[(*) Cục cưng: cách gọi thân mật cho bé trai] Mang thai gần hai tháng, Cố Hàm Ninh vịn bồn cầu nôn xây xẩm mặt mày, thế mới biết mấy ngày buồn nôn nôn khan đầu tiên không đáng kể chút nào, trạng thái uống nước cũng nôn khiến cô nhanh chóng gầy xọp đi, mặt vàng, tinh thần uể oải, mỗi ngày nằm ở trên giường không thể động đậy. Hưng phấn, kích động ban đầu nhanh chóng đổi thành lo âu nồng đậm, Triệu Thừa Dư ngồi cạnh giường, cẩn thận chăm nom, bưng trà rót nước, lo lắng tiều tụy tràn đầy trên gương mặt. Để tránh cho người nhà lo lắng, Cố Hàm Ninh chỉ thông báo tin tức mình mang thai, không nói phản ứng có thai của mình mạnh như thế. Cô Mạc tự mình đến phòng ngủ thăm một lần, nắm tay Cố Hàm Ninh, bảo cô muốn ăn gì thì cứ nói. Đương nhiên, thỉnh thoảng có lúc Cố Hàm Ninh cũng khá hơn, cô Mạc vì phối hợp với cô, lúc cô nôn không đến nỗi lắm thì đi nấu chút gì cho cô. Hôm sau Thích Kỳ bàn bạc với cô Mạc, cũng phối hợp giờ lên lớp không có quy luật của Cố Hàm Ninh, cùng đến, để cô Mạc đỡ phải khổ cực hai lần. Lúc Triệu Thừa Dư không rảnh, Thích Kỳ liền tới phòng ngủ làm bạn, mặc dù có lúc bị sai khiến thì sắc mặt khó coi, lại chưa từng có oán hận một câu, ngày hôm sau vẫn sớm tới chờ lệnh rồi. Tuy Cố Hàm Ninh vẫn không có tinh thần, trong lòng lại thực sự cảm động. Được rồi, cô thừa nhận, thật ra tính cách của cô và Thích Kỳ quả thật chênh rất nhiều, chỗ nhìn nhau không vừa mắt cũng không ít, nhưng đó lại không gây trở ngại hai người bọn họ trở thành bạn bè, cũng không phải bạn tốt ăn ý mà là bạn bè hơi thân thiết. Cho nên, một ngày nào đó, Cố Hàm Ninh lại phun hết táo và chuối tiêu vừa mới ăn vào trong bồn cầu, thậm chí còn có một phần không kịp, trực tiếp rơi xuống nền phòng tắm, Thích Kỳ nhíu chặt mày, ngồi xổm trên nền phòng tắm lát gạch men sứ, cúi đầu chà lau cẩn thận, cô không khỏi cảm thán tự đáy lòng: "Thích Kỳ, cám ơn cậu! Về sau cậu nôn nghén kinh khủng, mình cũng sẽ tới chăm sóc cậu." Nghe vậy, Thích Kỳ dừng tay lại một chút, ở góc độ Cố Hàm Ninh không nhìn thấy, cô ấy nhíu mày chặt hơn, một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Cậu đang rủa mình cũng phản ứng mạnh như cậu sao?" "..." Ba tháng sau, Cố Hàm Ninh đã từ một ngày ba đến bốn lần nôn, cải thiện đến một ngày một lần, lần nữa ngửi thấy hương thơm của thức ăn ngon, cô thở phào một cái thật mạnh, vẻ mặt nhìn người khởi xướng cũng tốt hơn chút. "Ngày mai em muốn ăn cá dưa chua." Cô liếm khóe môi, nghĩ tới rất lâu rồi không ăn vị cay, đột nhiên có hào hứng. "Được, quán món cay Tứ Xuyên ngoài cửa Nam kia?" Triệu Thừa Dư vui rạo rực nhìn Cố Hàm Ninh rốt cuộc ăn được một bát cơm, trong lòng cũng nhẹ nhõm chút ít. Lúc này, dù Cố Hàm Ninh nói muốn ăn thịt rồng, anh cũng sẽ nghĩ cách chứ nói gì đến chỉ vỏn vẹn là cá dưa chua. Cố Hàm Ninh cúi đầu vuốt ve cái bụng đã hơi nhô ra của