Dương Thanh Vương Diễm FULL
Chương 43
Vừa rồi Kiên thật sự làm cho tôi hoảng sợ, giờ đây đã quay ra nằm ngủ say như chết, gương mặt trông khổ sở tội tình đến lạ.
Tôi mặc dù chưa có con, nhưng như thể dáng vẻ em bé này đã chạm đến sợi dây tình mẫu tử trong lòng.Đành vậy.Tôi đi lấy chăn gối đắp cho đứa trẻ to xác, tắm giặt xong lên giường nằm.Chắc mai phải gọi cho Ly kể lại chuyện này, tôi nhìn điện thoại thấy giờ đã muộn nghĩ.Vừa thiu thiu ngủ, tôi có cảm giác hơi rượu phả vào mặt, còn chưa kịp mở mắt đã thấy môi mình bị chiếm.
Một nụ hôn này mạnh bạo và khó khăn, tôi yếu ớt nhận ra sự chênh lệch giữa sức lực đàn ông và phụ nữ, giờ phút này có cố đến mức nào cũng không đẩy được Kiên ra.Tận khi tôi định cắn xuống cho Kiên tỉnh lại, đôi môi ấy khó nhọc rời đi.
Kiên nằm trên người tôi, gục đầu vào hõm cổ, giọng nói nỉ non như van nài: “Em bỏ đứa bé đi, chúng ta bắt đầu được không?”“Anh sẽ quên hết tất cả.”“Anh chỉ cần có em.”“Được không Diễm?”“Được không Diễm?”“Xin em.”Những lời nghe tưởng như chân thành xuất phát từ đáy lòng, rơi vào tai tôi giống như bị đào một cái hố sâu hoắm.
Vậy ra nãy giờ tôi đang lo lắng cậu ta buồn tình vì người con gái nào đấy, bỗng chốc hoá thành nguyên nhân do tôi chửa hoang.Được lắm, thằng tồi này.Tôi Tức giận gằn giọng.“CÚT RA KHỎI NGƯỜI TÔI.”“Dậy nhanh, đừng có giả vờ.”Giờ phút này tôi khẳng định nó giả vờ, say rượu đến thế mà vẫn chính xác mò được vào giường tôi, không giả vờ tôi bé bằng con kiến.Kiên nặng nề ngồi dậy, lưng cong xuống ủ dột.Tôi điên tiết ném chăn ra đứng lên, nhảy xuống giường.“Tôi có chửa với ai hả?”“Anh căn cứ vào đâu cho rằng tôi có chửa?”Tôi quát lớn bất chấp nỗi lo người qua lại trong ngõ nghe thấy: “NÓI MAU.”“Hôm nay em đi siêu âm ở phòng khám thai anh đã nhìn thấy.” Kiên nặng nề, cả người như không còn sức sống.
Tôi không thể hình dung nổi người sếp lạnh lùng, bá đạo trong công việc với người này đây là một.“Thế nên tôi đi siêu âm tức là tôi có chửa.” Tôi cười khẩy.Kiên cúi đầu không đáp.Tôi uất ức: “Phải rồi, tôi làm gì có tư cách để ai tin tưởng.”“Màng trinh chỉ có một cái, phá xong rồi cho dù thiên hạ có bảo tôi ngủ với một trăm, một nghìn thằng đàn ông tôi cũng phải chịu.” Lời này nói ra, nước mắt tôi không thể ngừng rơi.Tôi ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở.“Diễm, anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Kiên cuống quýt ngồi xuống ôm lấy tôi vào lòng: “Anh xin lỗi, em đừng khóc, đừng khóc, anh xin lỗi.”Tôi không nghe nổi những lời Kiên nói ra, xin lỗi thì có ích gì.
Lời xin lỗi sinh ra trên đời có phải để cho con người ta mặc sức tổn thương nhau không? Xin lỗi xong là vết thương lòng liền không để lại sẹo hay sao?Tôi ngu dốt một lần để lại sự không tin tưởng và đánh giá cả đời.Khóc mỏi mệt rồi tôi ngừng lại, sự việc bất ngờ như thế này cũng làm tôi bối rối mà bộc phát cảm xúc không rõ ràng.“Anh tỉnh rồi thì về đi.” Tôi lau mặt nói với Kiên, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay đang ôm lấy mình.“Không.”“Anh phát điên cái nỗi gì? Chúng ta là gì của nhau?”“Không.”“Có buông ra không thì bảo.”“Không.”“Tôi chửa hoang với thằng đàn ông khác, anh ngồi đây ăn vạ cái gì.” Tôi cáu tiết.“Không.”Tôi đến rồ lên mất, không cái gì mà không lắm.“Thế bây giờ anh muốn như thế nào?”“Em phá thai, anh lấy em.”Tôi muốn chửi bậy.Một hồi im lặng, tôi đã tê chân, bất lực thở hắt ra.“Kiên, tôi không có chửa, tôi bị viêm loét dạ dày, rất nặng.” Lời này vừa nói, người đang ôm tôi kia như chấn động, giây lát sau đôi vai rung lên, vì không nhìn được mặt nên tôi chẳng biết Kiên đang khóc hay đang cười.Tôi thề với trời, từ giờ sẽ tránh xa những thằng đàn ông hay nốc rượu.“Có bỏ ra không? Chân tôi tê sắp gãy ra rồi.” Đợi tôi quát ầm lên thêm lần nữa, Kiên mới cuống cuồng bỏ tay ra khỏi người tôi.Xong lại cúi xuống nắn nắn bắp chân tôi.
