Dưỡng đế
Chương 66 : Dưỡng đế
Chương 66:
Chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hôm đi xem hí, Khang thị và nữ nhi cùng nhau đến Lê viên.
Gia đình Vương hầu trong Kinh thành, đông vui như Tết, phần lớn đều mời gánh hát nhập phủ dựng sân khấu. Thế nhưng nếu muốn cảm nhận đầy đủ phong vị khi xem kịch thì phải đến Lê viên thưởng thức mới được.
Lê viên đài là nhà hát lớn nhất Kinh thành, dựng một đài có đến hai lầu ngồi xem. Nồi sắt lớn đằng sau hậu trường còn chồng chất rất nhiều khăn ấm.
Ngoài ra còn có những nồi đồng đang hâm canh trần bì cùng gừng tươi, những cái này để chuẩn bị cho con hát làm ấm cổ họng trước khi cất giọng hát, cũng là chuẩn bị cho các quý nhân nghe hát ở đây nhuận hầu thanh phổi. Ông chủ Lê viên còn cố ý vận chuyển trần bì da nhăn từ quê quán đến, ở những nơi khác không thể có được mùi vị giống như thế này.
Mỗi lần giữa tháng Lê viên mở hí cũng xem như chuyện trọng đại của các quý nhân trong phủ trạch nơi Kinh thành. Chư vị tiểu thư làm ra những chiếc áo mới trang trí ngọc trai mã não, có thể mặc để gặp người khác. Mấy người quen biết còn ngồi chung vào một bàn, tranh thủ lúc hí chưa bắt đầu tâm sự một chút, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng Khang thị không hề có cái tâm tình nhàn nhã thưởng thức hí.
Từ sáng sớm nàng ta đã ngồi trên một nhã tọa được chuẩn bị trước trên lầu hai, cách lớp mành châu có thể nhìn rõ được tình hình bên ngoài cổng rạp hát, còn nữ nhi của nàng ta một lát sau đã đến ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta: Hồ thị đến rồi.
Mặc dù đã ở Phượng Thành rất lâu, Khang thị chưa từng tận mắt trông thấy Hồ thị.
Đương gia chính thất sao lại có cái đạo lý phải đi xem mặt ngoại thất?
Chỉ nghe tên sai vặt thay Nhị gia đưa tiền bạc nói qua, Hồ thị kia có vẻ ngoài quyến rũ, da trắng người mảnh mai, eo thon như lá liễu.
Bây giờ xem như cuối cùng cũng có thể tận mắt thấy bộ dáng của nàng ta.
Thật sự là có được bộ dáng tốt. Người này nếu như xét về tuổi tác cũng đã ba mấy gần bốn mươi tuổi, đúng kiểu của một người đẹp hết thời. Thế nhưng khóe mắt của nàng trơn bóng, khí sắc tươi tắn yêu kiều, hơn nữa màu sắc y phục cũng được phối hợp rất tốt, mái tóc dày cài trâm, sắc đẹp không hề giảm đi, tác phong hiền thục đoan trang trầm tĩnh. Nếu như không nói chỉ sợ không ai có thể nhìn ra vị phu nhân Phó thống lĩnh này lại có xuất thân con hát ti tiện.
Sau khi Khang thị tận mắt thấy Hồ thị khiến cho nàng ta ghét cay ghét đắng từ lâu, trong lòng lại càng thêm phiền muộn.
Một nữ nhân ti tiện căn bản nên chết đói ở quê nhà Phượng Thành, ai ngờ gả cho một tên hán tử ăn xin rồi trở mình một cái thành phu nhân cho một vị quan tứ phẩm, đạo lý ở đâu?
Hồ thị chỉ dẫn theo nha hoàn cùng ma ma, cũng không thấy dẫn theo Tiếu Nương nữ nhi thân sinh của nàng tới. Cũng không biết Tiếu Nương kia quyến rũ đến cỡ nào, vậy mà khiến cho quý hiền tế Thế tử gia của nàng ta thần hồn điên đảo, đêm không thể nào say giấc?