mình, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện nụ cười: "Nám Nám nhà ta nói, muốn ăn món cay Tứ Xuyên trấn trên." "Được, nghe Nám Nám. Anh xách về hay là em cùng đi bộ tới ăn?" Triệu Thừa Dư thông thạo thu dọn bát đũa, lau sạch sẽ cái bàn, gói kín đồ ăn thừa, chờ chút nữa rửa bát xong thì đi đổ. "Ừ... Vậy thì anh gói mang về đi, em sợ mùi ở quán ăn quá tạp." Cố Hàm Ninh tưởng tượng thấy tình hình trong quán món cay Tứ Xuyên, cảm thấy trong bụng lại hơi quay cuồng, vội cầm quả chanh vừa cắt để bên, ra sức ngửi ngửi, lúc này mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn. "Được, vậy lúc về anh gói về cho em. Còn muốn ăn cái gì?" Muốn ăn mới tốt, sợ nhất chính là cái gì cũng không muốn ăn, trong bụng căn bản là không có gì, còn ra sức nôn nước chua. Nghĩ đến Cố Hàm Ninh như là con cá xa nước khoảng thời gian vừa rồi, Triệu Thừa Dư vẫn còn có chút kinh hồn bạt vía, lúc ấy trong lòng thật sự vừa đau lòng lại vừa hối hận. "Vâng, chỉ muốn ăn cá dưa chua." Cố Hàm Ninh nhíu mi nghĩ một lát, khi dạ dày lại bắt đầu quặn lên, vội vã ngừng lại, không dám nghĩ đến những món mà trước đây cảm thấy là món ngon nữa, bây giờ trong đầu nghĩ một lượt cũng là món ăn không chịu nổi. Đến tháng thứ tư, Cố Hàm Ninh có thể cảm nhận được máy thai rất nhỏ, Triệu Thừa Dư dán vào cái bụng nhô lên của Cố Hàm Ninh không nhúc nhích, trong lòng kích động không kiềm chế được. "Xem! Nám Nám nhà mình đang chào hỏi ba đấy! Nám Nám của chúng ta thật là một tiểu phúc tinh!" Sau khi Triệu Thừa Dư cặm cụi dán sát một tiếng đồng hồ, đến tận lúc Cố Hàm Ninh đã không nhịn được muốn đuổi người thì bụng cô nhẹ nhàng rung động khó có thể nhận ra, Triệu Thừa Dư nín thở, nở một nụ cười thật tươi, cẩn thận buông tay, từ mép giường ngồi bệt xuống đất, gần như thành kính in một nụ hôn nhẹ nhàng lên bụng Cố Hàm Ninh: "Nám Nám, ba là ba con, con phải ngoan, ba chờ con." Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Triệu Thừa Dư, nghe giọng nói nhẹ mềm dịu dàng của anh, đáy lòng như có một dòng nước ấm nhẹ nhàng lướt qua, khoan khoái ấm áp như vậy, cô không khỏi đưa tay vuốt tóc Triệu Thừa Dư, nhẹ nhàng nhếch khóe môi. Thử nghiệm phần mềm điện thoại di động giai đoạn đầu đã kết thúc, Triệu Thừa Dư nói, đây là vận may Nám Nám mang đến, cho nên bà xã của anh có tướng vượng phu, Nám Nám của anh có tướng vượng cha. Ngày nào Triệu Thừa Dư cũng gọi Nám Nám, tưởng tượng thấy Nám Nám có khuôn mặt tương tự mẹ nó, Cố Hàm Ninh cũng không khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu thật là con gái cũng rất tốt, cô có thể bím tóc cho bé, có thể mua váy đẹp, mặc váy mẹ con, sau đó lòng cô mềm thành nước, có chút vội vàng muốn gặp con mình. Ai, còn những hơn năm tháng nữa đây. Lúc Triệu Thừa Dư thở dài, Cố Hàm Ninh cũng sẽ không khỏi thở dài, máu mủ hòa tan, thì ra là cảm giác