Dưỡng đế
Chương 68 : Dưỡng đế
Chương 68:
Vâng, nếu có thể, Ngô Tiếu tiếu thật sự muốn nói với Thế tử gia: “Đáng tiếc là ngài cầm nhầm kịch bản vai phụ mất rồi, bằng không dựa vào kỹ năng dụ dỗ con gái nhà người ta, ngài nên là người cưới tám người thê thiếp mới đúng!”
Tuy nhiên nghĩ lại thấy cái này cũng không đúng, danh sách thê thiếp của Thế tử gia mặc dù không bằng. Thế nhưng mà kiểu nhân tình kỹ nữ xinh đẹp động lòng người gì đó thật sự là không dưới mười người, Thế tử gia què chân kia cũng là một tay đáng gờm trong chuyện hưởng thụ cuộc sống xa hoa đàng điếm.
Nghĩ đến cái này, Ngô Tiếu Tiếu thật sự có đầy một bụng mấy lời chê bai châm chọc, thế nhưng còn phải giữ gìn mặt mũi thể diện cho Tiêu Nguyệt Hà, nên nhất thời mấy lời này mắc lại trong cổ họng.
Nàng khó có thể mở miệng, Hồng Bình đứng bên cạnh thật sự tiếp lời, chỉ nhếch đuôi lông mày nói: “Nếu như Thế tử gia ngài thích đọc như vậy, ta viết thêm cho ngài bảy tám phong thư, thế nào? Ngài thích đọc kiểu gì, nô gia dựa theo đó viết…”
Tiêu Nguyệt Hà nhìn thấy khuôn mặt không có chút ý tốt của Hồng Bình lại khơi dậy hồi ức lần trước bị người ta kề dao vô cổ. Hắn hơi rụt người lại một chút, né tránh Hồng Bình đang cố ý nghiêng thân thể qua, hừ lạnh một cái, chắp tay chào tạm biệt Tiếu Nương, quay người bước ra khỏi ngõ tối.
Tiếu Nương giải quyết được một chuyện tranh luận ồn ào, tự nhiên trong lòng cũng âm thầm thả lỏng một chút. Đợi sau khi Thế tử đi ra ngoài, nàng cùng Hồng Bình cũng đi ra.
Thế nhưng vừa ra đến đầu ngõ, thiếu chút nữa nàng va vào một người.
Tiếu Nương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tùy Phong, người mấy ngày nay chẳng thấy trong phủ trạch. Hắn đứng thẳng tắp, cả người tỏa ra khí lạnh, ánh mắt nhìn Tiếu Nương tràn đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ mơ hồ.
“Ngươi… vừa rồi hẹn Thế tử gia gặp mặt ở đây?” Tùy Phong vừa hồi Kinh, ở xa xa hắn nhìn thấy Tiếu Nương cùng Hồng Bình xuống xe ở con đường phía trước, nhưng không hề mang theo nha hoàn ma ma đi theo.
Nhất thời hiếu kỳ, hắn không gần không xa theo sát, ai ngờ ở đầu ngõ nhìn thấy Tiêu Nguyệt Hà bước xuống từ một chiếc xe ngựa khác, quẹo vào trong một ngõ nhỏ hoang vắng…
Qua một hồi lâu hắn mới thấy Thế tử gia vừa lòng thỏa ý cất giấu thư vào bên trong túi áo, vội vàng đi khỏi…
Cái này chẳng phải là lan kiều lén lút gặp gỡ, đầu tường mã thượng mà ước hẹn (*) hay sao?
(*) Mượn điển cố trong vở của tác giả Bùi Thiếu Tuấn, đã được chú thích ở chương 48.
Tiếu Nương lén lén lút lút làm Tùy Phong không muốn nghĩ lệch lạc cũng khó.
