Cũng tầm thời gian đó, Triệu Thừa Dư nhận được tin. Cố Hàm Ninh đang ngồi ở bàn đọc sách, chăm chú nhìn khung chát nhóm phòng ký túc trên màn hình máy tính, trao đổi rất hào hứng, Triệu Thừa Dư cũng nhận được điện thoại của Mạnh Khởi Đức, đi lên sân thượng trò chuyện không ít thời gian. Lúc ấy Cố Hàm Ninh không chú ý, chỉ mải chát chít qua mạng, tuy rằng nhóm phòng ký túc chỉ có bốn người, lại chuyện trò sục sôi rất là hân hoan. Cô thật lòng chúc phúc cho Thôi Hà Miêu. Mặc dù gặp phải ít trắc trở, nhưng rốt cuộc bọn họ đã vượt qua rồi, hôm nay coi như là sau cơn mưa trời lại sáng. Tới khi cô định tắt máy tính, vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Thừa Dư cầm di động nhíu mày, như có suy nghĩ nhìn chằm chằm mình, không biết đã nhìn bao lâu, ánh mắt sáng quắc kia khiến cô đáy lòng cô tự dưng nhảy dựng. "Sao thế?" Cố Hàm Ninh bị ánh mắt chuyên chú lấp lánh dưới ánh đèn của Triệu Thừa Dư khiến trong lòng có chút sợ hãi, dè dặt thu lại nụ cười trên mặt, nhẹ giọng hỏi. "Vừa rồi Mạnh Khởi Đức nói, Thôi Hà Miêu mang thai." Triệu Thừa Dư vẫn cau mày, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động, hồi tưởng lời Mạnh Khởi Đức nói vừa rồi, anh xác định mình nghe ra một tia khoe khoang. "À, chuyện này à, em biết rồi, cho nên bọn họ mới muốn kết hôn vào Quốc Khánh đi." Cố Hàm Ninh không để ý lắm gật đầu, nghĩ đến có một sinh mệnh nho nhỏ đang làm tổ trong bụng Thôi Hà Miêu, liền cảm thấy sinh mệnh rất kỳ diệu, chưa tới hơn hai trăm ngày nữa, sẽ có một bé con giống Thôi Hà Miêu hoặc Mạnh Khởi Đức oe oe chào đời, nghĩ nghĩ đã thấy kỳ diệu. "Anh thấy, tiến độ của chúng ta lạc hậu nghiêm trọng rồi." Triệu Thừa Dư để điện thoại di động xuống, bước chân điềm tĩnh đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, nắm tay cô, kéo cô đứng dậy, cúi đầu chuyên chú nhìn vào cô. "Hả? Tiến độ gì lạc hậu?" Cố Hàm Ninh không rõ nguyên do thắc mắc. "Rõ ràng là anh kết hôn sớm hơn Mạnh Khởi Đức, bây giờ lại sinh con sau cậu ấy, thật quá mất mặt rồi, Nám Nám (*) nhà chúng ta cũng sẽ tức giận." [(*) Nám Nám là cách gọi thân mật của bé gái, còn Bảo Bảo (cục cưng) là cách gọi thân mật của bé trai ở TQ] "Nó tức giận cái gì a?" Cố Hàm Ninh bật cười, cố gắng giãy tay ra, "Mau buông tay, em muốn đi đánh răng!" "Đương nhiên Nám Nám sẽ tức giận, theo lý mà nói lẽ ra nó phải làm chị cả, bây giờ lại phải làm em hai, nếu động tác của ba mẹ còn chậm thêm nữa, không chừng ngay cả thứ hai cũng không tới lượt. Em nói sao con bé có thể không tức giận?" Triệu Thừa Dư lời lẽ nóng bỏng, ánh mắt nóng rực pha lẫn ý cười, kéo tay Cố Hàm Ninh, vuốt ve dọc theo cánh tay mảnh khảnh của cô từng tấc từng tấc: "Anh nghiêm trọng cảm thấy, chúng ta phải tăng tốc tiến độ, ít ra không được quá lạc hậu." Dứt lời, đôi môi nóng bỏng đã áp xuống, nặng