Ê nhóc lùn!!!!!anh yêu em!!
Chương 63
Anh đọc xong tin nhắn rồi nhắn lại với gì của cô rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Sau khi nhắn xong, anh sang phòng cô. Gõ cửa không thấy ai đáp lại, anh đẩy của đi vào. Phòng cô hoàn toàn không có khóa cửa. Anh đi một cách nhẹ nhàng vào tới chỗ cô thì thấy cô đang ngủ ngon lành trên giường. Thấy vậy anh mới yên tâm ra khỏi phòng.
Ngày lại qua ngày, cô ở đây được sau ngày. Sáu ngày bị đánh 5 lần mỗi lần gần 30 phút. Chắc là người khác thì chả còn mạng nữa rồi. Cũng may là cô không đánh vào mặt của anh không thì bây giờ chắc mặt anh tím bầm.
Tối ngày thứ sáu cô ở đây. Cô, Tuấn, Hải, 3 người bạn của Hải đang ngồi trong phòng của cô chơi bài quỳ. Quỳ không thì không đáng nói, đằng này họ chải chiếu ở dưới sàn rồi lấy 4 cái bàn lăn để mát xa chân ra để xuống chiếu.
Có bốn người chơi là cô Hải Tuấn và Quân. Còn Anh và hai người kia không chơi. ANh thì là không thích mấy trò này còn hai người kia là không có cửa để chơi. Chơi kiểu này thì người nào mà mặc quần dài quá gối thì may mắn hơn một xíu.
Cả sáu người chơi bài từ sáng đến tận tối vẫn chưa rời chỗ. Anh ngồi trên ghế nhìn họ chơi mà ngắn ngẩm. Không cá độ tiền bạc mà vẫn có sức hút vậy sao? Anh thấy có người quỳ tận hơn 2 tiếng còn chưa được xuống. Cô cũng chẳng ngoại lệ. Chơi bài thua vậy là quỳ. Nhìn mấy vết hằn in trên gối của những người vừa hết quỳ thì anh cũng biết là nó đau thế nào rồi.
Đầu gối không phải đỏ lên mà là mấy cái gai trên cái bàn lăn chân nó in sâu luôn vào ra thịt. Chạm vào chỗ gối đấy còn đau nữa cơ mà.
Cô và ba người kia chơi từ 8 giờ sáng đến bây giờ là 8 giờ tối rồi vẫn còn chơi. 12 tiếng, 4 người thay phiên nhau quỳ. Cô chỉ quỳ tầm hai chục mấy ván thôi. Chưa nhằm nhò gì. Còn ba người kia nhất là Quân với Tuấn. Quỳ có thể gọi là quỳ chính luôn.
Cô đang thu bài vào để chia tiếp thì có Quân nói: Thôi dừng ở đây đi! Mệt lắm rồi. Gối của anh đây sắp tan ra rồi.
Nói xong thì đổ luôn ra chiếu. Cái chân vẫn ở tư thế đang gập. Hằn được in trên gối rất rõ. Có chỗ còn tim lại. Công nhận là trò này quá ác rồi.
Quân vừa nói xong, Tuấn cũng nhấc gối mình ra khỏi cái bàn lăn. Phần gối của nó cũng không kém là bao. Cái bộ dạng nhấc chân ra khỏi bàn lăn của nó trông đến khổ sở.
-Các người chơi hai đứa tôi đúng không? Sao từ nãy giờ toàn hai đứa tôi quỳ?
Tuấn uể oải lên tiếng, vừa nói vừa lấy tay chạm nhẹ lên gối mình. Lần đầu chạm vào gối còn phải rụt tay lại vội. Bởi vì nó quá đau.
-Làm gì có! Từ nãy giờ đây cũng quỳ hơi bị nhiều! *Cô thanh minh*
Hải: Anh cũng quỳ khá nhiều đấy!
Quân và Tuấn: Được!! Được!! Mấy người quỳ nhiều.. Nhiều lắm. Còn chúng tôi quỳ ít . Chỉ quỳ hết 2/3 thời gian chơi thôi. Không chơi nữa đâu. Hai người tha cho chúng con đi!!