Người khác không biết chứ hắn có thể nhìn ra tên Tiêu Thế tử như một tên trộm nhớ thương Tiếu Nương. Nhưng Tiếu Nương vẫn không để ý đến Tiêu Nguyệt Hà, vậy vì sao lại lén lút xuất chiêu một cách âm thầm như vậy? Nhất thời, hắn nghĩ tới chuyện có lẽ đầu óc của Tiếu Nương không bình thường sau khi từ hôn, cũng nghĩ đến chuyện nói không chừng Tiếu Nương thật sự bị miệng lưỡi trơn tru của Thế tử lừa cho động lòng…
Nghĩ đến đây, sắc mặt của thiếu niên càng thêm khó coi, đồng thời lại có một cảm giác đau chưa từng có xông thẳng lên đầu. Chỉ tức giận đến mức gân xanh nổi hết cả lên, quay người muốn đuổi theo xe ngựa của Thế tử gia.
Tiếu Nương cũng xem như là có kinh nghiệm phong phú, nhìn thấy sắc mặt của Tùy Phong thay đổi đột ngột, liền biết được hắn muốn làm gì, lập tức kéo cổ áo hắn một phen, vội vàng nói: “Ngươi muốn đi làm gì?”
Tùy Phong không nói lời nào, chỉ dùng một chiêu hất tay Tiếu Nương ra, toàn thân trên dưới đều biểu đạt một ý: Đánh hắn ta!
Trong lòng biết tính tình người tiểu sư đệ này của nàng nóng nảy, Hồng Bình tranh thủ thời gian dập lửa nói: “Sư đệ, ngươi hiểu lầm tỷ tỷ của ngươi rồi!”
Thế là nàng ấy ngắn gọn nói qua chân tướng chuyện lần này một lần.
Tùy Phong nghe xong đôi mày nhíu lại, cuối cùng hỏi Tiếu Nương: “Chuyện lớn như vậy, vì sao ngươi không thương lượng với ta?”
Tiếu Nương vừa làm xong một chuyện lớn ảnh hưởng đến sống còn, lúc này chỉ muốn lười biếng, không cẩn thận phun mấy lời từ trong lòng ra: “Cùng tiểu tử rắm thối nói đến được sao? Chuyện này chẳng phải là ta đã làm thỏa đáng rồi à, cũng không cần ngươi phải nhọc lòng…”
Hồng Bình đứng một bên tận mắt thấy khuôn mặt của sư đệ tức giận đến mức đỏ bừng như uống rượu mạnh do ân sư đặc chế… Có cơ hội nàng muốn nói chuyện đàng hoàng với Tiếu Nương một chút, nam nhân này không muốn nghe mấy lời “tuổi còn nhỏ”.
Mấy ngày tiếp theo, Tiếu Nương cuối cùng cũng biết được nàng đã chạm đến vảy ngược của đệ đệ Tùy Phong.
Vậy mà tiểu tử rắm thối này bắt đầu chơi trò chiến tranh lạnh, một câu cũng không thèm nói với nàng.
Ban đầu, Tiếu Nương cũng không để trong lòng, thời kỳ phản nghịch của mấy đứa nhỏ thì cáu kỉnh cũng là thường tình, nàng cũng không phản ứng lại với hắn mới đúng.
Thế nhưng cứ như thế liên tục mấy ngày, vừa vặn hắn vẫn luôn ở trong phủ, có chút thu hút sự chú ý của người khác.
Gặp mặt mấy lần ở hoa viên, hắn đều làm như không thấy, Tiếu Nương cũng cảm thấy có chút nóng nảy, chỉ chặn đường hắn nói: “Ngươi náo loạn đủ chưa, dự định đời này không nói chuyện với ta sao?”
