Hoá ra khi yêu một người mà bạn nhận ra mình thấp kém hơn họ rất nhiều lại áp lực đến vậy, tôi chưa từng cảm thấy như thế, cho đến bây giờ.“Sao đấy?”“Em nhận ra, mình chẳng hề biết gì về anh.”“Em muốn biết gì? Chẳng phải biết từ khi còn bé hay sao?”“Không phải biết kiểu như vậy.”Tôi cứ nghĩ chúng tôi cùng từ một thị xã nhỏ đi ra, thì ai cũng như ai, hoá ra không phải như vậy. Ngoài việc cùng hưởng một nền giáo dục như nhau, con người ta có thể phân cao thấp bằng chính khả năng và sự nỗ lực của bản thân.Kiên trước đây học giỏi tôi có biết, nhưng không biết anh giỏi đến mức nào? Những người học giỏi không phải mình anh, nhưng sự mạnh mẽ, cứng cỏi và sắc bén thì không phải ai cũng có.“Mai qua nhà chị ăn cơm nhé, ông xã chị về rồi.” Chị Thương gọi điện đến.“Để em bảo Kiên.”“Không phải bảo nó, em quyết định là được rồi.”“Vâng ạ.”Chúng tôi đến nhà chị Thương ăn cơm, tôi quên không hỏi chị xem ngoài hai chúng tôi còn ai nữa không?“Có hai đứa em thôi à chị?”“Ừ, tưởng chị gọi thêm mấy đứa kia hả?” Chị Thương nói.“Anh đâu rồi chị?” Kiên hỏi khi chúng tôi đến nhà chỉ có mình chị Thương.“Đi chợ rồi, bảo mua có tí đồ cũng thiếu.” Chị thương nói.“Bọn trẻ nhà chị đâu rồi?” Kiên hỏi.“Các cháu đi học hết rồi.”Chúng tôi cùng vào bếp giúp chị thương nấu nướng, tôi có chút tò mò về người chồng khiến chị Thương có nụ cười mãn nguyện không giấu nổi hạnh phúc hôm nào chị đưa tôi về.Chính nụ cười ấy đã đánh thức hẳn tâm hồn đang rệu rạo muốn sống đoạn qua ngày của tôi. Khiến tôi bắt đầu thèm khát hạnh phúc giống như vậy.Tôi tò mò, nhưng không nghĩ mình sẽ nhận được bất ngờ lớn đến vậy.“Thả nào, giữa toàn bộ nhân viên của trung tâm, tổng giám đốc và giám đốc còn chưa nói gì, chị đã tự ý cho giải tán nhân viên mà không ai ý kiến.” Tôi thốt lên khi nhìn thấy chồng chị Thương.“Em đã biết tại sao chị với mức lương trưởng nhóm lại có lối sống xa hoa đến vậy.” Tôi lẩm bẩm với chị Thương khi thấy chồng chị bước vào.“Anh ạ.” Kiên lên tiếng trước.“Em chào anh ạ.” Tôi nói theo.“Ừ, cô chú đến đấy à?” Chồng chị Thương nói, giọng hết sức bình thường. Giống như thể người hôm trước lạnh nhạt tuyên bố sa thải tôi không phải là mình.“Ngạc nhiên lắm hả?” Chị Thương huých tay tôi.Tôi gật đầu, xong lại thắc mắc: “Chồng chị làm tổng giám đốc, mà sao chị lại là trưởng nhóm thôi vậy?”“Chị không thích.” Chị thương điềm nhiên.Bữa ăn trôi qua hết sức thoải mái, mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau. Chúng tôi kết thúc bữa ăn ở nhà chị Thương ra về.Tôi phát hiện, trước giờ mình không màng thế sự, giờ đây mỗi lúc phát hiện thế giới này nhiều màu sắc hơn mình nghĩ. Tôi bắt đầu liên tục tò mò đến mọi người xung quanh, việc này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Có phải từ ngày anh đến bên tôi?“Có muốn đi ăn cái gì linh tinh không?” Kiên hỏi khi chúng tôi ra khỏi nhà chị Thương.“Em muốn đi ăn chè.” Tôi đáp, ngoài món này ra, tôi không nghĩ được món nào Kiên có thể đồng ý ngay.Vẫn là do bệnh dạ dày, Kiên muốn giúp tôi điều trị dứt điểm, ăn uống hiện tại chưa thoát khỏi kiểm soát, “không thể chỉ vì cảm thấy khỏe hơn mà vội buông thả.”Lúc nghe anh nói câu đấy tôi thầm khinh bỉ trong lòng, ai mới là đồ buông thả, chẳng phải là anh sao? Hay chính xác hơn là cả hai chúng tôi.“Em không thoải mái lắm hôm nay à?” Kiên đột nhiên hỏi khi chúng tôi đang ngồi trong quán chè.“Em thoải mái mà.”“Hôm nay ở nhà chị Thương em hơi ít nói.” Kiên lấy bớt đá bào trong cốc chè thập cẩm vừa được mang ra của tôi. Tôi muốn cản lại, chè ít đã ăn sẽ ngọt quá, mất ngon.“Em không biết phải nói gì?” Tôi thành thật, khi nói những lời này có sự mất mát khó hiểu.“Thì cứ nói chuyện bình thường thôi, em với chị Thương mọi khi vẫn chuyện trò trên trời dưới đất mà.” Kiên đẩy cốc chè đến.