nề chặn lại âm thanh lẩm bẩm cố gắng kháng nghị của Cố Hàm Ninh, thân thể khỏe mạnh dán sát tới, chặt chẽ hoàn toàn không sót một khe hở... Triệu Thừa Dư vin vào em bé, sau mấy ngày nỗ lực cày cấy, dì cả của Cố Hàm Ninh vẫn đến thăm đúng hạn. Lúc ấy Cố Hàm Ninh ngồi ở trên bồn cầu, bụng âm ỉ đau đớn, cô cúi đầu nhìn vết đo đỏ trên quần lót, trong lòng thấp thoáng xẹt qua tia mất mát, lập tức bật cười lắc đầu. Được rồi, mấy ngày nay ngày nào Triệu Thừa Dư cũng đều nhắc tới, cũng khiến cô nảy sinh ra mong đợi em bé, đáy lòng ít nhiều cũng làm công tác chuẩn bị đón chào tin vui, thật giống như là bị tẩy não vậy, thế mà đã không còn tâm lý thấp thỏm và căng thẳng đối với việc mang thai như lúc mới bắt đầu nữa. Đáng tiếc có hi vọng sẽ có thất vọng. Cố Hàm Ninh hoàn hồn lại, hướng ra bên ngoài phòng tắm hô: "Thừa Dư, lấy cho em một miếng Sofi (*)." [(*) một nhãn hiệu bvs của TQ] Triệu Thừa Dư đang xem tin tức bên ngoài, nghe tiếng dừng một chút, qua vài giây mới đáp lại: "Loại ban đêm hay hàng ngày?" "Loại ban đêm." Cố Hàm Ninh mím môi không tiếng động nở nụ cười, đáy lòng mặc niệm: cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực. "Ừm, 410 đúng không... . ừ, hình như hết rồi." Chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng dép lê lạch bạch, cửa phòng tắm bị mở ra, Triệu Thừa Dư thò nửa người vào, đưa vào một túi ni lông nhỏ màu hồng nhạt: "Chỉ còn lại hàng ngày, em dùng tạm đã, bây giờ anh đi xuống mua, thuận tiện mua chút giấy ăn. Em còn muốn thứ gì nữa không?" "Không cần, một gói ban đêm thôi." Cố Hàm Ninh cười liếc anh một cái, đưa tay tiếp nhận. "Được. Vậy anh đi xuống." Triệu Thừa Dư khẽ gật đầu, đi ra ngoài. Cố Hàm Ninh cầm bé bvs tri kỷ trong tay, mím môi nở nụ cười. Triệu Thừa Dư chỉ xuống lầu 10 phút, rất nhanh đã đi lên, để giấy ăn vào trong ngăn tủ, đưa một gói ni lông màu mực màu tím cho Cố Hàm Ninh: "Anh đi pha cốc trà đường đỏ long nhãn táo đỏ cho em." Cứ hai ngày đầu chu kỳ là Cố Hàm Ninh lại đau bụng, có một lần Triệu Thừa Dư vô tình nhắc tới với mẹ vợ mình, sau khi mẹ vợ cười hiểu ý, đã giành được phương thuốc dân gian này. Lúc Cố Hàm Ninh không để ý thì trong nhà đã xuất hiện thêm mấy gói long nhãn và táo đỏ, khiến Cố đổ mồ hôi rồi, dù cô uống hàng ngày, cũng phải uống đến một năm đi? Nhưng cô cũng không có nhiều lời, để tránh đả kích tính tích cực của ông xã nhà mình, tóm lại phần tấm lòng này là ít thấy, cùng lắm thì cô uống nhiều một chút, thuận tiện lén lút cầm một ít đi tặng người. Buổi tối lúc ngủ, bởi vì bụng co rút đau đớn, Cố Hàm Ninh mãi lâu cũng không ngủ được, Triệu Thừa Dư bên cạnh hít thở trầm thấp, tiếng ngáy nhẹ nhàng gần trong gang tấc, cô cẩn thận xoay người. Trong bóng tối, Triệu Thừa Dư nhẹ giọng lầm bầm một câu, bàn tay to đã vén áo ngủ của Cố Hàm Ninh lên, dán