Cô không nghĩ nhiều liền nhìn về phía hai người kia đang ngồi cạnh Tuấn và Quân rồi nói: Thế mấy anh có chơi không? Vào thế cửa đi!
Hai người kia đồng loạt đưa tay ra trước quơ quơ, ý nói mình không muốn chơi. Họ đã đủ sáng mắt rồi. Nhìn anh em của mình quỳ tím gối thế này thì có chết họ cũng không chơi.
Cô thấy họ không chơi liền xì một tiếng rồi đứng dậy đem bộ bài để lên bàn sau đó về lại cái chiếu ngồi xuống.
-Gối của hai người đẹp đấy! Xăm cả hình nổi cơ à.
-Còn đùa? *Tuấn nhìn về phía cô gằn giọng*
-Vậy không đùa nữa. Có đi được không hay phải có người bê về phòng đây?
-Duỗi thẳng chân ra còn thấy đau đây này chứ đừng nhắc đến việc đi. *Nhìn lên đầu gối mình*
-Vậy cần người bê về sao? Haizzz...Lúc đầu chơi đã nói là không nên mạo hiểm còn không nghe. Còn thích đâm đầu vào chơi. Bị vậy cũng không phải lỗi của ai cả. Haizzzz...Tự chịu một mình đi! Hai người về phòng đi! Không chơi được thì đừng chơi...
-What? Em nói cái gì thế? Chẳng phải lúc đầu là em dụ anh chơi sao? Sao bây giờ nói không liên quan hay vậy? *Quân tròn mắt nhìn cô*
-Ôi em có nói sao? Tội lỗi quá, em quên mất rồi. Vậy anh nhớ cẩn thận nha. Có người chơi xong cái này với bọn em xong đã bị liệt đấy anh Hải nhỉ? Hai người nhớ về rồi vào viện khoa xương khớp khám kĩ nhé.
-What? Em có cần hù nhau thế không? Chân em mà liệt thật thì em chịu trách nhiệm.
-Anh Quân nói gì thế? Em có làm chân anh mất cảm giác đâu mà anh lại bắt em chịu trách nhiệm?
-Là em dụ anh chơi còn gì?
-Thế ai bảo anh nghe? Trách ai bây giờ?
Hải, Tuấn, Đạt, Hiếu cùng đồng thanh: Trách mày ngu!
Cô nói giọng thấp xuống và chậm lại: Có phải anh đang không cảm thấy đầu gối của mình có chút cảm giác nào không? Nhưng mà cố duỗi chân ra thì lại không thể vì mỗi lần muốn duỗi ra thì đầu cảm thấy đau đơn. Còn chạm vào đầu gối thì vừa rát, vừa đau. Cảm giác của anh bây giờ là vậy có đúng không?
-Về giọng bình thường hộ anh đi cô nương! Tính hù chết anh à?
-Em không có hù anh đâu anh Quân. Chắc lúc đó anh không có mặt ở đấy nên anh không biết. Người chơi với bọn em đến nỗi liệt chân cũng có các cảm giác mà em vừa nêu trên. Có phải không? *Giọng cô còn trầm hơn lúc nãy, chẳng khác nào đang kể truyện ma kinh dị. Rồi còn đưa mắt nhìn mọi người trong phòng*
Quân nhìn theo ánh mắt cô thì thấy cô nhìn đến ai người đó cũng gật đầu như thể đồng ý với lời cô nói.
-Vậy...Vậy..Vậy...phải làm sao đây? Anh cũng có những biểu hiện mà em vừa nêu ở trên. Chẳng lẽ anh sẽ bị liệt sao? *Giọng nói có chút run rẩy*
-Có thể lắm! *Cô trả lời*
Còn mấy người đang ngồi ở chiếu thì gật đầu lia lịa.
-Nhưng chẳng phải Tuấn nó cũng quỳ giống anh. Nó cũng bị có đúng không? *Cố tìm người cùng thuyền cho đỡ sợ*
Tuấn: Nhưng em không bị những biểu hiện đó!
-Vậy làm sao đây? Mới 24 tuổi thôi, vẫn muốn tung bay mà. Mẹ à, là con trai bất hiếu, không thể báo hiếu cho mẹ rồi. Con sẽ ngồi liệt một chỗ như vậy lại làm khổ mẹ thôi. Con thật là một thằng vô dụng.