Nghe nữ nhi nói, hôm nay là do Trác Tướng quân phu nhân bao trọn, đưa vô số thiếp mời, một hồi phu nhân tụ tập đầy đủ, nhìn Hồ thị hiện hình để xem kết quả sẽ như thế nào.
Ôm tâm tư như thế, Khang thị có thể miễn cưỡng nén được một cơn oán hận từ trong tâm, chỉ chờ Trương ma ma dẫn theo một đám người trong thôn Phượng Thành, nhận ra Hồ thị và Tiếu Nương bóc ra thân thế của nàng.
Thế nhưng chiêng trống mở màn, hiện trường nóng lên một vòng nhưng không hề thấy đám đồng hương Phượng Thành đến.
Khang thị không nhịn được mà cùng nữ nhi Mạc Nghênh Lam đang ngồi bên cạnh chạm ánh mắt nhau. Trong lòng Mạc Nghênh Lam cũng buồn bực, vì sợ mấy người kia lâm trận lùi bước, mấy ngày trước nàng ta còn mời gọi mấy người bọn họ vào bên trong cửa phủ Quận chúa, cố ý chuẩn bị xe ngựa cùng xa phu cho bọn họ, sau đó một trước một sau xuất phát.
Theo lý thuyết thì hẳn nên đuổi theo ngay đằng sau nàng ta. Hơn nữa xa phu đi theo xe cũng cầm theo trà phiếu của rạp hát, với danh nghĩa họ hàng xa của phủ Quận vương đến xem diễn hí, cũng không lý nào không vào được.
Không lâu sau, nha hoàn hồi môn của nàng ta chạy vào, nhỏ giọng nói cho Mạc Nghênh Lam: “Tiểu thư, gã sai vặt đi theo xe đến đây truyền lời, xe ngựa của Trương ma ma đi nửa đường bị người ta đụng phải. Hai bên xung đột nhau hung hăng càn quấy, nhất thời không thoát ra được. Sau đó gã sai vặt kia thông minh dẫn theo đám người của Trương ma ma lên một cỗ kiệu, khó khăn lắm mới chạy đến, thế nhưng kịch nam đã hát hơn phân nửa, người canh cửa thấy bọn họ lạ mặt cho nên tỏ ra khinh thường không cho tiến vào, nói là sợ đi tới đi lui quấy rầy quý nhân nghe hí.”
Khang thị ngồi một bên tiếp lời: “Vậy để bọn họ chờ bên ngoài cửa ra vào, chờ khi Hồ thị vừa ra khỏi để Trương ma ma bổ nhào ra nhận thân thích, nói bà ta nói lớn giọng một chút, cũng gọi tên nữ nhi ngoại thất Tiếu Nương kia gọi vang một chút…”
Mạc Nghênh Lam gật đầu, gã sai vặt ngầm hiểu, lập tức quay người đi ra.
Đúng lúc này, có một thân ảnh xinh xắn xuất hiện bên trong nhã gian dành cho gia quyến của Chỉ huy sứ, nằm chếch đối diện với Khang thị.
Cô nương kia đúng là thật xinh đẹp, kiểu dáng váy áo cũng độc đáo, nổi bật lên cái eo thon, đặc biệt nhất là đôi mắt, như nước nước mùa thu làm say lòng người, mỗi cái nhìn đều quyến rũ.
Mạc Nghênh Lam hung hăng nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, nàng ta chính là Chử Tiếu Nương…”
Khang thị nhìn qua, tiểu dã chủng thật sự có bộ dáng giống Hồ thị, thế nhưng lại có một ý vị làm cho người ta phải nhìn chăm chú. Nghênh Lam, nữ nhi nhà mình mặc dù dáng dấp tốt nhưng thua nàng mấy con phố, khó trách Thế tử gia ăn trong chén lại ngó trong nồi…
Mặc dù Tiếu Nương cũng đến muộn, nhưng nàng thường đến rạp hát, người gác cổng trà quán đều biết hai cô nương Chử gia, đương nhiên cũng không ngăn nàng.