vào làn da trên bụng cô. Cảm giác ấm áp khiến Cố Hàm Ninh nhẹ thở phào một cái, quả nhiên thoải mái rất nhiều. Vốn Triệu Thừa Dư cũng muốn ngâm cái túi chườm nóng, nhưng trời rất nóng, cô lại sợ nóng, kiên quyết không muốn. Không nghĩ tới lúc đi ngủ ngược lại đau hơn. Có lẽ là thoải mái một ít, Cố Hàm Ninh rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Buổi sáng khi tỉnh lại, Triệu Thừa Dư đang mặc áo, thấy cô mở mắt, đưa tay xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng cười nói: "Ngủ tiếp một lát nữa." Cố Hàm Ninh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, liền ừ một tiếng, lại nhắm mắt lại. Xuống giường, Triệu Thừa Dư lại bu lại: "Mang thai sẽ lâu không có kinh nguyệt. Hơn nữa anh nghe nói, cũng sẽ không đau bụng kinh nữa." Nói xong, liền cứ thế vào phòng tắm rửa mặt. Cố Hàm Ninh nhắm mắt, mím môi cười một lát, mới xê dịch đầu, cọ mặt lên gối đầu còn vương lại nhiệt độ cơ thể của ông chồng mình, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi tiếp. Buổi tối vài ngày sau, Cố Hàm Ninh rửa mặt xong, thay áo ngủ nằm vào trong chăn, Triệu Thừa Dư vốn đang tập trung tinh thần xem ti vi, duỗi một tay vào trong chăn, tìm kiếm mục đích, thoáng cái phủ lên trên lớp vải mỏng, trong lòng nóng lên, biết hôm nay rốt cuộc hết lệnh cấm, ngón tay nhẹ vén lên, chạm vào nơi mềm mại bị cách ly mấy ngày nay, tay động theo tâm, ngón trỏ nhanh chóng thăm dò vào trong. Cố Hàm Ninh hơi sững người lại, bật cười túm lấy cái tay đang quấy rối dưới chăn, quay đầu hơi ửng đỏ mặt trợn mắt nhìn anh, kiên quyết rút tay anh từ dưới người mình ra: "Tập trung xem ti vi." Một tay bị túm lấy, một tay kia cầm điều khiển ti vi từ xa, ấn một cái, nhanh chóng tắt ti vi, tùy ý ném điều khiển từ xa ra bên cạnh, thân thể hơi nghiêng liền nhẹ nhàng đè lên, Triệu Thừa Dư khàn khàn nhỏ giọng nói: "Không xem." Cố Hàm Ninh đáy lòng run lên, trên dưới đều đã thất thủ, trên người chợt lạnh, rất nhanh lại trở nên càng nóng. "Anh cảm thấy, từ hôm nay trở đi chúng ta phải chấp hành kế hoạch tác chiến dày đặc hơn." Trong tiếng thở dốc trùng điệp, Triệu Thừa Dư khẽ nói bên tai cô, ấm áp ngưa ngứa như tràn từ vành tai một mạch vào trong lòng, cô chỉ có thể khẽ ngâm, giơ tay đầu hàng... Vừa mới bước ra khỏi cửa nhà cô giáo Mạc, Cố Hàm Ninh liền lôi kéo cổ áo, hít thở không khí tươi mát lành lạnh, dường như nỗi ngột ngạt trong lòng dần dần tan tan biến. "Không sao chứ?" Thích Kỳ phía sau đi nhanh vài bước, tới bên cạnh cô, trong giọng nói bình thản mơ hồ chứa đựng một tia quan tâm. "Không sao, có thể là mấy ngày nay không ngủ ngon, dạ dày hơi khó chịu." Cố Hàm Ninh khẽ xoa bụng, hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm giác khó chịu muốn nôn nhẹ đi mấy phần. Vừa rồi ở trong nhà cô Mạc, mấy lần cô che miệng, kiềm chế xúc