thần kỳ như vậy, mới hơn bốn tháng, cô đã cảm thấy bé là một phần gắn bó không thể rời của cô. Phản ứng nghén từ từ đỡ đi, thời gian bắt đầu an nhàn trôi qua, Cố Hàm Ninh suýt chút nữa thì quên mất chuyện cô để ý từ lâu. Sau buổi trưa thứ bảy, Cố Hàm Ninh vác cái bụng đã sáu tháng rốt cuộc hoàn toàn an ổn cùng Triệu Thừa Dư đi siêu thị mua vài món ăn, khoác tay nhau đi tới phòng cho thuê, chuẩn bị chúc mừng phần mềm chính thức hoàn thành. Hai người cười nói mở cửa hành lang, thấy một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng chạy xuống. Triệu Thừa Dư tay mắt lanh lẹ vội vàng đưa tay ôm chầm Cố Hàm Ninh dịch sang bên cạnh. Cố Hàm Ninh cũng hoảng lên, nhìn vẻ mặt kinh ngạc vô cùng và đôi mắt đỏ bừng cùng với biểu cảm đau đớn căn bản không thể che giấu được trên gương mặt ướt sũng của đối phương, vô thức, cô nhanh chóng chìa tay kéo lại Tống Minh Huyên đang cắn môi cúi đầu rõ ràng định đi thẳng, tay cũng giống như tâm trạng, níu chặt, không buông tay. "Chị Tống." Cố Hàm Ninh hơi nhíu mi, nhìn Tống Minh Huyên im lặng cúi đầu cũng không nén nước mắt, đáy lòng hơi thở dài, quay đầu, nháy mắt với Triệu Thừa Dư, "Thừa Dư, anh đi trên lầu, em và chị Tống trò chuyện." Triệu Thừa Dư nhìn Tống Minh Huyên một chút, lại nhìn Cố Hàm Ninh một cái, mấp máy môi, khẽ gật đầu: "Được, em... cẩn thận chút." Nói xong, liền lên lầu. Trong khoảng thời gian này, anh đã cảm thấy anh Bùi có cái gì không đúng, mỗi ngày mỗi đêm vùi đầu khổ làm, nếu như không phải bọn họ không chịu nổi, anh ấy như còn có thể không chút mệt mỏi tiếp tục tiêu hao. Thì ra là chị Tống, khiến anh ấy có cảm giác gấp gáp nóng ruột… Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, bước nhanh hơn. Cố Hàm Ninh lôi kéo Tống Minh Huyên, túm chặt tay chị không buông: "Chị Tống, em đứng đã lâu hơi mệt, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát đi?" Tống Minh Huyên không ngẩng đầu, im lặng một lúc, mới mím môi gật đầu. Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng thở phào một cái, còn có thể nói liền còn có hi vọng. Chỉ cần chị Tống chưa tuyệt vọng là tốt rồi. Rõ ràng còn yêu nhau, nhưng nửa là không biết làm sao nửa là mệt mỏi chia tay, đó là vết thương không nhỏ dưới đáy lòng hai người. Cái kiểu này, ai cũng không thể vui vẻ tiến tới một mối tình nữa. Cố Hàm Ninh gắt gao lôi kéo Tống Minh Huyên, ngồi xuống một góc gần đó, nắm tay cô ấy, không buông ra. "Đã lâu rồi em không nấu ăn, hôm nay chuẩn bị mấy món, mặc dù chỉ là vài món ăn, nhưng chị cũng cứ ủng hộ nha." Cố Hàm Ninh nhẹ giọng cười yếu ớt, cố gắng xoa dịu bầu không khí, không nghĩ tới, dòng nước mắt Tống Minh Huyên vừa gắng gượng kìm nén lại bắt đầu tuôn rơi. "Hàm Ninh, chị sợ rằng không có cách nào . . bọn chị, chị và Bùi Duệ Triết, vừa mới chia tay ..." Tống Minh Huyên chỉ nói một câu như vậy, liền khóc