Thật ra Tiếu Nương không thể ngờ được hôm nay tỷ tỷ khác mẹ của nàng lại muốn xuất chiêu. Hơn nữa căn bản nàng suy đoán chuyện này là do Thế tử gây nên, do đó muốn nắm được nhược điểm của Tiêu Nguyệt Hà để hắn đi vào khuôn khổ trước.
Cho nên hôm nay nàng không có đi theo mẫu thân đến đây xem hí.
Nhưng ai ngờ, người phái đi giám thị Trương ma ma vội vàng về bẩm báo nói, sau khi Trương ma ma dẫn người đi phủ Quận chúa liền lên xe ngựa đi đến Lê viên.
Trong lòng Tiếu Nương lập tức thầm kêu một tiếng không hay rồi. Liền cùng Hồng Bình vội vàng đến Lê viên, thủ hạ của Đại cô nương thật sự thông minh, vội vàng đụng vào cỗ xe ngựa. Trong nhất thời trì hoãn được hành trình của bọn họ, xem như có đến rạp hát cũng không được vào.
Thế nhưng trong lòng Tiếu Nương cũng hiểu rõ đây là trị phần ngọn không trị được phần gốc.
Cách Hồng cô nương làm việc từ trước đến nay đều rất đơn giản nhanh chóng, ý tứ của nàng ấy là lôi kéo vào bên trong ngõ nhỏ hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm cho xong.
Ngô Tiếu Tiếu lễ phép nhắc nhở Hồng cô nương, gia đình các nàng đã tuyên bố với bên ngoài là thành lập tiêu cục, cũng không thể nào lộ ra khí chất của thổ phỉ.
Mấy người trong thôn vì tham lam mà xuất hiện để làm bại hoại thanh danh người khác, tuy là đáng hận nhưng tội không đáng chết. Đạo đức cùng lương tri của Ngô Tiếu Tiếu không cho phép nàng xem mạng người như sâu kiến.
Nàng tin tưởng một cách chắc chắn rằng chuyện bí mật nào cũng có ngày bị bại lộ. Cho dù thân thế của nàng cùng mẫu thân lộ ra ánh sáng cũng muốn là người trong sạch một chút, đừng vì che lấp thân thế mà giết người diệt khẩu, hại người đứng ra chỉ trích.
Cho nên nàng một đường vội vã chạy đến, để tránh một mình Hồ thị đối với tình cảnh túng quẫn bất ngờ xảy ra. Còn nàng cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến gặp chiêu phá chiêu.
Nghĩ đến cái này, ngược lại nàng thay đổi ánh mắt, thẳng tắp nhìn về phía mẫu nữ hai người Mạc gia không hề có chút ý tốt đang trừng mắt về phía nàng.
Khang thị thật sự không ngờ Chử Tiếu Nương kia vậy mà trừng ngược lại mình, lại bị ý lạnh trong ánh mắt của cô nương kia trừng đến mức không tự nhiên rời mắt, sau đó hạ giọng nói cho nữ nhi: “Nàng ta sao dám trừng chúng ta? Lại còn coi mình là tiểu thư quan gia? Quả nhiên là đứa không có giáo dưỡng…”
Còn Hồ thị thuận theo ánh mắt của nữ nhi cuối cùng cũng thấy được Khang thị, đầu tiên là không biết, sau đó nghe Tiếu Nương nói chuyện, nàng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên từ trên tấm đệm…
Tiếu Nương nhỏ giọng nói: “Nương, các nàng nghẹn muốn hỏng rồi. Chúng ta cần đi về sớm, đến lúc đó người chỉ cần vờ như bị choáng đầu, dùng khăn che khuôn mặt lại đi ra ngoài. Ta dặn dò xe ngựa dừng sát cổng, ra cửa người nhanh chóng leo lên xe, những cái khác không cần quan tâm, đã có ta ở đây, người trước hết cứ hồi phủ.”
