Dương Thanh Vương Diễm FULL
Chương 51
Trẻ con cần được giáo dục cẩn thậnChúng tôi xin nghỉ lại nơi mình sinh ra, tôi nhớ đến việc từ khi Kiên đến làm tại trung tâm của tôi, chưa nghỉ ngày nào, tức là anh đã rất lâu chưa về thăm nhà.Tôi nói: “Em sang nhà Ly ở, anh cứ về nhà đi nhé.”“Cùng về với anh đi.” Kiên nói.Nghĩ rằng nếu giờ đến nhà Kiên, tôi không ngại việc người nhà anh biết chúng tôi sống chung, nhưng như thế sẽ giống như tôi đến để ra mắt.Tôi từ chối: “Em ở nhà Ly được rồi, anh về nhà còn thăm gia đình, bố mẹ mình nữa chứ.”Kiên đành chịu thua, nhìn tôi tức giận mà không thể làm gì.Tuy rằng chúng tôi đều học cấp ba ở thị xã này, nhưng hiện tại đã mấy năm trôi qua, các bạn học năm xưa đã mỗi người mỗi phương, nên trở về lần này chỉ có bốn người chúng tôi gặp nhau, Ly, Duy, kiên và tôi.Chúng tôi chọn quán ăn uống rồi sau đấy tìm một quán trà đá ngồi tâm sự.“Hai bạn trẻ bao giờ cho ăn cỗ đây?” Duy cắn hạt dời cười hỏi.“Bọn tôi sẽ không cưới.” Tôi nhanh nhảu nói luôn.Kiên cầm cốc trà đá lên uống, nhìn tôi ánh mắt đầy sự phức tạp.“Bà nói cái dở người gì đấy Diễm, mới sống ở thành phố mấy năm thôi đã học cái tư tưởng tạm bợ ở đâu rồi đấy hả?” Duy nghe câu trả lời như không thể chấp nhận điều tôi vừa nói.“Thôi chồng con gì giờ này, tôi vẫn còn là gái ế ngồi đây đấy nhé.” Ly cắt ngang câu truyện, xong lên tiếng hỏi Duy: “Ông đang trồng giống cây mới hả?”“Ừ, năng suất tốt hơn, có điều đầu bán ra hơi rẻ.”Ly gật đầu: “Thời nay kiếm tiền khó thật.”Tôi tán thành: “Kiếm tiền chật vật lắm chứ chẳng phải đơn giản là khó đâu.” Mắt nhìn xuống tay mình, nhớ lại công việc đầu đời.Khi ấy, kết thúc một tuần làm việc thôi, mà tay đôi đã chằng chịt vết nứt nẻ đen kịt, móng tay cáu bẩn nhựa không thể tẩy sạch hết, trông đến sợ.“Thời nào kiếm tiền chả khó, quan trọng mình phải nắm bắt được thị trường.” Kiên nhận định khác với cả bọn.Lại là một điều tôi không hiểu, tôi nhìn anh.“Ý anh là thế thời, thời thế ấy.” Kiên sửa lại.Nói chuyện đến muộn, chúng tôi sang ngồi hàng ngô nướng, cảm giác thân thuộc năm xưa ùa về.“Ăn vừa thôi không tí lại mỏi hàm.” Kiên nhìn tôi ăn sang bắp ngô nướng thứ ba ngăn cản.Từ ngày đi khỏi thị xã này tôi không bỗng chán ăn ngô, không phải vì có kỷ niệm đáng nhớ gì đâu.
Là do một hai lần mua ăn, tôi cảm thấy vị ngô nhạt nhẽo, không đâu được ngon như ở đây.Nên dần dần tôi không ăn ngô nữa, cũng đã mấy năm trôi qua.
