Tôi đã quên khi nãy tôi hỏi anh có phải chó không, anh đã ừ.Vậy nên, tôi lại bị lừa rồi, cảnh tiếp theo đây là 18+ vui lòng khoá máy chuyển chương.Tôi Dương Thanh Vương Diễm, bằng kinh nghiệm thực tế đời mình, xin chân trọng tuyên bố với tất cả chị em, đàn bà con gái rằng: Đàn ông là một lũ lừa đảo, à nhầm. Đàn ông của các chị em như thế nào tôi không biết, nhưng đàn ông của tôi là thằng lừa đảo một nghìn phần trăm.“Diễm, anh yêu em nhiều lắm.”“Ừ biết rồi.”“Em không biết anh yêu em nhiều thế nào đâu.”“Biết rồi khổ lắm, nói mãi.”“Em không biết, không bao giờ biết.”“Vâng ạ.”Tôi xin thua, tắt máy đi ngủ dùm, sáng mai phải đi làm đấy, không biết sức đâu mà dậy đây.Đấy là tôi thôi.Còn người kia, không hiểu kiểu gì? Sáng ra dậy rất sớm, và cực kỳ khỏe, hoàn toàn khỏe, tràn trề năng lượng luôn.“Anh về thay quần áo rồi qua đón em đi làm.” Kiên cúi xuống hôn trán tôi rồi mở cửa ra ngoài, không hề hỏi chủ xe là tôi lấy một câu với tay lấy con rùa dắt xe ra phóng đi.Tôi lúc này kiểu, à ra thế.Đấy các bạn hiểu sao thì hiểu.***Điều bất ngờ phía trước thật nhiều.“Chị là đồ lừa đảo.” Linh đứng chặn cửa tôi ở trung tâm, một bên vai dựa vào tường, tay khoanh trước ngực, vừa thò mặt đến con bé đã đưa cho tôi ánh nhìn chán nản, lắc đầu kết án.Chị Thương dựa ở bên đối diện cười xinh đẹp: “Diễm hôm nay còn đau không? Nhìn mặt hồng hào vậy chắc hết rồi nhỉ?”“Lầm lì mà xì ra khói.” Hôm nay bất ngờ có thành viên mới, Thanh ở đâu thò đầu ra sau lưng Linh nhìn tôi nói một câu không liên quan.“Đến giờ rồi, sao không ở trong dọn dẹp vệ sinh mà đứng hết ngoài này.” Đây là tiếng nói của kẻ giả tạo phía sau lưng tôi.“Hello sếp.”“Chào sếp.”“Bọn em chỉ quan tâm đến tình hình sức khỏe chị Diễm nên nóng lòng ra ngoài đợi thôi sếp.”Ba người kia lần lượt nói, hết câu cùng nhau quay người đi lên.Buổi làm việc hôm nay có chút kỳ dị, trưởng nhóm Mạnh vẫn luôn nhiệt tình với tôi luôn gắt gỏng khó chịu không thôi, mấy người còn lại khi tôi vừa bước vào ánh mắt không giấu được mà chốc chốc lại liếc sang. Linh càng rõ rệt nhất, tí tí quay sang nhìn tôi rồi cười phá lên.Tôi không nhịn nổi: “Em sao đấy? Chị có gì buồn cười à?”Nghe tôi hỏi vậy nó thu lại nụ cười, quay sang lén nhìn Mạnh thấy không chú ý mới nhỏ tiếng nói với tôi: “Tí ăn trưa em nói.”Chờ đợi mãi đến giờ ăn trưa, tôi ngồi nghe những lời Linh kể, nếu là trước đấy một hôm tôi có thể khó tin. Nhưng sau tôi qua, tôi trộm nghĩ, có thể lắm, đời này có ai biết được người trước mắt mình đang đeo bộ mặt nào đâu.“Nói gì thì nói, em không nghĩ sếp Kiên luôn hoà nhã chuẩn chỉ lại có thể nói ra những lời kiểu như vậy đâu.” Thanh chọc chọc mấy hạt cơm còn sót trong hộp xốp nói.Chị Thương ngồi một bên lại tỏ ra không ngạc nhiên: “Sau khi lấy chồng chị không ngạc nhiên với kiểu người muôn mặt như vậy đâu.”“Tội nghiệp trưởng nhóm em, khi đấy có lỗ nẻ chui xuống được chắc ông ấy chui xuống luôn mất.” Linh ra vẻ thương xót.Tôi lúc này ngồi tưởng tượng, dáng vẻ thoạt nhìn là người tri thức đứng đắn của Kiên, đứng trong quán rượu, phía sau là những thành viên của nhóm tôi và trưởng nhóm Mạnh. Trước mặt đông đảo mọi người không kiêng nể ai, nhìn thẳng Mạnh mà nói: “Đã là đỉa rồi còn đòi đeo chân hạc.”