Duyên tình kiếp trước
Chương 15 : Chương :tuấn thành ăn dấm chua
_Vì Nguyễn Ngọc bị thương nên nhiều ngày sau đó nàng bị phu quân cấm cửa không cho ra khỏi phủ .
_ Nguyễn Ngọc đi đâu, thì theo sau nàng cũng có bốn người y vệ theo cùng, các y vệ được phu quân của nàng chọn lọc rất nghiêm khắc, nàng đành ngậm ngùi, ngoan ngoãn ở yên trong phủ mà dưỡng thương.
_ Hôm nay ngoài trời khí hậu mát mẻ Nguyễn Ngọc thức dậy sớm hơn mọi ngày, y phục màu hồng nhạc nhẹ nhàng, trên tay cầm chiếc quạt có vẽ một khung cảnh những ngôi nhà cao tầng nổi bật là ngôi nhà màu xanh biển, trước nhà có giàng hoa bông bụp, cái này tự tay nàng vẽ, vì quá nhớ nhà mà nàng vẽ ra nhìn vào cho đỡ nhớ.
_ Bước chân thư thả nàng đi đến hoa viên trong phủ ,ở đây khung cảnh đẹp tuyệt vời, hương hoa mùi thoang thoảng thật dễ chịu, tiếng chim họa mi hót véo von trên cành,bên dưới hồ đàn cá bơi lội tung tăng Nguyễn Ngọc bước đến một cái ghế đặt tại một cái đình nhỏ bên trên hồ,để dành cho ngồi uống trà cùng hàn huyên. Cái hồ này được nàng đặt cho cái tên là Ngọc Hương,còn cái đình thì gọi là:Luyến Thành,nàng ngồi xuống ghế tay lấy ra từ vạt tay áo cây tiêu ( cây sáo) mắt phượng nhìn xa xăm lòng nàng đang nhớ về mẹ kính yêu của mình đưa tiêu lên miệng nàng thổi một khúc nhạc buồn.
_Tiếng tiêu trong trẻo vang xa , âm điệu nghe mà não nuột, xót xa, nổi lòng như đang nhớ nhung về một kỷ niệm ,cùng tuyệt vọng, và xen lẫn cam tâm chấp nhận ,Nguyễn Ngọc mãi mê thổi nàng không hay từ đằng xa có hai thân ảnh nam nhân đang tiến về phía mình .
_ Tài thổi tiêu của nàng, cùng khúc nhạc buồn điệu nhạc trầm ,êm ả làm cho hai nam nhân đứng im lặng,ngẫn ngơ mà thưởng thức khúc nhạc.
_ Tiếng tiêu vừa dứt tiếp theo sau là tiếng vỗ tay lớn của hai tên nam nhân, đang im lặng bất ngờ có tiếng vỗ tay làm Nguyễn Ngọc giật mình qua ra sau nhìn, mắt phượng nàng nhìn thấy hai người nọ, và cũng nhìn ra một người là phu quân của mình, vui mừng nàng nở nụ cười tươi với phu quân, nàng vội đứng lên đi đến bên phu quân hai cánh tay vương ra ôm cả người hắn ,gương mặt nàng áp vào trong ngực hắn mà nói nhỏ :" phu quân chàng về rồi thiếp nhớ chàng lắm" Tuấn Thành bị hành động này của nương tử mà làm cho cảm động tim hắn chợt đập nhanh hơn một nhịp, đưa bàn tay lên hắn vuốt mái tóc dài của nương tử, gương mặt hắn cuối xuống bên tai nàng khẻ nói :"nương tử chúng ta có khách ở đây"nghe phu quân nói lúc này Nguyễn Ngọc mới nhớ ra còn một người ở đây, nàng mắc cỡ quá, đôi má liền trở nên đỏ ửng, lúc này nàng không dám ngước nhìn người đứng kế phu quân, Tuấn Thành yêu thương ôm cả người nương tử vào lòng, hắn biết nương tử ngại ngùng cùng xấu hổ . Bổng lúc này một giọng nói trầm vang lên :" mạc tướng : Lê Thạch Vũ xin ra mắt tướng quân phu nhân" Nguyễn Ngọc đang dựa trong lòng phu quân , khi nghe người chào hỏi mình, mặt dù thật rất ngại nhưng phải đáp lời :" tôi Nguyễn Anh Anh xin chào ngài "một nụ cười nhẹ nàng cười với người trước mặt . Tuấn Thành! Hắn lên tiếng giới thiệu với nương tử :"đây là phó tướng dưới trướng của ta, hắn hai mươi hai tuổi, vẫn chưa thành thân ,hắn là nhị công tử của lão tướng quân Lê Thạch Trung,ông cũng là huynh đệ vào sanh ra tử với phụ thân của nàng trước kia đó ,và cũng cùng hy sinh với phụ thân nàng trên xa trường năm xưa, hai người họ rất anh dũng thiện chiến không bao giờ chịu khuất phục kẻ thù.
_ Nguyễn Ngọc! nghe phu quân nói một hơi dài về chuyện của phụ thân ,nhưng thật sự nàng có biết gì đâu chứ, nàng chỉ là người ở ké trong thân này thôi, chứ đâu phải là Anh Anh đâu, thật là làm khó nàng rồi, bây giờ đành phải đóng giả làm người mất trí thôi chứ biết sao bây giờ? Đầu nàng khẻ gật như tỏ ý là đã biết rồi.
_Mắt phượng nàng liếc nhìn người nam nhân này, trên người hắn mặc y phục đen,gương mặt rộng, mũi cao,đôi mày kiếm dầy đen ,đôi môi mỏng gợi cảm nước da bánh mật nhìn mạnh mẽ, vóc dáng cáo lớn, Nguyễn Ngọc lên tiếng hỏi thăm :"huynh có khỏe không? Còn bá mẫu phu nhân vẫn tốt chứ ạ ?"
_Thạch Vũ nhìn nàng hồi lâu mới lên tiếng trả lời : đa tạ phu nhân đã hỏi mẩu thân vẫn khỏe, mạc tướng sức khỏe cũng tốt thưa phu nhân,hắn nhìn nàng thật say mê, hắn đã rất lâu rồi chưa gặp lại nàng,: nhớ ngày nào nàng còn nhỏ cứ chạy theo hắn bắt hắn phải cõng nàng đi chơi thả diều, đi mua kẹo hồ lô cho nàng.
_Và cũng rất nhiều lần nàng nói: sau này lớn muội sẽ làm nương tử của huynh, muội chỉ gả cho một mình huynh mà thôi.
Ấy vậy mà giờ nàng đã là nương tử của người ta mất rồi, chỉ có mình hắn vẫn luôn nhớ đến lời nói của nàng khi đó.
_Hắn xem đó như là một lời hẹn ước không thể nào quên,và chỉ có mình hắn quá khờ khạo mà chờ đợi nàng như thế.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
194 chương
133 chương
315 chương
462 chương
79 chương