“Diễm sao đấy em.” Chị Thương nhìn tôi hỏi.Tôi nén cơn xót trong ruột cười lắc đầu: “Không sao chị.”“Mặt em hơi tái đấy.” Chị Thương sốt sắng.“Bệnh cũ ấy chị.” Tôi thở dài, yếu ớt nói.“Dạ dày hả?” Chị Thương dự đoán.Tôi gật đầu.“Em đi siêu âm lại xem tình trạng sao rồi.”“Trước em có uống một đợt thuốc rồi mà không hiểu sao giờ lại đau.”“Chị thấy không ổn đâu, sáng mai đi soi lại kiểm tra đi.” Chị Thương rót cho tôi cốc nước rồi nói tiếp: “Ra chỗ bác sỹ Văn ấy, lát chị gửi địa chỉ cho, ông đấy soi kỹ lắm.”“Vầng, lát chị gửi cho em.”Chật vật nén khó chịu đến chiều, cơn đau giảm đi được khá nhiều. Nhóm đi thị trường hôm nay mua về một ít hoa quả. Mọi người mang vào trong phòng ăn bày ra, vừa ăn vừa nói chuyện, tôi ngắm nghía miếng ổi một lát chấm chấm vào bát súp ớt.Còn chưa kịp đưa lên miệng đã vội ném xuống bụm miệng chạy đi, nôn oẹ một hồi chỉ ra một mùi chua loét. Tôi súc miệng rửa lại mặt rồi rệu rạo đi ra, mọi người trong phòng đang tròn mắt nhìn tôi.“Diễm không ổn rồi, đi về đi.” Chị Thương không để ý sếp chính của tôi có đồng ý không ra quyết định.Tôi chưa trả lời chị đã đến kéo tay tôi: “Chị đưa Diễm về đã nhé Kiên.”Kiên nhìn tôi không đáp, chị Thương không đợi kéo tay tôi đi luôn. Tôi hơi thắc mắc ánh mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vừa xong của Kiên là như thế nào?Tôi lại gây nên tội gì rồi à?“Sáng mai em đi kiểm tra ngay cho chị.” Chị Thương vừa xoay vô lăng vừa hạ lệnh.“Vâng.” Tôi đau đến không có sức để nói thêm.Lát sau khi đỡ hơn, tôi quay đầu sang chị Thương.“Em hâm mộ chị lắm.” Tôi nhìn người chị đồng nghiệp bên cạnh cảm thán.“Có gì mà hâm mộ?” Chị Thương mắt nhìn thẳng đường hỏi.“Còn trẻ mà giỏi, đã tự mua xe mua nhà được rồi.” Tôi nói.“Cô ơi năng lực làm việc thì tôi còn thua thằng Kiên, xe với nhà là chồng tôi làm ra hết đấy cô ạ.” Chị Thương nghe tôi nói cười thành tiếng.Tôi ngạc nhiên: “Em chưa thấy chồng chị bao giờ mà, em còn tưởng chị chưa chồng.”“Anh nhà chị đi công tác xa, lâu lâu mới về. Bao giờ lão ấy về, chị nấu cơm mời bọn em đến nhà chơi.” Chị Thương nhắc đến chồng, gương mặt không giấu nổi hạnh phúc.Tôi nhìn chị không nói thêm, có lần tôi hỏi mẹ, nếu quay lại mẹ có chọn bố nữa không? Tôi đã cho rằng mẹ sẽ nói, không bao giờ mẹ yêu và lấy bố tôi nữa.Chẳng ngờ rằng, mẹ mỉm cười nói, dù quay lại mẹ sẽ vẫn chọn như lúc ấy. Duyên phận đã hết mẹ chẳng trách cứ ai, ít nhất mẹ đã từng hạnh phúc. Con đường đã đi qua, chắc gì quay lại đi hướng khác đã tốt hơn. Quan trọng nhất là, mẹ đã có con.Đấy là lần đầu tiên mẹ thể hiện tình cảm với tôi bằng lời nói.Tôi không hiểu tại sao mẹ biết phía sau hạnh phúc ấy sẽ nối tiếp là chặng đường đau khổ mà vẫn chọn đi lại. Lúc này nhìn vẻ mặt viên mãn của chị Thương, tôi nghĩ có lẽ mình hiểu được phần nào.Hạnh phúc à? Hãy cứ nắm lấy, giữ được đến lúc nào thì cố giữ. Không thể giữ nổi thì cũng thanh thản mà buông tay. Ít nhất cuộc đời sẽ không có hối hận rằng giá như mình đừng để vuột mất, giống như cô bạn thân Ngọc Ly của tôi.Hiện tại tôi cho rằng, hạnh phúc có đến tôi sẽ nắm lấy ngay lập tức mà không mảy may đắn đo.***“Tình trạng của em phải uống thuốc đi gái ạ. Ai lại để như thế này, còn trẻ mà sao đã viêm loét dạ dày rồi.” Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa nói với tôi: “Ăn uống lành mạnh vào nhé, có chuyện gì làm em căng thẳng quá hay không?”“Không ạ.” Tôi nhận đơn thuốc và kết quả khám: “Cảm ơn bác sĩ.”Tôi chào vị bác sĩ chị Thương giới thiệu rồi đi ra. Lúc đầu đến đây tôi hơi ngạc nhiên, vì bên trong toàn các bà bầu đến siêu âm, hỏi lại chị Thương mới biết. Bác sĩ này nổi tiếng nên nhiều bà mẹ đợi lâu vẫn muốn xếp hàng chờ để được vị này soi cho đứa con yêu dấu của họ, xem đứa bé bình an trong bụng.