Duyên tình kiếp trước
Chương 16 : Chương _03 tuấn thành ăn dấm chua
Ấy vậy mà giờ nàng đã là nương tử của người ta mất rồi, chỉ có mình hắn vẫn luôn nhớ đến lời nói của nàng khi đó, hắn xem như một lời hẹn ước không thể nào quên, chỉ có mình hắn quá khờ khạo mà chờ đợi nàng như thế.
_Cả ba người cùng ngồi xuống ghế, gia nhân đem ra bánh ngọt cùng trà cho cả ba người, Tuấn Thành nhìn nương tử hắn nói:"Ngày trước cả nhà lão tướng quân ở tại kinh thành,mà theo ta được biết là ở sát bên gia trang của nhà nàng luôn đó, nàng còn nhớ không?" Nguyễn Ngọc lắc nhẹ đầu nói :" thiếp lúc ấy chắc còn bé lắm, nên giờ thật sự không nhớ được"
_lúc này Thạch Vũ cũng nói vào:" đúng vậy lúc ấy phu nhân chỉ mới năm tuổi mà thôi" Thạch Vũ ngừng lại một lát rồi nói tiếp:lúc ấy phụ thân nhậm chức tại Giang Châu nên cả nhà mới chuyển về đó cho tiện cho công việc của phụ thân.
_Nguyễn Ngọc không biết gì về chuyện giữa hai nhà,nàng chỉ im lặng nghe và gật đầu mà thôi, đôi mắt của Thạch Vũ thì vẫn chung thủy nhìn về nữ nhân mà hắn nhớ thương cùng chờ đợi bấy lâu, từ lúc chỉ là một cô bé,mà giờ đây đã là một cô nương xinh đẹp, tài năng như vậy, hắn suy nghĩ : hắn là người đến trước vậy mà lại bị người cướp mất, lòng hắn thật không cam tâm, hắn thề sẽ cướp nàng về với mình, cho dù có dùng cách gì hắn cũng sẽ làm.
_Tuấn Thành vô tình nhìn sang phó tướng muốn bàn với hắn công việc của doanh trại ,nhưng mắt lại nhìn thấy, ánh mắt phó tướng đang nhìn nương tử của mình rất say mê không hề chớp mắt, còn nương tử thì đang thơ ngây nhìn cảnh vật xinh đẹp bên ngoài mà nàng không hề hay có một kẻ đang thầm muốn có nàng dù ở trong tưởng tượng.
_Tuấn Thành hai tay nắm thành quyền, gương mặt hắn tỏa ra khí lạnh lẽo bức người, đôi mày kiếm châu lại hắn lên tiếng nói:"Nương Tử! nàng về phòng tắm mát rồi lên giường nằm đợi ta,phu quân bàn công việc với phó tướng quân xong ta vào yêu nàng, phu quân rất nhớ nàng.
_Nguyễn Ngọc: Hả! Phu quân bảo thiếp về phòng chờ chàng hả? Tuấn Thành khẻ cười và gật đầu, hai má của nàng chợt đỏ lên vì ngại ngùng, nhưng nàng cũng rất hiểu ý phu quân, nên liền đứng dậy nhẹ nhàng cuối đầu chào Thạch Vũ rồi quay gót chân rời đi.
_Ở nơi đây ánh mắt của Thạch Vũ vẫn dõi theo bóng dáng của Nguyễn Ngọc đến khi không còn thấy nữa, tiếng nói vang dội của Tuấn Thành một lần nữa vang lên đầy sự lạnh lẽo cùng khó chịu:" phó tướng ngài ra về đi,có chuyện gì sáng mai ra doanh trại chúng ta bàn tiếp, còn nữa, từ nay công việc thì bàn nơi doanh trại, ngài đừng đến đây, nương tử của ta không thích bị quấy rầy, và không muốn ta bàn chuyện công việc ở nơi riêng tư của hai chúng ta.
Thôi xin phép không tiễn ngài, dứt lời Tuấn Thành chào Thạch Vũ rồi quay lưng rời khỏi, bỏ lại nam nhân đứng ở đây lòng đầy đau khổ, ghen tị, cùng tức hận, hắn hai tay nắm thành quyền, nghiến răng nói:" Anh nhi!ta thề nhất quyết ta phải cướp cho được nàng về bên ta dù bằng cách nào.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
194 chương
133 chương
315 chương
462 chương
79 chương