Vừa xong được ăn lại bắp ngô nếp có hương vị ngon ngọt, thơm phức mùi vừa nướng, tự nhiên bon miệng ăn nhiều.Có điều gì khác nhau? Thì tôi nghĩ do ngô ở đây được bẻ ngay từ những ruộng ngô phía sau kia, đem ra bỏ vỏ bên ngoài, nướng trực tiếp luôn tại bãi, nên vị ngọt của ngô chưa bị rút đi.
Có lần tôi mua ngô về để qua đêm, hôm sau luộc đã nhạt nhẽo không có vị gì.“Ngày mai ra nhà tôi nhé.” Duy nói.Tôi nhớ đến nhà Duy rất rộng, trồng nhiều cây ăn quả, ruộng lúa ao cá, thứ gì cũng có, rất vui vẻ đồng ý ngay: “Nhất trí luôn.”“Em không về thăm ông bà à?” Kiên đột nhiên hỏi, anh biết ông bà tôi đều sống ở đây.Tôi lắc đầu: “Không.”Anh chép miệng không nói, tay khoác lên vai tôi kéo lại: “Hai người về đi, mai gặp.”“Ơ, không phải Diễm ở nhà tôi à? Giờ không về cùng nữa hả?” Ly hỏi.”“Không.
Ngày mai hai đứa tôi ra thẳng nhà Duy, Ly tự đi một mình sau nhé.” Kiên trả lời Ly.“Anh không về nhà ngủ à?” Tôi nhận ra ý định của Kiên hỏi“Không.”“Đi xa lâu thế sao không về nhà ở với bố mẹ.”“Ở cả ngày rồi.” Kiên trả lời tôi quay sang vẫy tay với Duy và Ly: “Về trước nhé.”Nói xong ôm vai tôi đi thẳng.“Vừa về đã đi qua đêm ở ngoài, bố mẹ anh không nói gì à?” Tôi chọc chọc ngực Kiên nói.“Đàn ông con trai nó khác.” Kiên đáp rất tự nhiên, mắt nhìn xa xăm.Chúng tôi thuê một phòng tại khách sạn ngay trung tâm thị xã, chỗ này trước đây tôi nhớ là một bãi đất rộng, vẫn còn nhiều bụi cây cỏ dại, tôi từng chơi đá bóng với các anh họ bên nhà nội nơi này.Tôi đứng nhìn xuống con đường bên dưới qua ô cửa sổ của khách sạn, chốc chốc bắt gặp một vài học sinh đi xe điện chạy qua, cảm thán: “Nhanh thật đấy, ngày trước mình chỉ đi xe đạp, giờ học sinh đều phóng xe điện vèo vèo rồi.”Kiên đi đến vòng tay ôm tôi từ phía sau: “Ít nhiều gì thì thời gian trôi qua cũng phải có sự thay đổi phát triển chứ.”Thời gian trôi qua thật nhanh, như mới hôm qua thôi, tôi còn là con nhóc tung tăng nhảy chân sáo đến trường tiểu học.Nghĩ đến trường tiểu học, tôi nhớ ra một việc, bất thình lình quay lại, chính xác tìm được ngực người kia cắn mạnh một cái.“Sao ngày bé anh cứ bắt nạt em thế hả?” Mối thù ngày ấy, thời gian qua tôi bị che mắt lãng quên, bây giờ nhớ lại, phải làm cho ra lẽ.Kiên bị cắn đau không kêu, ngược lại còn cười nhăn nhó, một lát hôn lên má tôi cười: “Lúc đấy anh tưởng em là con trai, chứ biết em là con gái anh trêu em làm gì?”“Trêu đâu mà trêu, rõ ràng ngày nào em đi qua lớp anh, anh cũng đánh em.” Thì ra thù hận trong tôi chưa hề biến mất, đến thời rồi, tôi phải trả thù.“Em nhớ nhầm à? Lần nào cũng là em lao vào cắn anh trước, có lần cào rách cả lưng người ta ra đấy.” Kiên phản đối.