Mấy ngày nay vóc dáng của Tùy Phong lại cao thêm, mắt thấy thiếu niên mười sáu dáng người đã thẳng tắp như bạch dương. Nghe Tiếu Nương chuẩn bị phá băng, hắn thật sự nhìn mặt Tiếu Nương một chút, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng phải là một tiểu tử rắm thối hay sao? Lưu manh không hề nói lý…”
Đối với chuyện này, đúng thật là Tiếu Nương hoàn toàn đuối lý, làm cho lòng tự trọng của nam tử hán tương lai đau nhói, nếu như tạo thành bóng ma tâm lý thật sự là một sai lầm lớn.
Thế là Tiếu Nương nhanh chóng vỗ nhẹ lên miệng mình một cái: “Phật nói không thể tạo khẩu nghiệp, ta không cẩn thận nên nói sai rồi? Nếu như ngươi thật sự không để ý đến ta, tức là ta đã nói đúng rồi. Vậy thì sau này trước mặt người khác ta cũng gọi ngươi là tiểu tử rắm thối…”
Sau một trận mềm giọng nói đùa của Tiếu Nương, cuối cùng sắc mặt Tùy Phong cũng hòa hoãn lại, kéo Tiếu Nương đến dưới mái đình trong vườn hoa. Hắn dùng lời nói sâu sắc lên lớp nàng, làm cho nàng ý thức được đến tận linh hồn, chuyện khi trước không thương lượng qua với phụ thân và hắn mà đi tìm Thế tử gia là sai lầm cỡ nào.
Lần này Tiếu Nương thật sự biết sai. Tiểu gia Tùy Phong xụ mặt xuống giáo huấn người khác, cũng chẳng biết giống ai, nào giống một tiểu tử cơ chứ? Rõ ràng là giống một lão cán bộ kỳ cựu, mấy lời mắng người kia thật sự là vừa thối lại vừa dài…
Sau khi Tiếu Nương thành khẩn kiểm điểm sai lầm của mình, thái độ của Tùy Phong cuối cùng cũng hòa hoãn lại, nghĩ ngợi, nói với Tiếu Nương: “Phụ thân có lẽ chưa nói với ngươi, ta sẽ nhanh chóng phân phủ ra riêng…”
Nói đến đây, trên mặt của thiếu niên cũng không có vẻ quá vui mừng.
Sau khi Thánh thượng điều tra cô nhi của Mạc Bắc Vương xong, muốn giúp đỡ cô nhi của Mạc Bắc Vương khôi phục lại tên tuổi, khôi phục lại họ Hoắc, đương nhiên là phải phân phủ ra ngoài từ Chử gia.
Theo lý thuyết thì chuyện đã tính toán trù bị từ lâu có kết quả, tâm nguyện trong lòng có thể trở thành sự thật, hắn nên vui vẻ mới đúng. Thế nhưng nghĩ đến chuyện sau khi phân phủ hắn phải rời khỏi Chử gia, không còn ở chung một viện với Tiếu Nương, trong lòng lại dâng lên cảm giác không bỏ được nàng.
Tiếu Nương nghe thấy hắn xuất phủ, ánh mắt cũng dừng lại, đôi môi cũng hơi nhếch lên dáng vẻ như đang giật mình cực kỳ đáng yêu. Nàng… có phải là không nỡ xa mình không?
Nghĩ vậy, bàn tay của Tùy Phong chậm rãi nâng lên, không tự chủ được mà vuốt ve sợi tóc đen nhánh bên cạnh gò má nàng…
Chỉ là Tiếu Nương vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cũng không phát giác được động tác nhỏ này của hắn.
Thật sự là Tiếu Nương có chút giật mình, trong cốt truyện gốc cũng không có tình tiết này. Con đường tái xuất của Tùy Phong là mai danh ẩn tích một đường khoa cử mà trở thành quyền thần của Đại Tần.
Hơn nữa sau khi thân thế của hắn bị khám phá ra, thiếu chút nữa liền phạm vào tội khi quân, ngay cả Mạc gia cũng thiếu chút nữa bị liên lụy.