“Diễm à, em đi khám cái gì đấy?”Tôi bất ngờ gặp lại Mạnh trước cửa phòng khám, nhớ đến vẫn chưa trả lời tin nhắn anh nên có hơi ngại: “Em đi nội soi, kiểm tra dạ dày.”“Anh xem nào? Sao còn trẻ mà đã đau dạ dày nặng thế này?” Mạnh nhìn kết quả của tôi quan tâm.Tôi phì cười: “Anh nói y như bác sỹ vừa xong.”Mạnh nghe vậy cũng bật cười, tôi hơi ái ngại nói với anh chuyện làm quen, mong rằng chúng tôi có thể là bạn, còn chuyện yêu đương tôi thấy không phù hợp. Không nghĩ rằng Mạnh rất vui vẻ đáp lại, cũng không có gì là phật ý khi tôi nói thẳng, chúng tôi thống nhất sẽ trở thành bạn của nhau.“Vèo”“Đi xe kiểu này là muốn chết hay sao?” Mạnh thấy chiếc xe phóng như bay vừa qua bật thốt.Tôi cười chào tạm biệt anh ra về, gì chứ kiểu người phút chốc phát dồ phóng xe như bay như biến trên đường đâu phải là ít, cũng không có gì là lạ.“Ôi hôm nay giời đi vắng, sếp mình chưa từng nghỉ ngày nào đột xuất không đi làm.” Linh phía sau tôi vươn vai sung sướng.Tôi cũng hơi thắc mắc, hôm nay Kiên lại không đi làm, một điều hiếm có khó tìm ở trung tâm. Hình như từ hôm qua đến giờ, lúc chị Thương đưa tôi về, chúng tôi không liên lạc.Gần đây ngày nào Kiên cũng nhắn tin cho tôi mỗi tối.Hơi lạ thật.Hết ca tối, tôi xuống nhà để xe, do dự có nên gọi điện hỏi thăm Kiên một tiếng không, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định về nhà rồi gọi.Tôi mở cửa dắt xe vào nhà, để túi xuống quay ra đóng cửa.“Đáng ra tôi nên nghĩ đến mới phải.” Tiếng nói nặng nề bên cạnh kèm hơi rượu nồng nặc làm tôi giật bắn mình.Kiên xuất hiện ở trước cửa nhà tôi từ bao giờ như một hồn ma.Tôi khó tin nhìn người đứng trước mặt, mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề do rượu: “Anh làm gì ở đây thế này? Sao lại uống nhiều rượu thế?” Còn chưa kịp nói tiếp Kiên đã đổ gục xuống.Tôi sợ hãi cuống quýt nhìn ra ngoài, thấy không có ai vội đỡ Kiên vào trong nhà, xong quay ra đóng cửa, ngộ nhỡ cậu mợ hay ông bà tôi mà sang nhìn thấy cảnh này thì chết toi.Tôi không hiểu sao mình lại phải lo lắng chuyện ấy.Kiên đang ngồi trên ghế, tay đan vào nhau, gục đầu ủ rũ như một chú gà bị rù.“Em pha cho anh cốc nước chanh nhé.” Tôi dịu giọng hỏi Kiên, trong lòng suy đoán Kiên đang có chuyện buồn.“Thôi khỏi đi.” Kiên nói giọng mệt mỏi.Tôi thấy vậy ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt Kiên, một lát tôi hỏi: “Anh gặp phải chuyện gì vậy?”“Bao lâu rồi?”“Hả?” Tôi không hiểu ý Kiên.“Bảo sao.” Kiên nói một câu không rõ ý.“Tôi nói cái thai trong bụng cô được bao lâu rồi?” Kiên đột nhiên gằn lên giận giữ, quay ngoắt sang nhìn tôi chằm chằm.Tôi gặp ánh mắt hung tợn chưa từng có này, hoảng sợ ngồi lùi lại.Kiên lại thuận thế nghiêng tới, hai tay vòng qua tôi chống xuống: “Là thằng nào? Bao lâu rồi?”Tôi sợ hãi không nói nổi thành lời.“À, là cái thằng hôm trước cô nhắn tin zalo đấy phải không?”“Cô tỏ vẻ thanh khiết cho ai xem vậy?”Tôi nhìn hình ảnh xa lạ này của Kiên, bất lực thốt lên: “Anh bị điên rồi.”“Phải rồi tôi bị điên đấy.” Kiên quát tôi.“Tôi bị điên vì ai cô biết không?”“Ai có thể đủ sức làm tôi điên trên đời này.” Những lời này nói ra Kiên đã gục xuống, hai tay ôm lấy đầu, giọng nói trở nên mắt mất mát tuyệt vọng.Tôi chưa biết phải làm gì tiếp theo, Kiên đã ngã xuống ghế, cứ vậy mà nhắm mắt ngủ luôn.“Không dưng chạy đến đây phát điên nỗi gì?” Tôi nhìn cái người chân tay khuỳnh khoàng nằm co ro trên sofa nhà mình lẩm bẩm..