng cá về, hừm!”.
Thẩm Thời Ân:….
Được, tốt xấu đều do Khương Đào nói.
Nhưng nào còn cách nào đâu? Tức phụ nhà mình giở tính bắt bẻ, chỉ có thể sủng. Đây gọi là “nhà ai chả có nóc”.
Thẩm Thời Ân càng nhìn càng thấy bộ dáng ghen tuông này rất đáng yêu, mệt mỏi do bôn ba mấy ngày cũng tan biến hết. Nếu không phải là hắn chưa tắm gội, trên người không sạch sẽ, thật là hận không thể kéo Khương Đào vào lòng hôn cho đủ.
………
Cùng lúc đó, cách đây xa trăm dặm trong doanh trướng Thái Tử, Tiêu Giác đột nhiên hắt xì.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
5 chương
138 chương
48 chương
65 chương
173 chương
14 chương
64 chương