-Đừng bi quan như vậy. Chỉ cần điều trị thì vẫn có 0,1% trở lại bình thường cơ mà. Em sẽ nhờ chị hai em tìm giúp anh một bác sĩ tốt. Dù sao cũng trong ngành y sẽ dễ nhờ vả hơn. Anh yên tâm. *Vươn ra vỗ lấy vai Quân*
Quân dường như chỉ nghe được đến chỗ 0,1% thì hình như không nghe thêm được gì nữa.
-0,1%? Có nhỏ quá không? Anh vẫn muốn bay nhảy mà!!!! Mẹ! Con nợ mẹ. Xin lỗi mẹ nhiều. Chưa kiếm được bao nhiêu tiền mà giờ thành ra thế này. Con thật có lỗi! *Tự nói với lương tâm của mình*
-A...*Tiếng cô kêu lên rất nhỏ*
Tất cả mọi người nhìn về chỗ cô trừ Quân vì giờ tâm hồn nó đã ở nơi nào đó rồi.
-Sao anh cốc đầu em. Đã thế kiểu như là bao năm chưa cốc đầu ai nên phải cốc con nhỏ này thật đau mới được ý. Có cốc cũng chỉ gọi là xiu xíu cho có lệ thôi cần gì mà nặng tay vậy? *Vừa nói vừa đưa tay lên đầu xem có bị sưng lên không?
Hải nhìn sang cô rồi nói: Như vậy còn nhẹ đấy! Trêu đứa nào không trêu lại trêu cái đứa có tâm hồn mong manh nhất. Nhìn nó sắp thành tự kỉ đến nơi rồi kìa!
-Ầy! Có xíu, có xíu à. Chẳng phải anh cũng thuận gió đẩy thuyền theo bọn em còn gì?
-Cũng chỉ có gật một cái. Đưa thuốc cho người ta bôi đi.
-Em biết rồi!
Cô nhìn sang Quân vỗ vai một cái rồi nói: Anh này! Chìa tay ra đi. Em cho thuốc tiên trị liệt chân này!
Quân bị vỗ , giật mình nhìn cô. Nghe cô nói thì khuôn mặt hớn hở hẳn lên: Thật sao? Cho anh đi!
-Nhưng mà cái này không miễn phí được đâu. Cần có cái để đổi. Dù sao thì thuốc này chỉ có mình em có thôi.
-Được! Được! Em cần gì cứ nói. Tiền với anh không thành vẫn đề. *Nói gấp gáp*
-Đáng tiếc là em không cần tiền. Cái em cần là thứ khác.
-Thứ gì? Anh có thì anh sẽ đưa em!
-Nghe nói..nghe nói...
-Nghe cái gì mà nghe.. Nói đi! *Bộ dạng vội vã hối cô nói hết sức buồn cười làm tất cả mọi người trong phòng đều lắc đầu ngán ngẩm*
-Có phải anh thích chị Lan của em có đúng không? Nếu trả lời không thành thật em không đưa thuốc đâu?
-Là...là...thật! Là thật. Anh thích Lan nhưng mà cô ấy nói cô ấy lớn tuổi hơn anh nên không đồng ý quen.
Vừa nghe xong cô ném luôn lọ thuốc sang cho Quân. Quân chụp nhanh lọ thuộc của cô đưa cho rồi xem xét kĩ lọ thuốc. Chẳng có gì khác cả. Phòng anh hình như cũng có lọ thuốc nhỏ nhỏ này.
Trang nhìn mọi người rồi nói: Em đoán đúng mà. Không sai vào đâu được!
Quân: Lừa anh?
-Ai bảo anh dễ dụ. Thôi bôi đi. Bôi càng sớm thì giảm đau càng nhanh. Nhìn thằng Tuấn kia kìa, nó chả xong lâu rồi. Không biết IQ của anh ở mức nào nữa.
Quân nhìn sang Tuấn với ánh mắt không mấy thiện cảm. Sau đó mở thuốc ra bôi. 10 phút sau đúng là cũng giảm đau thật.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
8 chương
38 chương
119 chương
13 chương
735 chương