Nhưng hôm nay nghe ý tứ của Tùy Phong, Thánh thượng cố ý đánh tiếng đi tìm cô nhi, tất cả những người đã giúp đỡ cô nhi đều nhận được khen thưởng. Cũng chính vì chuyện này mà Mạc gia kia cũng được điều vào Kinh thành.
Nghĩ đến đây, Tiếu Nương không khỏi liếc mắt nhìn chằm chằm Tùy Phong, cái câu “tiểu tử rắm thối” gì đó của mình quả là sai lầm rồi…
Mặc dù không biết chi tiết, nhưng không thể đi con đường làm quan, thì mấy năm nay Tùy Phong cũng đã làm rất nhiều chuyện khác. Nhưng nàng không thể ngờ được, tiểu tử này so với cốt truyện gốc còn lợi hại hơn, lần này Vạn tuế gia tự mình sửa tên họ lại cho hắn.
Chỉ là… Tiếu Nương không khỏi lo lắng đến một điểm --- Đó chính là Chử Thận.
“Ngươi có thể xuất phủ khôi phục được họ tổ là một chuyện tốt. Thế nhưng đối với phụ thân mà nói chưa hẳn là tốt…”
Tùy Phong nghe xong quay đầu lại, chăm chú nhìn nàng nói: “Có gì không ổn?”
Tiếu Nương nghĩ sơ qua một chút, sắp xếp lại suy nghĩ nói: “Mạc gia giúp đỡ ngươi xuất phát từ ân tình đạo nghĩa. Hắn chỉ là tiểu quan lại địa phương không liên quan đến giang sơn xã tắc, cho nên Bệ hạ cho hắn thẳng một đường thăng chức, khen thưởng sự nhân nghĩa của hắn, cũng hậu đãi ngươi. Thế nhưng phụ thân lại là Chỉ huy sứ cấm quân trong cung, ông lại thu nhận cô nhi lưu lạc của Mạc Bắc Vương. Đối với chuyện mình đã sống ở Mạc Bắc vẫn giữ kín không nhắc đến, lại phụng dưỡng bên cạnh Bệ hạ… Chỉ sợ khiến cho Bệ hạ nghi kỵ…”
Mang nghề nghiệp người đại diện, nhất định phải suy tính ân tình các mặt cho nghệ nhân dưới trướng, ví dụ như giành trước tài nguyên của người khác, làm thế nào khi tuyên truyền có thể thể hiện được thực lực của mình, nhưng không làm ảnh hưởng đến mặt mũi của đối phương, để tránh chuyện tranh chấp dẫn đến bôi đen hận thù.
Rất nhiều chi tiết nhỏ cũng cần phải suy tính.
Ngẫm lại xem, ân đức của Thánh thương đã giáng lâm đến Mạc gia, thế nhưng Chử gia thân ở Kinh thành lại không hề có chút động tĩnh gì, đủ có thể nhìn ra được Thánh tâm đang nghi kỵ. Chỉ sợ sau này trước mặt Vạn tuế, Chử Thận chính là có làm gì cũng không được ghi nhận.
Lúc này Thánh thượng muốn ‘o bế’ cô nhi của Mạc Bắc Vương đương nhiên nhẫn nhịn không phát giận. Chỉ sợ là phần tội của Chử Thận đã ghi vào sổ sách, chờ tìm cớ khác để giáng tội trách phạt.
Tùy Phong vẫn còn trẻ tuổi, trước đó một lòng tính toán chuyện khôi phục tên tuổi cùng báo thù nhưng chưa suy tính đến điểm này. Sau khi nghe lời nhắc nhở của Tiếu Nương mới lập tức tỉnh ngộ, hiểu rõ thâm ý bên trong.
Hắn không khỏi vội vã đứng dậy, đầu tiên là cắn môi, ảo não một chút vì mình suy nghĩ không chu toàn, sau đó đi đi lại lại tại chỗ. Đôi mày rậm nhăn chặt, suy nghĩ biện pháp thay nghĩa phụ giải vây.