Đỉa ở đây là Mạnh còn hạc chính là tôi, bằng cách vô tình nào đó khi Mạnh khoe mẽ sẽ nhanh chóng tán tỉnh được tôi bị Kiên ngồi bên cạnh nghe thấy. Và tình huống không nể mặt như vậy giữa đàn ông, rất có thể sẽ đấm nhau ngay lập tức ở quán nhậu đã xuất hiện như trên.Thật may là điều đó không xảy ra, mà có xảy ra tôi cũng biết chắc trưởng nhóm không thể đánh lại Kiên. Ngày còn đi học Kiên đã cao hơn các bạn khác, chỉ là dáng người có chút gầy. Tôi tôi chẳng bao giờ để ý những cậu học sinh trông yếu ớt như vậy vào mắt, có để ý sẽ là sự khỏe khoắn mạnh mẽ và có nét duyên giống như… Duy.Bẵng đi mấy năm, khi gặp lại Kiên còn cao hơn thời đi học, không còn gầy quắt nhưng dáng người vẫn dong dỏng. Cho đến hôm qua tôi mới thật sự phát hiện đấy là nhìn bên ngoài, quần áo giấu đi thôi bà con ạ, chàng của tui có da có thịt lắm nha.Cho thẩm định ý hả? không đời nào nhé, hàng của tôi cho dù sau này hết hạn sử dụng tôi cũng sẽ cất đi nhé các chị em, các chị em hãy mau tự tìm sản phẩm dành riêng cho chính mình đi nhé.“Sao lại ăn cơm hộp?” Chúng tôi đang vừa ăn vừa nói chuyện thì Kiên đi vào, trên tay đang xách một hộp giấy, thấy hộp cơm trước mặt tôi khó chịu ra mặt, lập tức trưng ra vẻ mặt lãnh đạo giống như mọi ngày.Kiên nhìn thẳng tôi trách: “Em đi ăn cơm không biết có mồm gọi anh à?”Tôi nhìn Kiên há miệng, cho dù tối qua chúng tôi đã xác định được lòng mình, nhưng anh không thể nào lập tức thể hiện bản mặt này với tôi trước tất cả mọi người luôn như thế chứ?Tôi định bật, lại nhìn thấy hộp cháo đẩy về trước mặt mà không cãi được.“Loét dạ dày rồi vẫn còn không biết phải ăn uống cái gì cho phù hợp.” Kiên nói xong kéo hộp cơm đang ăn dở một nửa của tôi đi.“Sếp ơi, mấy chị em đằng này cũng muốn ăn cháo.” Chị Thương chưa từng ngại Kiên thấy vậy trêu.“Thôi khỏi, em không ăn nổi cháo đâu.” Linh biểu hiện kiểu thấy cháo là gớm.Thanh chống tay vào cằm nghiêng đầu: “Nhưng mà bọn em không ngại để sếp mời đi ăn nhậu.”Kiên nghe mọi người nói xong, gương mặt lại bình thường, cười hiền một cái: “Để Diễm khoẻ hẳn rồi anh mời mọi người.” Sau đấy quay người đi xách theo hộp cơm dở của tôi.“Làm việc luôn hôm qua rồi hả?” Chị Thương đột ngột nhìn thẳng mặt tôi dùng câu hỏi như đã tự trả lời.“Chắc chắn.”“Không thể chối cãi.”Thanh và Linh lần lượt phụ hoạ theo. Tôi không làm gì hơn được là đỏ mặt bỏ cháo ra ăn.Trong đầu bỗng thắc mắc, tôi hỏi: “Sao tất cả mọi người đều tỏ ra không hề ngạc nhiên vậy?”Linh lại bĩu môi dè bỉu tôi: “Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu.”“Ngay từ đầu khi sếp mới chuyển đến em đã thấy sếp nhắm vào chị rồi.” Thanh nhàn nhạt, tay bóc quả quýt nhỏ ăn tráng miệng.“Trong công việc luôn tỏ ra nghiêm khắc, nhưng lúc nào cũng gọi em đến chỉ dạy. Em nghĩ mà xem, giám đốc cả một trung tâm có thời gian quan tâm đến từng người một như vậy không?” Chị Thương nói.“Thời gian trong ngày có là bốn tám tiếng cũng không kham hết nổi.” Thanh bổ sung ý cho trưởng nhóm của mình.“Tóm lại em gọi chị là Diễm ngơ không sai.” Linh ăn xong buộc lại túi nilon bên ngoài hộp cơm, sau đó với quýt của Thanh tiếp tục: “Giám đốc phải làm việc trực tiếp xuống mỗi nhân viên thì chúng ta đâu cần phân cấp, đúng chuẩn quy trình sẽ là lãnh đạo chỉ thị xuống cho các trưởng nhóm, trưởng nhóm làm việc lại với chúng ta.”“Vậy nên Diễm à, chị là trường hợp ngoại lệ, ai cũng biết điều đấy vì sếp chẳng thèm che giấu ngay từ ban đầu.” Linh chốt lại.“Em có cảm giác như sếp cố ý cho mọi người biết ngay từ ban đầu ấy chị Thương nhỉ?” Thanh gật đầu đồng ý với Linh, nói thêm.“Kiểu tuyên bố chủ quyền ngay từ ban đầu, loại bỏ tất cả vệ tinh xung quanh cái Diễm. Thế nên đi làm hơn một năm trời, ngoại trừ thằng Mạnh ra, những đứa khác chẳng ai mon men đến cạnh nó.” Chị Thương thoải mái.“Trung tâm cũng không phải ít con trai độc thân, tán tỉnh qua lại lẫn nhau đều có, nhưng bà Diễm chưa từng được anh nào tia đều có nguyên nhân.” Linh tỏ ra am hiểu..