“Nhưng hôm nay mọi người nói chuyện em không hiểu.” Tôi khều bát đá bào vừa xin thêm, Kiên nhìn hành động này của tôi thoáng chút không vui.Tôi nghĩ đến những điều mình băn khoăn, nhìn Kiên nói thành thật: “Em thấy mình ngoài việc yêu anh ra, hai chúng ta không có điểm gì chung.”“Điểm chung theo em nói là như thế nào?” Kiên xúc miếng bánh trôi trong cốc chè của anh sang cho tôi.“Kiểu như anh cái gì cũng biết cùng giỏi, còn em thì bình thường quá ấy.” Tôi phát hiện Kiên hình như không thích ăn chè, nãy giờ ngoáy ngoáy gẩy gẩy, chọn mỗi hạt đậu đỏ trong cốc để ăn.“Em đang bị tự tin thái quá khi nói mình là người bình thường đấy Diễm.” Kiên đặt cốc chè xuống nhìn tôi cười, ánh mắt đầy sự yêu chiều.“Anh không thích ăn chè à?” Tôi nhìn cốc chè gần như bỏ lại y nguyên lúc đứng dậy về hỏi.“Ừ, anh thích ăn mỗi đậu đỏ thôi.”“Thế sao lúc nãy không bảo để đi ăn cái khác.”“Em muốn ăn mà.” Kiên đội mũ bảo hiểm lên đầu tôi, cài dây lại nói.Cảm giác thích của những người yêu khi bên nhau là gì?Với tôi một trong số đấy nữa là khi tôi ngồi sau xe máy, ôm chặt eo người đàn ông phía trước, cảm nhận sự che chắn gió lạnh tạt tới. Nó giống như thể, người ấy đang vì tôi chắn gió, chắn bão.Giống như thể tôi ngày nào ngồi sau xe máy, phía trước là tấm lưng của bố, che chở, cho tôi dựa dẫm ngày nào.***“Bạn bè của anh nhiều lắm à Kiên?”“Cũng kha khá.”“Họ làm những gì?”“Nhiều lắm, ngành nào cũng có.”“Vậy à?”“Sao tự nhiên hỏi vậy?”“Em thắc mắc hôm ở trung tâm, anh gọi điện cho ai?”“À bạn anh.”“Bạn anh làm gì?”“Viết tiểu thuyết.”Nghe xong lời này tôi giật mình.“Anh nói cái gì cơ?”“Bạn anh, làm người viết tiểu thuyết.”“Em tưởng là công an hay gì chứ?”Kiên phì cười: “Biết ngay em muốn hỏi từ đầu mà không hỏi.”Kiên ôm lấy tôi, môi đặt lên trán tôi rồi hai người chúng tôi cùng lắc lư như con lật đật, lắc qua lắc lại di chuyển quanh phòng.“Em thắc mắc gì, em nghĩ điều gì không ra, em lo lắng trong lòng, hay nói ra với anh.” Kiên dừng lại trò chơi lắc người vén tóc tôi âu yếm.Anh cúi xuống nhìn vào mắt tôi: “Anh cũng chỉ là người bình thường, không thể lúc nào cũng đoán ra được suy nghĩ trong lòng em. Hai người muốn bên nhau dài lâu, còn cần phải chia sẻ những điều trong lòng nữa Diễm.”Ánh mắt ấy của Kiên giống như thôi miên, tôi nhìn theo cánh môi mấp máy mỗi lần nhả ra câu chữ, ngậm lấy, chẳng nghe vào tai những gì Kiên vừa nói, tôi chìm sâu quá rồi thì phải.“Anh đâu có thần thánh như em nghĩ, chẳng qua là lấy một số thứ kiến thức bình thường không ai để ý, mà mình biết để loè người thôi.”“Lúc trước anh đã gọi điện cho đứa bạn bảo nó lát anh gọi điện đến thì diễn giống như nó đang viết truyện.”“Chứ công an họ trăm công nghìn việc, mấy kiểu có mối quan hệ phút mốt điều tra ra nội tình chỉ có trên phim thôi.”“Anh làm gì quen được ai to lớn đến vậy.”Kiên vừa kể vừa tít mắt cười khi biết suy nghĩ của tôi lúc trước. Tôi nói, anh lúc ấy giống như “thần tượng vạn năng” trên phim của tôi.Việc để lộ thông tin kia là do hai người khách kia rất kỹ tính, do quen biết nên mới đăng ký ở trung tâm mình, chứ không họ đã thuê giáo viên riêng một kèm một cho con nhà họ.Lời Kiên nói khiến tôi mơ hồ nhận thấy phía sau Kiên còn một thế giới khác, giống như thể tôi không cùng đẳng cấp với thế giới ấy. Còn thế giới của tôi, màu sắc tươi sáng duy nhất bây giờ chính là anh.“Nhỡ ông Mạnh kia không mắc mưu anh thì sao?” Tôi hỏi.“Chẳng sao cả, anh sẽ không để em bị oan.” Kiên nói, đột nhiên nghiêm túc trở lại: “Lần sau không được tuỳ tiện vơ lỗi vào mình như thế hiểu chưa?”“Em có biết bị sa thải lập văn bản sẽ như thế nào không?”“Hồ sơ của em sau này không xin được vào công ty lớn nào hết.”“Một số việc anh thấy em đang có suy nghĩ quá đơn thuần.”“Kể từ khi mười tám tuổi là chúng ta đã phải tự nhận thức và nắm bắt được, chịu trách nhiệm với tất cả những việc mình làm.”Kiên nói, những điều một người tầm thường như tôi không bao giờ nghĩ.“Ly rủ em về quê chơi.” Tôi lảng sang chuyện khác.“Để anh sắp xếp.”.