không thành tiếng, rốt cuộc không nói được nữa. Chia tay, hai chữ, nói ra như là rất dễ dàng, lập tức có thể giải quyết tất cả vấn đề, sự ghét bỏ của cha mẹ, sự khốn khổ của Bùi Duệ Triết, sự khó xử của bản thân, tất cả đều không tồn tại nữa… bao gồm cả tình yêu của chị… mờ mịt lại xa vời, như là không còn gì hết. Kiên trì không buông gì đó, thì ra bỏ đi cũng có thể được… Cố Hàm Ninh cắn môi, nhìn Tống Minh Huyên gục khóc trên vai mình, rất đau lòng. Nhưng điều cô có thể làm chỉ là là nhẹ nhàng vỗ lưng chị, để chị khóc nức nở một trận. Tình thân và tình yêu, bên nào cũng không dễ dàng buông tay, buông bỏ cái nào đều là một vết cắt cứa sâu vào trong lòng, vừa đau vừa khổ. Tống Minh Huyên kiên trì đến bây giờ, dù mặt thì cười, sau lưng có lẽ đều là đau đớn, khóc một lần, coi như là một loại bộc lộ. Tống Minh Huyên khóc một lúc lâu, lúc này mới nức nở nghẹn ngào ngừng lại, Cố Hàm Ninh đưa một chiếc khăn tay, nhìn cô ấy cúi đầu tiếp nhận, lúc này mới hơi yên tâm. Ổn định lại tâm trạng, mới dễ nói chuyện. "Chị, là vì chuyện phần mềm lần này đi? Cho nên, chị kiên trì nhiều năm như vậy, hiện tại đột nhiên lại nói muốn chia tay." Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói. Tống Minh Huyên ngơ ngẩn nhìn dưới mặt đất, như đã bị rút cạn kiệt sức lực, không còn muốn che giấu sự mệt mỏi cố nén nữa. "Chị đã đau lòng như vậy, tại sao muốn nói chia tay?" Cố Hàm Ninh nắm tay Tống Minh Huyên, hơi không đành lòng. "Hàm Ninh, em không biết..." Tống Minh Huyên khàn khàn nói, không ngẩng đầu, "Cha mẹ chị đã nhiều lần ép buộc chị chia tay với Duệ Triết. Mấy ngày nay, họ còn muốn chị đi xem mắt … Chị nghĩ hết cách mới khiến công ty họ đồng ý… không phải là chị khinh thường anh ấy..." Cố Hàm Ninh nhìn Tống Minh Huyên ảm đạm, trong lòng cảm thấy buồn bã, chị Tống, là bởi vì nôn nóng đi? Cảm thấy cha mẹ và chính chị đều đã không đợi được nữa… "Chị xem bây giờ chị khổ sở như vậy, chẳng qua là đang đày đọa lẫn nhau thôi. Anh Bùi chưa chắc thoải mái hơn chị, chỉ là anh ấy không giỏi biểu đạt mà thôi. Không thì thế này, chị cho hai người một thời hạn, coi như là cho nhau một cơ hội cuối cùng, đến hạn, nếu anh Bùi vẫn không giành được sự chấp nhận tối thiểu của cha mẹ chị, vậy thì chị liền chỉnh đốn lại tâm trạng, mỉm cười tạm biệt. Mà không phải giống như hiện tại, trong lòng căn bản không cách nào chấp nhận chia tay, ngoài miệng lại nói lời bốc đồng." "Thời hạn?" Tống Minh Huyên ngơ ngẩn ngẩng đầu, đáy lòng lại bắt đầu dao động, có muốn cho thêm một cơ hội? Thời hạn cuối cùng… "Vâng, không bằng, nửa năm đi, sáu tháng từ giờ trở đi, trong sáu tháng này, chị gắng sức không làm trái ý cha mẹ, nếu xem mắt, chị cứ coi như là đi ăn bữa cơm đi, không đến đâu cả, còn có thể làm dịu không khí. Nếu như sáu tháng sau, tình hình không được cải thiện, vậy thì sảng khoái chia tay!" Cố