động buồn nôn, không chịu nổi vọt tới phòng tắm, nhưng chỉ nôn khan mấy tiếng, ói ra vài ngụm nước miếng, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn là xua không đi. Cho nên cô liền chào từ biệt sớm, Thích Kỳ cũng theo ra cùng. "Ừ, mình thấy mấy hôm nay cậu hơi lạ, sắc mặt không tốt lắm, ăn uống cũng kém, mai bảo chồng cậu đưa đi bệnh viên một chuyến đi." Giọng nói lạnh lùng, nghe quen rồi, liền có thể tự động dò ra chút nhiệt độ, Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, tiếp nhận sự quan tâm của Thích Kỳ. "Ừ, chắc không sao đâu. Chỉ là dạ dày có chút không thoải mái, trước kia không có, mấy ngày nay mới..." Ngừng một chút, Cố Hàm Ninh suy nghĩ kỹ lại từ ngày nào mình bắt đầu không thoải mái, trong lòng nhảy dựng, có một ý nghĩ mơ hồ càng lúc càng rõ ràng. Hẳn là không đi? ! Mấy ngày nay Triệu Thừa Dư bề bộn nhiều việc, mỗi ngày khi cô mở mắt, đã không thấy người ở đây. Buổi tối thường xuyên về rất khuya, hôm qua thậm chí ngủ luôn ở chỗ phòng thuê. Cũng không phải là lúc nào cô cũng khó chịu, chỉ thỉnh thoảng ngửi thấy mùi không thích sẽ hơi buồn nôn, do đó cũng không để ý lắm, càng không nhắc tới với Triệu Thừa Dư. Hôm nay vừa nghĩ, trong lòng lại chắc chắn mấy phần. "Ách, Thích Kỳ, phòng cậu hẳn là bên kia." Cố Hàm Ninh gắng dằn lại ý nghĩ xuống đáy lòng, quay đầu thấy Thích Kỳ vẫn ở bên cạnh mình. "Ừ, không phải là cậu không thoải mái sao, mình đưa cậu về. Mấy ngày nay cũng không thấy chồng cậu tới đón cậu, đưa cậu về tới cửa phòng rồi mình về." Thích Kỳ chỉ thản nhiên liếc cô một cái, "Đi thôi. Mau trở về uống chén trà nóng, có lẽ sẽ tốt hơn chút." Cố Hàm Ninh gật đầu cười, thật cũng không nói nhiều lời từ chối. Khó được Thích Kỳ nhiệt tình một lần, không tiếp nhận liền quá không nể mặt. Hơn nữa, buổi tối an tĩnh như vậy, cơ thể có chút không thoải mái, bên cạnh có người làm bạn, quả thật cảm thấy an tâm rất nhiều. Sáng ngày hôm sau Cố Hàm Ninh đi một chuyến tới tiệm thuốc ở cửa trường học, cầm mấy túi ni lông nhỏ, vừa thấp thỏm vừa nhảy nhót trở về phòng ngủ, nán lại trong phòng vệ sinh hơn mười phút mới cười ra mặt đi ra ngoài. Để tránh làm sai hoặc nguyên nhân khác, cô dứt khoát mua năm que thử, sau khi cẩn thận kiểm tra dựa theo tờ hướng dẫn, ra kết quả năm que thử hai vạch màu đỏ tía. Tối hôm qua cô mới nghĩ đến, từ lúc dì cả đến thăm lần trước, tới giờ đã sai hẹn năm ngày. Chu kỳ của cô thỉnh thoảng cũng có khi không đều, mấy ngày nay bởi vì thỉnh thoảng ngủ một mình, mấy tối không ngủ ngon giấc, lúc đầu cô còn tưởng rằng là cơ thể khó chịu nên mới muộn ngày. Cố Hàm Ninh cười tít mắt, tìm tờ giấy ăn sạch sẽ trải phẳng lên trên bàn, cẩn thật đặt năm que thử lên trên, nhếch môi nhìn một lúc lâu mới cầm điện thoại ra bấm số. "A lô, Thừa Dư, bây giờ có rảnh về phòng một chuyến không?"