Duyên tình kiếp trước
Chương 14 : Chương _11
_Tiếng trống thành báo hiệu canh năm Tuấn Thành như thường lệ thức dậy, vệ sinh cá nhân, thay y phục võ tướng nghiêm chỉnh, tóc bới cao gọn gàng, tất cả đều xong, hắn đi đến đưa tay hạ màn giường ngủ cho nương tử, lưng hắn lúc này mới quay đi ra khỏi sương phòng, lên ngựa hướng doanh trại mà đi đến .
_ Nguyễn Ngọc trong giấc ngủ nàng nghe được một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của mẹ mình : con ơi mẹ nhớ con lắm con mau tĩnh dậy đi con ,con hứa sẽ cùng mẹ đi vẽ tranh vào hè này, mà giờ con ngủ hoài không chịu dậy mẹ phải làm sao đây Ngọc ơi!.
_"Mẹ ơi!"
_ Nguyễn Ngọc trong vô thức trả lời:"Con sẽ đi vẽ tranh với mẹ,hãy chờ con mẹ ơi!".
_ Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng liền ngồi bật dậy miệng khẻ gọi:" mẹ ơi con nhớ mẹ!".
_ Vì động tác ngồi dậy hơi nhanh và mạnh,đã làm động đến vết thương bên cánh tay, Nguyễn Ngọc khẻ hích hà vì đau,nàng cũng chợt hiểu ra bản thân vẫn còn ở cổ đại,nàng chợt thở dài buồn bã.
_ Nàng rời khỏi giường,vệ sinh cá nhân, thay y phục nhẹ nhàng, tóc thắt bím đơn giản, nhưng nhìn rất xinh đẹp, hai tay mở cửa rời khỏi sương phòng, gia nhân trong phủ thấy nàng bước ra họ liền tập trung trước mặt cuối đầu lên tiếng chào :"chúng nô tài xin kính chào phu nhân".
_ Nguyễn Ngọc nhìn họ hơi bất ngờ, vì sống ở hiện đại thì không có những lễ nghi quá như vậy, nàng liền cười tươi và lên tiếng nói :" ta xin chào mọi người, chúc một ngày mới vui vẻ, mọi người cứ tự nhiên lo việc của mình, đừng bận tâm về ta".
_ Mọi người thấy vị phu nhân này từ sao khi bị té tĩnh lại, tính tình dễ chịu, và vui vẻ hơn, về tính nghịch ngợm thì cũng có phần hơn xưa, nhưng tài thổi sáo thì quá đỗi tuyệt vời, cả đám gia nhân nhìn nàng cười vui vẻ, một nha đầu lên tiếng nói:"phu nhân! Người chắc đã đói bụng để nô tài dọn bữa sáng cho phu nhân".
_Nguyễn Ngọc nghe nói đến ăn nàng liền nhìn cô bé nói:"ở đây có trứng gà và thịt bò không? Cả đám người đồng thanh trả lời:" dạ có thưa phu nhân!" .
_ Được vậy ta vào bếp, dứt lời nàng bước đi vào bếp, với sự chỉ dẫn của mọi người nàng đã biết rõ những vật dụng của bếp được để ở đâu, thế là Nguyễn Ngọc xăng tay áo, lấy dây cột lại tay áo gọn gàng, nàng bắt đầu chế biến món ăn.
_Trước tiên nàng thái thịch bò thành nhiều miếng lớn bằng bàn tay,ướp gia vị rồi để sang một bên, tiếp đến nàng bắt chảo dầu cho nóng bỏ cơm đã được nấu chính vào chiên lên, cho ít gia vị vào, rồi lại đão điều cơm lên, đến khi hạt cơm săn lại thì nàng bắt chảo qua chỗ khác, động tác nhuần nhuyễn, khéo léo khi cắt rau củ, làm cho các gia nhân mở to mắt nhìn mà thán phục.
_Lúc này Tuấn Thành từ doanh trại trở về phủ,hắ nghe gia nhân báo lại hôm nay nương tử xuống bếp nấu ăn, hắn trong lòng rất vui,nhưng cũng bực bội vì nàng vết thương chưa khỏi mà lại làm, như vậy vết thương sẽ bị động.
_Chân hắn bước về hướng nhà bếp, mắt thấy nương tử đang loay hoay nấu gì đó trong chảo, hắn nhìn nàng khẻ lên tiếng nói:"nương tử! sao không để gia nhân họ làm,nàng thương tích chưa khỏi mà?"
_Nguyễn Ngọc nghe tiếng nói liền nhìn lên, thấy phu quân đã về nàng nở nụ cười tươi nhìn hắn nói:"chàng rửa tay,rửa mặt đi hai ta cùng ăn, thiếp xong rồi nè, hắn nhìn nàng không nói được gì chỉ im lặng làm theo lời nương tử.
_ Ngồi vào bàn ăn hắn chờ đợi món ăn của nương tử, ít giây sau nàng nhờ gia nhân dọn lên bàn hai dĩa cơm, trên dĩa có thịt bò, cùng trứng gà mà không biết nàng làm bằng cách gì mà lại có màu vàng ở chính giữa của trứng trên bàn thì có hai chén nước xì dầu,Nguyễn Ngọc đi đến ngồi xuống kế bên phu quân ,nàng cười nói:" mời chàng dùng thử",nói xong nàng cầm đũa,muỗng vô tư mà ăn, hắn nhìn nàng rồi cũng học theo nàng cách ăn, và khi ăn muỗng cơm và miếng thịt đầu tiên nhai rồi nuốt xuống hắn tròn xoe mắt nhìn nương tử, rồi lớn tiếng nói:" nương tử nàng nấu ngon quá đi, ta trước giờ chưa được ăn món nào ngon như vậy nói xong cuối đầu tiếp tục ăn một cách ngon lành".
_Nguyễn Ngọc được phu quân khen ngợi nàng đỏ mặt,lúc này nàng nhìn hắn ăn ngon lành, làm cho lòng nàng thấy ấm áp, nàng cũng từ tốn ăn cơm của mình.
_Vừa ăn được hơn phân nửa, thì tiếng nói của phu quân vang lên:"nương tử còn nữa không? Phu quân an chưa no" ngước mặt nhìn hắn, nàng nhẹ nhàng đứng lên đi vào bếp ít giây sau nàng trở ra trên tay cầm một dĩa cơm lớn đặt trước mặt hắn,nàng cuối xuống hôn lên mặt hắn rồi nói nhỏ :"phu quân ăn ngon miệng, nói rồi nàng cũng ngồi xuống ăn cơm của mình".
_Hắn nhìn nương tử hắn nở nụ cười rạng rỡ ,vì hôm nay là ngày hắn thấy rất tuyệt vời, cuối xuống hắn tiếp tục ăn cơm, lâu lâu lại ngước nhìn nương tử mà nở nụ cười hạnh phúc.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
194 chương
133 chương
315 chương
462 chương
79 chương