Hàm Ninh mắt sáng ngời, bình tĩnh nói, trong lòng lại nghĩ, dù đến lúc đó thật chia tay, chỉ sợ hai người bọn họ đều không có cách nào sảng khoái đi? Ánh mắt Tống Minh Huyên đang mờ mịt ảm đạm cũng dần trở nên sáng sủa: "Sáu tháng sao? Chỉ là sáu tháng mà thôi..." Cố Hàm Ninh nhìn Tống Minh Huyên lại lên tinh thần, nhẹ nhàng thở ra. Nói đến cùng, thật ra chị Tống chẳng hề muốn chia tay, bây giờ điều chị cần chẳng qua là một người có thể thuyết phục chị ấy, cho chị ấy một lối thoát. Sáu tháng, chẳng qua là giảm xóc, cho chính chị ấy một cái cớ. Cố Hàm Ninh chỉ có thể thành kính chờ đợi, con đường thành công kiếp này của Bùi Duệ Triết, không bởi vì sự can thiệp của mình mà thay đổi. Chờ đến Tống Minh Huyên bình tĩnh lại, một lần nữa khôi phục thành Tống Minh Huyên sáng sủa, tự tin kia, Cố Hàm Ninh mới cười kéo tay chị trở về. Vừa vào cửa, liền thấy Bùi Duệ Triết mất hồn mất vía ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu, mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Tống Minh Huyên. Cố Hàm Ninh thấy chị Tống thật vất vả mới ngừng nước mắt thoáng chốc đỏ bừng mắt, nước mắt lại tí tách rơi xuống. Cô liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thừa Dư, trước tiên lui ra khỏi gian phòng, Triệu Thừa Dư lập tức lôi kéo Thạch Lỗi, Hầu Nhân Phong theo sau một lần nữa lộ ra ý cười, bước nhanh ra ngoài. Thời gian kế tiếp nên để lại cho người hữu tình tỏ lòng cho nhau đi. Điều bọn họ có thể làm chỉ là dọn sân mà thôi. May mắn, thời gian chờ đợi chẳng hề tính là dài. Một ngày nào đó hai tháng sau, Cố Hàm Ninh nhận được điện thoại vội vã của Triệu Thừa Dư: "Hàm Ninh, bọn anh đã ký hợp đồng đầu tiên! Là công ty Tân Sướng!" Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động, mím môi cười yếu ớt, nhiễm niềm vui sướng và kích động của Triệu Thừa Dư đầu điện thoại bên kia. Trong hai tháng này đều là giày vò đối với mỗi một người bọn họ, nhưng cũng ngập tràn hi vọng. May mắn, ánh rạng đông thắng lợi tới chẳng hề tính là quá muộn. "Thừa Dư, đây là sự khởi đầu của tốt đẹp." Đúng vậy, đây chỉ là bắt đầu mà thôi. Công ty Tân Sướng là công ty sản xuất điện thoại di động nội địa lớn nhất, từ khi bắt đầu cho ra điện thoại di động thông minh hồi năm kia, luôn có sản lượng tiêu thụ điện thoại di động thông minh đứng đầu cả nước. Sự coi trọng của họ, trừ là một hợp đồng tương đối khá, càng thêm là một lần quảng cáo hoàn mỹ! Buổi tối hôm ấy, bọn họ ăn cơm, sớm đã rời đi, cùng đi ra còn có Thạch Lỗi và Hầu Nhân Phong đầy mặt hớn hở. Không hẹn mà gặp, bọn họ đều lặng lẽ để không gian lại cho đôi tình nhân rốt cuộc thấy cầu vồng sau cơn mưa. Có bắt đầu coi như là toàn vẹn, chuyện kế tiếp, Cố Hàm Ninh cũng không chú ý nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng Triệu Thừa Dư vẫn báo cáo bọn họ vừa nhận được bao nhiêu, định ký kết