Tiếu Nương cũng đứng dậy, chậm rãi đi lại, trong lòng cũng suy nghĩ cách khắc phục.
“Các con không cần ưu phiền, cùng lắm ngày mai ta vào cung từ quan, sẵn tiện hộ tống Tùy Phong về Mạc Bắc.” Đúng lúc này, giọng nói của Chử Thận đột nhiên vang lên bên cạnh mái đình.
Cũng không biết hắn đã đứng bên cạnh mái đình này bao lâu, thấy kế nữ cùng nghĩa tử của mình ưu phiền liền bước ra.
Tiếu Nương thấy phụ thân đã nghe được chuyện nàng cùng Tùy Phong nói, trong lòng buông lỏng một chút. Ít nhất thì Chử Thận cũng thanh tỉnh nhận thức chuyện này, hơn nữa cũng không lưu luyến Kinh thành phồn hoa, như vậy chuyện tiếp theo cũng dễ làm.
Do đó nàng nói mấy lời với phụ thân xong, liền phúc lễ xoay người rời đi.
Dù sao thì quyền mưu chốn cung đình cũng không phải là gu của nàng. Mấy chuyện vò đầu bứt tai này để cho Chử Thận cùng Tùy Phong ưu phiền là tốt rồi.
“Phụ thân, từ quan chỉ sợ là không đủ…” Tùy Phong vừa nhìn bóng lưng của Tiếu Nương vừa chậm rãi nói.
Chử Thận quay đầu nhìn Tùy Phong: “Ý của con là…”
Tùy Phong quay đầu nói: “Ta suy nghĩ không chu toàn, may mà có Tiếu Nương nhắc nhở, nếu không chỉ sợ đã đem đến cho nghĩa phụ một mầm tai vạ lớn…”
Chử Thận nghe vậy trịnh trọng vén vạt áo quỳ xuống đất nói: “Nếu không phải bị hình thức bức bách, thuộc hạ sao dám gánh tên tuổi là phụ thân trước mặt Thiếu chủ? Đối với ta, lão Vương có ơn trọng như núi, vì chu toàn cho Thiếu chủ, thuộc hạ muôn lần chết cũng không hề chối từ…”
Bây giờ tên tuổi thật sự của Tùy Phong đã sắp trở lại, Chử Thận hận không thể một khắc sau đi theo Thiếu chủ quay về Mạc Bắc, giết cái tên lòng lang dạ thú Hoắc Nham Lôi kia. Phú quý trong Kinh thành, hắn căn bản không để trong lòng.
Tùy Phong vội vàng đỡ nghĩa phụ đứng dậy, cầm chặt tay hắn nói: “Nghĩa phụ như phụ thân tái sinh của ta, sao lại có đạo lý quỳ lạy nhi tử? Thế nhưng bây giờ nhi nữ thân quyến của Chử gia đông đảo, không thể liên lụy các nàng chịu khổ cùng phụ tử chúng ta. Nếu như bị Vạn tuế nghi kỵ cũng không ổn… Nếu như Vạn tuế có khúc mắc với phụ thân ngài vậy thì cởi bỏ là được rồi!”
Thế là ngày hôm sau, chính sử Đại Tần có nhiều thêm một bản khải hoàn ca của trung thần.
Chỉ huy sứ cấm quân, dưới cái nắng chói chang của mặt trời, cởi trần, lưng đeo theo bụi gai, quỳ gối trước cửa cung, trình lên lời tự thú vạn ngôn, xin Thánh thượng giáng tội, trách phạt tội khi quân của hắn.
Sau khi Tiêu Diễn lão gia tử ở trong phủ nghe được, lại một lần nữa âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân lúc trước nghe lời tôn tử bán cho Chử gia một cái nhân tình.
Vị Chử đại nhân này đúng là một nhân vật đáng gờm, con đường làm quan chưa tận mà còn có thể tiến thêm một bước!
HẾT CHƯƠNG 68.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương