Dưỡng đế

Chương 67 : Dưỡng đế

Chương 67:   Thật ra thì không riêng gì Thân Dương Quận chúa có chút trở tay không kịp, mà Mạc Nghênh Lam cùng mẫu thân Khang thị cũng không biết phải làm thế nào.   Mạc Nghênh Lam canh me lúc Thế tử gia không có trong phủ mới gọi Trương ma ma vào phủ. Trương ma ma kia một đường vào phủ đều có ma ma dẫn, sau khi gặp mình liền đi, sao có thể thần thông mà trộm bình ngọc gì đó được?   Hơn nữa Thế tử gia sao lại đột nhiên xuất hiện trước rạp hát? Chẳng lẽ… Là Tiếu Nương cầu cứu với Thế tử gia để hắn đến cứu nàng ta?   Nghĩ đến chuyện này, Mạc Nghênh Lam lại ném qua Tiếu Nương một ánh mắt hình viên đạn.   Thế nhưng Tiếu Nương không hề xem náo nhiệt, chỉ đỡ mẫu thân nhanh chóng leo lên xe ngựa, căn bản không có thời gian đón nhận cái ánh mắt hình viên đạn kia. Đến khi lên xe, nàng dặn dò xa phu trực tiếp đánh xe rời xa chốn thị phi này.   Còn bên chỗ Thế tử gia lại còn rất nhiều chuyện phải làm!   Trước hết hắn sai người nhét giẻ vào miệng mấy người ở thôn Phượng Thành, dẫn bọn họ về phủ, sau đó ngữ khí cũng chẳng mấy cung kính mời Khang thị trở về trước, hắn muốn dẫn thiếp thất Mạc Nghênh Lam về phủ.   Cho tới bây giờ Mạc Nghênh Lam chưa từng thấy khuôn mặt Tiêu Nguyệt Hà âm trầm như vậy, một đường câm như hến. Chờ đến khi hồi phủ Tiêu Nguyệt Hà cũng không để ý mẫu thân gọi đến, chỉ trở về bên trong trạch viện của mình, quay qua cho nàng ta một cái tát.   Mạc Nghênh Lam đứng tại chỗ bị đánh một cái, quỳ bò trên mặt đất. Từ nhỏ nàng được nuông chiều sao có thể nếm trải đau khổ đến mức này, vành mắt không khỏi đỏ lên, gọi một tiếng: “Thế tử gia vì sao lại vô cớ đánh người?”   Lý do để Tiêu Nguyệt Hà đánh nàng rất nhiều, thế nhưng không thể nào nói tỉ mỉ từng cái được. Chỉ là chuyện Tiếu Nương nắm được lá thư phỉ báng Thánh thượng không thể nào nhắc đến.   Do đó hắn giang rộng chân ngồi trên ghế nói: “Ta hỏi nàng, vô cớ triệu tập một đám người ở nông thôn nhập phủ Quận vương là có ý gì?”   Mạc Nghênh Lam thuận theo ngữ khí kính trọng nói: “Chẳng qua chỉ là thân thích ở xa đến Kinh thành tìm nơi nhờ cậy thiếp. Sao có thể cố ý ngó lơ được, chỉ là hết tình nghĩa chủ nhà thôi.”   Tiêu Nguyệt Hà bị sự ngốc nghếch của thiếp thất mình chọc tức đến mức bật cười, hắn cười lạnh nói: “Thân thích cái gì mà lại chu đáo như thế? Có thể tìm được trong ngũ phục(*) gia phả hay không? Khi nãy thị vệ đã hỏi qua mấy người kia, vậy mà Mạc gia các người lại đưa đám người bán hàng rong rau dưa ở quê nhà thành thân quyến? Dòng dõi Mạc gia các ngươi cũng quá thấp rồi nhỉ?”   (*) 五服 – Ngũ phục, là cách tính gia tộc của xã hội Trung Quốc thời xưa, bao gồm Cao tổ phụ, Tằng tổ phụ, Tổ phụ, phụ thân cùng nhi tử (Theo Baidu).   Trong lòng Mạc Nghênh Lam biết chút tâm tư của mình không thể nào gạt được Thế tử gia, dứt khoát quyết tâm, khóc như hoa lê ướt mưa nói: “Gia, ngài cũng biết Hồ thị kia chính là ngoại thất của cha thiếp. Lúc trước bà ta không để ý đến mặt mũi của cha thiếp mà dẫn theo Tiếu Nương tái giá. Loại người không tuân thủ nữ tắc đến mức đó Mạc gia chúng ta muốn sửa trị một chút cũng xem là hợp tình hợp lý. Vì sao ngài lại vì chút chuyện này mà phạt đòn thiếp?”   Tiêu Nguyệt Hà cũng lười nói nhảm với một thị thiếp ngốc nghếch, chỉ lấy ngón tay chỉ mặt nàng ta nói: “Ngươi nghe cho ta, mấy kẻ thân thích nghèo túng này của ngươi đừng mơ có ai sống sót quay về! Kể từ hôm nay, ngươi đừng có qua lại với mẫu thân nữa, ở trong trạch viện này cho ta, không được phép ra ngoài nửa bước! Dám gây lên nửa điểm sóng gió, đừng trách ta ném ngươi xuống giếng!”   Dưới cái nhìn của Mạc Nghênh Lam, Thế tử gia chỉ là con cháu Vương hầu mê chơi, bình thường ngang ngược kiêu ngạo nhàn tản đều rất bình thường. Thế nhưng bây giờ hắn mở miệng chính là lấy mạng của mấy người đang sống sờ sờ, dọa nàng cả người giật mình, cảm thấy có lẽ Thế tử gia chỉ là đang hù dọa nàng.   Nhưng cho đến khi nàng bị ép đi đến nhìn mấy người kia bị loạn côn đánh chết tươi, sợ đến mức hai chân run rẩy, nước tiểu cũng ra ướt quần, khi bị thị vệ áp tải về phòng, đã sợ đến mức sắp không còn tỉnh táo.   Động tác của Tiêu Nguyệt Hà lớn như vậy, Thân Dương Quận chúa sao có thể không biết rõ tình hình được? Chỉ gọi Tiêu Nguyệt Hà đến hỏi hắn vì sao lại vô cớ vận dụng tư hình, chẳng phải là muốn lưu lại nhược điểm để quan Ngự sử vạch tội hay sao?   Tiêu Nguyệt Hà không nói thật với mẫu thân nhưng lại đến chỗ tổ phụ nói hết toàn bộ sự thật.   Thân là con cháu Tiêu gia, cho dù phong hoa tuyết nguyệt cỡ nào cũng không dám lấy toàn bộ tính mạng của cả gia tộc ra nói đùa.   Có thể là lời này nửa thật nửa giả, chỉ nói là thiếp thất không ra hình ra dáng, cố ý vạch trần chuyện bí mật của Chử gia. Kể từ đó hai gia đình chẳng phải là trở mặt hay sao? Chử Thận là ân nhân của hắn nhưng thiếp thất của hắn lại có ý làm hỏng thanh danh của ân nhân, đây chẳng phải là muốn hại hắn mang cái danh bất nhân bất nghĩa hay sao?   Nói tóm lại, sau khi che đậy một cách đường hoàng xong, hắn hy vọng tổ phụ ra mặt cảnh cáo Mạc gia Khang thị không được khơi mào chuyện ác mới được.   Tiêu Diễn nghe xong, đôi mắt nhăn nheo xoay chuyển. Ông không hề biết tôn tử ngoan ngoãn nhà mình bị người ta bóp cổ, chẳng qua cảm thấy Tiêu Nguyệt Hà thật sự trở nên lão luyện, không chỉ tận tâm chuẩn bị thi cử mà ở khía cạnh đối nhân xử thế cũng suy nghĩ chu toàn.   Vị Chử Thận kia chính là Chỉ huy sứ cấm quân, địa vị cùng thân thế vi diệu, không nên trở mặt là hoàn toàn chính xác. Hơn nữa nắm lấy nhược điểm về thân thế của thê tử của Chử Thận giữ kín mà không công khai, Chử Thận kia không những nhận được ân tình của Tiêu gia mà còn muốn thuận theo Tiêu gia.   Do đó lão gia tử cảm thấy đây là trao đổi mua bán kiếm bộn lời mà không hề thua lỗ, ngược lại không ngại bán cho Chử Thận một cái nhân tình.   Mấy ngày nay cũng vừa vặn Đại phòng Mạc gia cùng lão thái gia đều lần lượt đến Kinh thành.   Tiêu Diễn cho người mời Mạc gia lão thái gia Mạc Cung Thành đến.   Mạc Cung Thành không ngờ lão công gia vậy mà phái người đến mời mình, đương nhiên là kinh sợ.   Đợi đến khi tới Tiêu gia, hai con người lão luyện khéo léo trong đối nhân xử thế riêng phần mình hàn huyên xong. Tiêu Diễn nói thẳng, nói đến sắp xếp tính toán của Khang thị cùng nữ nhi, cuối cùng nói: “Tuy là chuyện riêng của Mạc gia, nhưng tôn nữ của ngài đã là người của Tiêu phủ. Con bé còn dùng danh nghĩa của phủ thượng nhà chúng ta, sắp xếp tay chân muốn vạch rõ thân thế, Tiêu gia khó tránh khỏi chuyện không thể nào giải thích rõ được, thật sự là gây ra oán thù với Chử Chỉ huy sứ… Mong rằng sau khi quay về lão tiên sinh dạy bảo nhi nữ, vạn sự dĩ hòa vi quý, đừng có thêm gây thêm thị phi, đâm chọc khắp nơi…”   Nói xong, Tiêu Diễn cảm thấy cũng không còn lời nào để nói với người nhà của thiếp thất của tôn tử, trực tiếp sai xử gã sai vặt tiễn khách.   Mạc Cung Thành cũng biết được chuyện xấu của nhi tức Khang thị, bây giờ nghe lão công gia nhắc đến một lần, chỉ cảm thấy ngột ngạt xông lên đỉnh đầu.   Một đôi phu thê vô tri ngu ngốc! Đây chính là lấy tiền đồ của Mạc gia châm lửa đốt!   Sau khi Mạc Cung Thành về nhà, đầu tiên không nói lời nào, chỉ lấy giới côn gia pháp ra ngay trước mặt Khang thị, đánh lão Nhị Mạc Trí Văn đến lăn lộn đầy đất, sau đó bắt hắn viết xuống một bức hưu thư để Khang thị về quê nhà.   Khang thị xem xong, đương nhiên là khóc sướt mướt, chất vấn vì sao lão thái gia lại muốn nhi tử vô cớ hưu thê.   Mạc Cung Thành tạt chén nước trên tay lên mặt Khang thị: “Người đàn bà đanh đá ngu xuẩn! Tiêu gia kia gia đại nghiệp đại đến cỡ nào, vậy mà còn lưu một mặt đạo lý làm người! Còn ngươi thì hay rồi, lại muốn đem chuyện làm đến tuyệt tình, xui Nghênh Lam đi sắp xếp loại chuyện ác độc đến mức đó! Ngươi coi người ta là người mù không bằng.”   Khang thị hung hăng nói: “Đó là bởi vì trong tâm Thế tử gia quyến luyến con tiện phụ Tiếu Nương. Vậy mà còn thiên vị đến cỡ này, ta không hề vu hãm người khác, chính xác ả ta đã là một con hát, cũng đã làm ngoại thất. Nếu đã làm vì sao lại sợ người ta nói đến?”   Mạc Cung Thành trước kia chỉ đánh nhi tử để lại mấy phần mặt mũi cho nhi tức, dù sao thì cũng không có đạo lý công công lại trực tiếp phạt đòn nhi tức.   Nhưng bây giờ nhìn thấy sự bất tuân của Khang thị ngay trước mắt, liền trực tiếp yêu cầu nhi tử tát thê tử của hắn: “Đánh thê tử ngu ngốc này cho ta! Nếu không phải Tiêu gia xuất thủ, kém chút nữa nó đã làm hỏng đại sự của Mạc gia!”   Đại sự mà Mạc Cung Thành nhắc đến chính là mấy ngày trước khi hắn còn ở Hoài Sơn, đặc sứ trong triều đến Mạc gia, tìm hiểu xuất thân của Chử Tùy Phong sống nhờ Mạc gia mấy năm.   Ban đầu Mạc lão thái gia còn ậm ừ không mạch lạc, không dám nói gì. Mấy lời nói của đặc sứ, đương kim Thánh thượng muốn tìm cô nhi của Mạc Bắc Vương, nâng đỡ cho gốc rễ chính thất của triều đình Mạc Bắc Vương. Có manh mối cho thấy Chử Tùy Phong chính là cô nhi của Mạc Bắc Vương, do đó Vạn tuế gia tự mình phái người đi điều tra.   Ngay lúc này, thư của Chử Thận cũng được đưa đến, ý để lão gia tử cứ nói hết cho người đến điều tra, cung cấp thông tin cho đặc sứ.   Lão gia tử ngầm hiểu, đương nhiên nói đến chuyện năm đó mình nhận được ân tình của lão Mạc Bắc Vương, cố ý giúp đỡ cuộc sống của cô nhi.   Đặc sứ kia trở về không lâu, trên triều đình hạ chỉ bổ nhiệm Mạc Trí Quan điều lên Kinh thành.   Trong lòng Mạc Cung Thành biết, lúc trước mình đặt cửa đầu cơ kiếm lợi xem như đã thành công!   Thế nhưng trong thời điểm mấu chốt như thế này, thê tử ngu ngốc trong nhà lại gây ra mầm tai họa đến mức này, đây là muốn làm gì? Vạn tuế muốn giúp đỡ triều đình của Mạc Bắc Vương, liền có người muốn tạt nước bẩn lên người dưỡng mẫu của Tùy Phong, đây chính là bắn tung tóe lên thân của Vạn tuế!   Nếu như có thể, Mạc Cung Thành còn có tâm tư muốn bóp chết Khang thị.   Lập tức, Mạc Cung Thành phân tích lợi hại, Khang thị kia nghe nói mình kém chút nữa là dội một thân nước bẩn lên người Vạn tuế gia cũng sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, không dám tiếp tục kêu gào nữa.   Lúc này Đại nhi tử cũng tới thuyết phục phụ thân bớt giận, Đại nữ nhi Đại phòng Mạc Nghênh Đình cũng dẫn theo Mạc Nghênh Tuệ cùng một đám đệ muội quỳ trong viện cầu xin tổ phụ bỏ qua cho Khang thị.   Cuối cùng lá hưu thư Mạc Cung Thành đã viết xong lại đặt bên dưới bài vị của tổ tông, chỉ cần Khang thị lại làm loạn, trực tiếp nhận hưu thư đuổi ra khỏi Mạc gia.   Còn Tiếu Nương hồi phủ, không hề hay biết Tiêu Mạc hai nhà gà bay chó chạy.   Sau một phen làm loạn ở rạp hát, bên ngoài lại gió êm sóng lặng, cũng không nghe thấy bất kỳ lời đồn đãi nào liên quan đến nàng cũng mẫu thân nàng.   Người phái đi theo dõi bên Tiêu gia nói, ban đêm, từ bên trong phủ Quận chúa khiêng ra năm cái cáng phủ vải trắng. Trong đó trên một cái cáng còn rơi ra một tờ bùa chú.   Nghe nói là để ngăn chặn linh hồn của mấy người đột tử. Gia đình đại hộ khi đánh chết hạ nhân, khi khiêng xác ra sẽ dán lên một tờ để xua tan ác linh, tránh quấy rầy phong thủy của trạch viện.   Tiếu Nương mơ hồ đoán được thân phận của những người chết kia, không nhịn được mà giật mình. Nàng căn bản chỉ tưởng rằng Tiêu Nguyệt Hà sẽ giáo huấn mấy người kia một chút, sau đó sẽ đuổi bọn họ về nhà. Vậy mà hắn lại dứt khoát đến thế, trực tiếp chơi chết hết tất cả.   Mặc dù Tiêu Nguyệt Hà ác độc, Ngô Tiếu Tiếu đã có hiểu biết rõ ràng từ cốt truyện gốc, nhưng nàng cũng đã biết Tiêu Nguyệt Hà lâu như vậy, vẫn cảm thấy hắn chỉ là một tên háo sắc ăn chơi trác táng, không có cách nào nhập hắn với cái vị Thế tử gia tàn nhẫn độc ác kia cùng một chỗ.   Bây giờ nhìn lại, nhân vật phản diện cũng không phải ai cũng có thể làm, một khi Tiêu Nguyệt Hà hung ác lên, thật sự là giết người cũng không chớp mắt…   Căn cứ vào hiểu biết này, lúc Tiêu Nguyệt Hà để gã sai vặt truyền tin cho nha hoàn của nàng, muốn tự mình gặp mặt, thu hồi lại thư năm xưa của hắn, Tiếu Nương thật sự không có lý do từ chối.   Dù sao thì những công việc mệt nhọc bẩn thỉu hắn đã làm hết rồi, trả lại thư cũng là bổn phận.   Ngô Tiếu Tiếu cũng thở dài một hơi, cảm thấy nguy cơ quan hệ xã hội giao tiếp với Tiêu Nguyệt Hà còn muốn đau đầu hơn so với chuyện của mẫu thân.   Vì thế lại dưới sự bảo kê của Hồng Bình, nàng cùng Thế tử gia gặp mặt trong ngõ nhỏ.   Lúc nàng đưa thư giao cho Tiêu Nguyệt Hà, hắn trầm mặc nhìn một lượt, sau đó hỏi: “Vì sao lại thiếu một phong?”   Tiếu Nương biểu thị tất cả đều nằm ở đây, một phong cũng không giữ lại. Nếu như nàng không còn hiểu lầm Thế tử gia thì cũng không làm ra mấy chuyện lừa bịp người. Thế tử gia đã thay nàng cùng mẫu thân giữ gìn thanh danh đến mức này, nàng cảm kích vạn phần, kiếp sau kết cỏ ngậm vành cũng không báo đáp nổi, sao dám giữ lại phong thư để áp chế Thế tử được?   Tiêu Nguyệt Hà đương nhiên biết những lá thư đều ở đây cả, nhưng hắn vẫn cà lơ phất phơ như cũ nói: “Ta nói thiếu một phong, nên tiểu thư đích thân viết một bức gửi lời cảm ơn đi.”   HẾT CHƯƠNG 67.