bao nhiêu hợp đồng, đồng thời, thiết kế phần mềm mới cũng đang được chuẩn bị rùm beng. Bụng Cố Hàm Ninh đã rất to, càng nhiều tháng, cô nghênh đón thời gian thoải mái trước nay chưa từng có. Dạ dày khó chịu đều đã biến mất, trừ vác nặng hơn, chèn ép đến mức buổi tối ngủ không yên ổn, nửa đêm khó trở mình, dường như không còn chuyện phiền lòng dư thừa nào rồi. Cố Hàm Ninh viết luận văn rất thuận lợi, cho nên khi luận văn được cô Mạc thông qua, cô nhẹ vỗ về bụng mình, trong lòng âm thầm thừa nhận câu nói của Triệu Thừa Dư, con yêu của cô thật là một tiểu phúc tinh. Chí ít, vào lúc Thích Kỳ buồn rầu bứt tóc, hỏi thăm ý kiến của cô, cô chỉ nói một câu: "cậu đi mang thai một em bé ngoan ngoãn đi." Nhưng càng tới gần ngày sinh dự tính, vốn vội vã ngóng trông em bé ra đời, lập tức chuyển thành kháng cự thấp thỏm. Bắt đầu từ giữa tháng tám, mỗi đêm, Cố Hàm Ninh đều phải túm Triệu Thừa Dư nói chuyện: "Thừa Dư a, anh nói, em sinh muộn một chút có được không? Không thì anh bàn bạc với Nám Nám nhà anh, bảo nó ra đời chậm hai tháng đi? Thừa Dư a, anh nói hay là em mổ nhé? Liệu có thể là thuận lợi sinh ra đến một nửa, lại không sinh được nữa, lại bị đẩy đến phòng giải phẫu không? Thừa Dư a..." Triệu Thừa Dư chỉ có thể dùng hết khả năng dỗ ngon dỗ ngọt khuyên bảo, tuy rằng thật ra trong lòng anh cũng rất thấp thỏm. Mặc kệ có bằng lòng hay không, ngày sinh dự tính của Cố Hàm Ninh vẫn cùng tới với ngày bảo vệ luận văn. Có lẽ bởi vì khẩu vị luôn luôn không tốt, Cố Hàm Ninh to bụng rồi, nhưng nhìn tổng thể chỉ béo lên một chút, nhìn bóng lưng, cứ như là một thiếu nữ còn xanh, ừ, một thiếu nữ còn xanh đầy đặn. Bởi vì khoảng thời gian gần nhất đều xoắn xít vấn đề sinh thuận hay là mổ, cho nên dửng dưng với việc bảo vệ luận văn. Nhìn khuôn mặt quen thuộc dưới đài, cô mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên. "Thưa các thầy cô..." Tự tin mở đầu, đáng tiếc mới chỉ nói bốn chữ, vẻ mặt cô cứng đờ, cả người đơ ra, trán hơi đổ mồ hôi, trong lòng có chút bối rối bắt đầu đếm. Một, hai, ba... Qua vài giây, cô giật giật khóe miệng, lúc này mới tiếp tục, nhưng trong lòng có chút giật mình rồi. Cô Mạc dưới đài hơi nhíu mày khó nhận ra, nghĩ thầm chẳng lẽ là khoảng thời gian trước quá thả lỏng, hiện tại mới bắt đầu căng thẳng? Cố Hàm Ninh lê bước chân nặng trĩu tới bên cạnh Thích Kỳ, đã thấy cô ấy lo lắng. Cô nặng nề nắm tay Thích Kỳ, cắn răng, chịu đựng cơn đau, sau đó mới cực kỳ bình tĩnh nói: "Thích Kỳ, mình bắt đầu đau bụng sinh, cậu gọi điện cho Triệu Thừa Dư đi." Khi nhận được điện thoại của Thích Kỳ, Triệu Thừa Dư đang mở cuộc họp nhỏ trong phòng cho thuê, điện thoại di động lập tức rơi xuống đất, anh nhanh chóng xoay người nhặt lên, lại không cẩn thận đụng phải góc bàn: "Anh Triết, chìa khóa xe! Hàm Ninh sắp sinh!" Xe nhanh chóng đến trường học, Thích Kỳ đỡ Cố Hàm Ninh đang đợi ở bậc thang giảng đường, lái xe chính là Bùi Duệ Triết, Triệu Thừa Dư mặt mướt mồ hôi, lao xuống xe tới ôm lấy Cố Hàm Ninh: "Anh Triết, còn phải đi một chuyến tới ký túc xá lấy mấy thứ." Cơn đau bụng sinh vừa mới qua, Cố Hàm Ninh hơi thở phào một cái, giơ tay lên xoa lên tóc mai ướt đẫm của Triệu Thừa Dư: "Đừng lo lắng, vừa mới bắt đầu đau mà thôi, không nhanh sinh như thế." Triệu Thừa Dư gật đầu qua quýt, cúi đầu không ngừng hôn lên trán Cố Hàm Ninh: "Hàm Ninh, không có chuyện gì, anh ở bên em." May mắn, đã sớm chuẩn bị túi chờ sinh. Còn năm ngày nữa là tới ngày sinh dự tính của Cố Hàm Ninh, cha mẹ hai nhà đã bàn bạc xong xuôi, thứ bảy ngày mai cùng tới, không ngờ lại sinh sớm. Triệu Thừa Dư vừa xoa bụng Cố Hàm Ninh, vừa run tay gọi điện cho nhà, nhịn xuống lời nói muốn thúc giục Bùi Duệ Triết lái nhanh hơn, cả trái tim như nhảy lên đến cổ họng, lên xuống không được. Đến bệnh viện phụ sản, bác sĩ kiểm tra xong, lãnh đạm nói một câu: "Còn chưa sinh được. Chờ xem." Sau đó liền cứ thế đi, Triệu Thừa Dư nắm chặt tay, muốn lại đi xách một bác sĩ tới đây, lại bị Cố Hàm Ninh nhịn đau, kéo lại góc áo: "Thừa Dư, ở bên em." Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn Cố Hàm Ninh tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh nằm trên giường bệnh, dường như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên ghế, cúi người, nắm tay Cố Hàm Ninh, để lên bờ môi hôn từng chút từng chút một. Khi cha mẹ hai nhà vội vàng chạy tới, Cố Hàm Ninh đã vỡ nước ối, bác sĩ tuyên bố cửa tử cung mở ra ba ngón tay, phải vào phòng chờ sinh. Lúc đau đớn khó nhịn, Cố Hàm Ninh cắn môi nhắm mắt, tay túm chặt tay Triệu Thừa Dư. Tuy rằng vốn dĩ hai người đã bàn nhau không để cho Triệu Thừa Dư vào phòng sinh, thực tế khi đối mặt anh vẫn lựa chọn cùng đi, anh không chịu nổi trơ mắt nhìn một mình Cố Hàm Ninh lẻ loi bị đẩy vào phòng sinh, mà chính anh lại chờ ở bên ngoài ăn không ngồi rồi. May mắn, mặc dù là thai đầu, Cố Hàm Ninh sinh coi như là thuận lợi. Sáu giờ tối, Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần oe oe chào đời. Khi bé được đôi tay xa lạ mà dịu dàng đưa ra khỏi dưới người mẹ thì ba bé nhìn cũng chưa nhìn bé một cái, mà chỉ đỏ hồng mắt, ghé vào bên giường mẹ bé, nghẹn ngào: "Hàm Ninh, sinh một là đủ rồi..." Bao nhiêu năm sau, bạn nhỏ Tử Thuần bắt đầu hiểu chuyện rồi, một ngày nào đó khóc đi tìm mẹ: "Mẹ, ba không thích con." Mẹ bé kinh ngạc mà thương tiếc ngồi xổm ôm lấy thân thể nho nhỏ con mang theo mùi sữa: "Làm sao thế được! Ba và mẹ đều rất yêu Tử Thuần a!" "Hu hu... Ba nói, con sinh sai rồi, ba muốn là con gái, không phải con...hu hu..." Mẹ bé im lặng vỗ vỗ lưng bạn nhỏ Tử Thuần, trong lòng mắng té tát ông bố vô lương nào đó! (`’•.¸(`’•.¸¤*¤¸.-’´)¸.•’´) «´¨`•..¤ Hoàn chính văn:¤..•´¨`» (¸.•’´(¸.•’´¤*¤`’•.¸)`’•.¸)