“Rõ ràng là anh đánh em trước, em chưa từng tự nhiên gây sự với ai cả.” Tôi không thể nhớ nhầm.Kiên nói: “Anh chỉ trêu chọc em mấy câu thôi, xong em lao vào đánh anh đấy chứ.”Tôi nghi hoặc: “Thế sao anh trêu em?”Kiên thành thật: “Anh thấy thằng con trai lớp bên cạnh ngứa mắt, con trai gì mà hay chơi với mấy đứa con gái, giọng thì the thé, lại còn hay nhảy chân sáo lên lớp.” Dứt lời anh phì cười.Tôi nhớ lại mình hồi cấp một: “Có lẽ nào như vậy?”“Đúng là như vậy đấy.” Kiên khẳng định.“Có khi nào do nhìn em giống con trai, nên hồi lớp hai cái đứa con gái học cùng lớp mới tốc váy em lên không nhỉ?” Tôi thông minh đột xuất, phát hiện ra suy luận bất ngờ này.Kiên nghe vậy cau mày: “Lớp hai bị tốc váy.” Anh lặp lại lời tôi.“Ừ, hồi lớp hai em đi học, có đứa con gái chạy ra giữa sân trường tốc váy em lên, sau đấy có một hai đứa bắt chước, em đã tức lắm mà không làm gì được.” Tôi nhớ lại quá khứ, dẩu mỏ lên mách.Kiên thở dài: “Trẻ con cần phải giáo dục cẩn thận.”Chúng tôi đều cùng nhớ đến sự kiện của Dịu ngày còn đi học, tôi lại nhớ ra thêm một việc nữa.“Hồi học lớp mười một, Dịu lớp em xảy ra chuyện ấy, sao anh cũng bị phạt cùng vậy?” Tôi tò mò việc trước kia.Kiên như nghĩ ra gì đấy, đưa tay xoa má tôi: “Cả giận mất khôn, cũng may bây giờ em không còn hung hăng như ngày trước.”Anh thở dài: “Nhìn mặt em hằn lên năm đầu ngón tay khi ấy, anh không nghĩ gì nhiều lao vào thôi.”“Anh đánh nhau á?” Tôi ngạc nhiên.“Không tính là đánh nhau, đấy là một cuộc hỗn loạn.” Kiên phủ nhận.Tôi nghi ngờ nhìn anh.“Ngủ đi.” Kiên cúi xuống nói.“Không được.
Tại sao lớp sáu anh lại bắt nạt em tiếp?” Tôi vẫn chưa hết sổ thù vặt.“Vẫn là em lao vào anh trước đấy.” Kiên thở dài.Tôi giờ đây phát hiện, cùng một sự kiện nhưng trong ký ức của Kiên và tôi khác nhau hoàn toàn.Tôi cố hỏi thêm: “Xong sao sau đấy tự nhiên em ngã lại không đánh nữa.”Có người đang cố nén cười trên đầu tôi, anh nín nhịn nói: “Chả may lúc đẩy em tay để trúng cái ngực đang mới nhú hơi mềm của em, anh mới giật mình nhìn thằng con trai lấc cấc nhưng ẻo lả đang rơm rớm nước mắt là em.
Lúc đấy mới biết em là con gái, anh còn không hiểu sao em bằng đấy rồi còn để tóc tém.”Tôi mơ màng chìm vào giấc mơ đẹp.Kiên ôm tôi trong lòng, tôi ôm một bé gái, chúng tôi ngân nga bài hát “ba ngọn nến lung linh.”Không đúng.Đây là bố mẹ và tôi.Tôi tỉnh dậy, chẳng rõ tâm trạng khi nhớ về giấc mơ kia.
Nhìn sang người còn đang ngủ, không nghĩ nhiều cúi xuống má anh.“Yêu anh.” Tôi thủ thỉ, dù biết anh không nghe thấy, rồi nằm lại xuống, kéo tay Kiên vòng qua người mình.
Thật hi vọng luôn được thức dậy trong vòng tay ấy mỗi ngày..
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
226 chương
59 chương
48 chương
10 chương
77 chương