Tôi đứng dậy, loạng choạng suýt ngã.Kiên vội đỡ lấy tôi, bế xốc lên đặt xuống giường.Tôi hoảng hốt, vừa rồi còn say đến nhũn người ra mà giờ lại dễ dàng bế tôi lên như thế: “Anh giả vờ say rượu.”Kiên không trả lời, vòng tay ôm tôi thật chặt, chốc chốc lại vùi mặt vào tóc, vào cổ hít hít ngửi ngửi.“Anh là chó à?”“Ừ.”Đờ mờ, xin lỗi các bạn cho phép tôi chửi láo lúc này.
Các bạn gái thân mến, ngàn vạn lần đừng bao giờ tin vào đàn ông.
Nhất là những thằng say rượu, chúng nó đang lừa các bạn đấy.Tôi im lặng không biết xử lý cái bọc người ôm này ra sao? Giá kể có sức tôi sẽ lập tức xách cổ hắn ném đi.
Đáng tiếc, chỉ là giá kể.“Diễm anh vui quá.”“Vui cái gì?”“Cả một ngày anh suy nghĩ rất nhiều, anh hối hận.” Kiên thở dài, cằm tì lên vai tôi, lại gục xuống hít thêm lần nữa mới nói tiếp: “Anh đã nghĩ giá như ba năm trước anh dũng cảm đến tìm em, cho dù lúc đấy em không yêu anh.”“Anh cứ mặt dày đeo bám em, mặc kệ em ghét anh thế nào?”“Có phải anh sẽ không mất em, có phải em sẽ không mang thai với người khác.” Kiên nói đến đây lại nghẹn giọng.“Thế rồi anh nghĩ, anh mặc kệ, anh không thể sai nữa.”“Cho dù bất cứ giá nào, anh sẽ không để em đi.”“Không nhường em cho bất cứ ai.”“Anh mặc kệ.”Tôi nghe những lời này, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả, yếu ớt nói:“Kể cả tôi có chửa với thằng khác à?”Kiên xiết tôi chặt hơn, hít sâu một hơi rồi thở ra nặng nề: “Kể cả như vậy, anh đã nghĩ đến việc ép em đi phá thai, nếu nhất định không chịu…”“Anh vẫn có thể bất chấp giữ em lại, anh sẽ cầu xin em, bắt ép em, chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, anh đều chấp nhận.”“Đồ dồ.” Tôi bất lực chửi.“Ừ anh dồ.”Tôi xin đầu hàng tại đây.“Kiên, em chưa từng yêu ai.” Tôi nói.“Ừ.”“Ngày ấy em nhất thời phát điên, sau đấy chưa từng với người nào khác.”“Ừ.”“Em thậm chí còn chưa hôn ai thêm một lần nào.”“Ừ.”“Em…” Lời không còn nói ra được nữa, tất cả đều đã bị nuốt trọn.Nụ hôn thứ tư trong đời tôi, thơm ngát mùi rượu, ngon ngọt lạ kỳ.Bàn tay hư lại bắt đầu hoạt động, tôi thở dài, tại sao cứ hôn nhau được một lúc là lại phải luồn tay vào trong áo người ta như vậy hả trời? Tôi giật mình bỗng nhớ đến một chuyện, bực dọc ập đến, không nghĩ nhiều tát mạnh vào cái tay đang lần mò kia.“Cái đứa năm ngoái cưới Duy anh dẫn đi hát là như thế nào?”“Em họ.”“Anh ôm em họ thân thiết như thế làm gì?”“Muốn em nhìn anh một cái.”“Chịu anh rồi.”“Em nên thế.”Tôi hình như vừa hiểu một điều, cục đá ông trời quăng xuống cho tôi nó nặng như núi Thái Sơn.
Tôi là con khỉ bị đè dưới núi, cho dù vùng vẫy đằng giời cũng đừng hòng mong thoát ra.“Này bỏ tay ra nhá.” Tôi khó chịu lôi cái tay trong áo mình ra.“Đi.”“Không được.”“Đi mà.”“Em không muốn chưa chồng mà chửa.” Tôi bất giác nhớ lại lúc đi mua thuốc tránh thai ngày ấy.“Anh có mang đồ theo.” Kiên nói bên tai tôi, hơi thở làm tôi ngứa ngáy.Nghe đến đây tôi giật mình.“Anh làm sao biết chắc em sẽ đồng ý.”“Em không đồng ý anh sẽ ép, ép không được thì quỳ xuống xin.”“Anh là đồ không có đạo đức.”“Đạo đức của anh không có từ năm lớp ba rồi.”“À anh cũng biết vậy cơ à?”“Ừ.”Tôi thở dài: “Em nói không được là không được, đừng để điên lên nữa.”Kiên biết tôi thật sự nghiêm túc, nuối tiếc lấy tay ra khỏi áo tôi.
Một lát sau ngập ngừng:“Thế cho anh ôm em ngủ nhé.”“Nếu mà giở trò thì anh cút luôn đi nhé.”“Ừ”“Thất hứa làm chó”“Ừ.”.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
226 chương
59 chương
48 chương
10 chương
77 chương