Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi
Chương 9
BÍ MẬT BỊ TIẾT LỘ CHĂNG ?
Tối hôm đó, sau khi đánh nhau thỏa thích. Nó chợt nhận ra giờ đã 12 giờ đêm rồi.
Nó rón rén trốn lên phòng thật nhẹ nhàng để anh không hề biết
– Lén lút làm gì nữa, ra mặt đi
Cái giọng này đích thị là của anh rồi. Nó bị phát hiện rồi sao ?
– Quả là anh hai có khác
– Đi đâu mà giờ mới về ?: Anh hỏi nó, giọng tỏ vé khó chịu
– Thì em đi chơi với bạn thôi mà
– Bạnnn? : Anh ngân dài từ “bạn”
– Thật mà! ´ Cậu ta cũng đại khái là bạn mình ‘ Mà dạo này anh cũng hay về muộn lắm. Anh tính giải thích ra sao ?: Nó vặn hỏi lại
– Chậc… Thôi lên phòng đi: Anh đành phải từ bỏ việc tra khảo nó
Sáng ngày hôm sau, anh lại bỏ đi từ lúc rất sớm..
Haiz…. Anh lại biệt tích rồi.
Thực sự hôm nay nó cũng chẳng có hứng đi học. Bùng học vậy.
Giờ đi đâu ? Nó suy nghĩ. Đúng rồi, đến quán bar hôm qua đi.
2 tên gác hôm qua thấy nó cũng không chặn lại nữa, nhẹ nhàng dịch ra cho nó đi vào .
– Cho một ly whisky nha !
Có lẽ từ khi nào whisky đã trở thành thứ đồ uống nó yêu thích rồi sao ?
– Chẳng phải đây là DEATH sao ?
Một quý ông ngồi cạnh nó nói. Nó quay sang nhìn ông
Một quý ông tầm 50-60 tuổi lịch lãm trong bộ vest đen. Dáng người cao như một chàng trai trẻ vậy. Mái tóc đen với vài sợi tóc bạc. Da dẻ đã gần nhăn nheo lại rồi. Đôi mắt đen nghiêm nghị nhìn nó.
– Là ngài đấy hả bang chủ ?
– Tưởng không nhận ra ta nữa chứ. Thế nào, đi Mĩ vui không ?
– Ở đấy tung tích của tôi đầy rẫy, đống kẻ đến đòi giêt tôi nè.
– Đến đây làm gì ?
– Tôi có việc cho ngài nè.
Nó chìa mẩu giấy ngày hôm qua ra và nói tiếp:
– Ngài có thể tìm giúp tôi người viết cái này là ai không ? Tôi tin ngài có thể làm được mà.
– Hửm: Ông liếc nhìn mẩu giấy:- Quả thật đối với ta nó không hề khó. Ta sẽ làm nhưng…
Cái từ “nhưng ” này lúc nào cũng chẳng lành gì cả.
– Làm giúp ta một phi vụ đi.
– Phi vụ ?
Nó biết ngay mà, bang chủ có bao giờ làm không điều kiện đâu
– Không lo, cô sẽ không làm việc một mình đâu. Sẽ có 2 partners làm cùng cô.
– Hả ? Bình thường ngài hay để tôi làm việc một mình mà. Sao tự nhiên lòi đâu ra 2 partners vậy !?
– Họ cũng là dân pro đó. Chắc cô cũng nghe tên 2 người này rồi nhỉ ? SUN và MOON.
– Tôi cũng nghe qua rồi, trong 4 năm tôi không có ở đâu thì họ là 2 người xuất sắc nhất trong cái bang này nhỉ ?
– Qua nhiên không điều gì qua được mắt cô.
– Tôi có thể xem chút thông tin về họ được không ?: Nó hỏi
Ông lấy ra hai tờ giấy và đưa cho nó. Đọc liếc qua 2 tờ giấy, nó căng mắt ra nhìn.
– Cái gì vậy… ? Không còn nhiệm vụ khác sao ?
– Hết rồi, nếu muốn ta giúp thì hãy thực hiện phi vụ đó đi.
– Chậc ….: Nó đành phải cắn răng chịu đựng mà gật đầu đồng ý.
– Tốt, đâu là địa điểm và thời gian.
” Khu bỏ hoang X- 8h tối”
Nó chỉ lặng lẽ nhận tờ giấy và lẳng lặng bỏ về không nói gì cả.
Về đến nhà, nó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đi lên phòng của mình và nằm bẹp xuống giường, ngước lên trần nhà ( MDC: Trần nhà phòng mình đẹp quá )
Nhớ lại cái lúc đọc hai tờ giấy, 2 dòng chữ đó cứ ảm ảnh cô:
” Sun- Dương Gia Duy
Moon- Hoàng Thiên Minh ”
Nó hoàn toàn không tin vào mắt mình. Anh và hắn cũng là người trong bang DARK ư ?
Nếu nó bị lộ tẩy việc mình làm việc cho DARK thảo nào cũng bị quản giáo ở trong nhà vĩnh viễn mất. Nếu thế thì nó sẽ không thể…
– Ahhh !!!!!!: Nó tức tối tiện tay ném cáu gối không thương tiếc thật mạnh vào tường ( Cái gì vào tay nó cũng sẽ chết hết thôi, nó chỉ là vấn đề về thời gian)
8h tối đó….
Nó bước ra ngoài với bộ đồ đen toàn tập… Lấy mũ chùm lên che kín khuôn mặt tuyệt đẹp của nó.
Nó ung dung đi đến địa điểm đã hẹn: Khu bỏ hoang X.
Đứng trước khu nhà hoang là 2 chàng trai. Khỏi nói cũng biết đó là ai rồi.
Nhận thấy sự hiện diện của nó, anh giới thiệu:
– Chắc cô là DEATH nhỉ ? Tôi là MOON, còn đây là SUN: Anh giới thiệu bản thân mình rồi chỉ tay sang hắn.
Kể cả có giới thiệu hay không nó cũng biết 2 người là ai rồi.
– Thế giờ tôi phải làm gì ?: Nó hỏi
– Cô có thể đánh gục hết mọi người trong tòa nhà này trong khi tôi và MOON lấy con chip được không ?: Hắn nói
Cô chỉ gật nhẹ đầu đồng ý và phi nhanh vào.
Dù bọn chúng có to con, khỏe đến mức nào thì cũng bị cô hạ gục trong mấy cú.
Khoảng tầm 10 phút sau nó đi ra và ném cái con chip nhỏ cho 2 người.
– Vậy là xong rồi nhé ! Tôi đi đây.
…
– Chờ chút: Hắn kéo cổ tay nó lại
Nó chợt sững người, ẩn sâu trong khuôn mặt bị che kín chính là nỗi lo sợ bị phát hiện.
– Gì nữa !?: Nó quay lại và đồng thời hất tay hắn ra
– Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa ?
– Đương nhiên là chưa rồi: Nó cố giữ bình tình mà nói
– Nhưng cô thực sự nhìn rất quen đó, thử nhớ lại xem.
– Đã bảo không rồi mà !!!
Nó to giọng lên.
– À, xin lỗi.
Nó cứ thế lạnh lùng bỏ đi, mẳth thở phào nhẹ nhõm. Còn hắn thì cảm thấy nó rất quen thuộc
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
42 chương
11 chương