Lúc này trong lòng Hồ thị loạn thành một đống, đương nhiên nghe theo sắp xếp của Tiếu Nương, tranh thủ thời gian đứng dậy ra ngoài.
Thế nhưng chưa kịp xuống lầu, Mạc Nghênh Lam đã ra đón, giả vờ cười nói cùng mẫu nữ Tiếu Nương, chỉ hỏi hí đang hay như vậy vì sao không xem xong rồi hẵng đi.
Trong lúc nhất thời chỉ toàn nói đông nói tây, chính là không cho mẫu nữ Tiếu Nương rời đi.
Đúng lúc này, tiếng chiêng tiếng trống trên đài cũng tiến vào cao trào sau đó im bặt rồi dừng hẳn, một khúc hát nữa rạp hát sẽ tan.
Trác phu nhân vẫn chưa nghe đủ, lôi kéo bàn tay của Thân Dương Quận chúa cùng đi về phía bậc thang, nhìn thấy Hồ thị, liền tràn đầy vui vẻ nói: “Hồ phu nhân, ta thấy ngươi đứng dậy muốn đi, vậy mà bỏ qua đoạn cuối cùng, nam nhân chiết máu đứa con để nhận thân, giọng hát kia thật sự là mượt mà…”
Cứ như vậy, Hồ thị cùng Tiếu Nương chỉ có thể bị động theo các nàng mà đi ra cửa.
Hồ thị khẩn trương toàn thân cứng ngắc, trong lòng Tiếu Nương lại tính toán cực nhanh.
Cùng lắm thì nàng chỉ cần kêu la Trương ma ma nhào đến trước mặt có ý đồ bất chính, sau đó ngay lập tức dùng mấy chiêu giáp lá cà để đè bà ta xuống.
Chỉ cần bà ta không lớn giọng la to thì lực sát thương đã giảm được phân nửa. Đến lúc đó nhanh chóng đưa mẫu thân rời đi là được.
Ngay lúc này, nàng thấy được thân hình mập mạp của Trương ma ma, chính là đang dẫn theo tam cô lục bà mắt lom lom canh giữ ngoài cổng.
Khi nhìn thấy mẫu nữ Hồ thị xuất hiện, đôi mắt Trương ma ma trừng trừng hét to: “Ông trời ơi! Đây không phải là ngoại thất Mạc gia Hồ… Ai da úi! A!”
Tiếng gào thét của Trương ma ma có thể so với tiếng Trương Phi khi đang canh cầu (*) chưa kịp hô xong, bà đã bị người ta quất một roi, chỉ đau đến mức bà ta gào to ai ui.
(*) Một phân cảnh kinh điển trong Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung.
Chỉ nhìn thấy bảy tám thị vệ ăn mặc nghiêm chỉnh bao vây mấy người trong thôn Phượng Thành.
Người dẫn đầu đang rút roi ra không ai khác chính là Thế tử gia Tiêu Nguyệt Hà.
Bọn thị vệ đang đứng một bên nói: “Thế tử gia, chính là bà nương này. Mấy ngày trước mượn danh nghĩa thăm người thân nhập phủ, sau khi vào phủ Quận chúa trộm một đôi bình ngọc hảo hạng, tang vật vẫn đang nằm ở khách điếm bà ta đang ở, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ.”
Hôm nay Tiêu Nguyệt Hà vốn là cầu học như khát, muốn lắng nghe mấy lời Thánh hiền của tiên sinh truyền dạy một ngày.
Thế nhưng không ngờ, đầu tiên trong ngõ nhỏ hắn phải chịu trận với nữ tử mình mang lòng ái mộ, lại bị hai nữ tử tầm thường kề cổ uy hiếp.
Sau khi hồi phủ phát hiện tiểu thiếp Mạc Nghênh Lam ngày thường giả vờ nghe lời, trong bụng lại cong cong vẹo vẹo, biến đổi cách thức mà gây cho hắn thêm việc.
Đến cuối cùng, hắn còn phải vội vàng nhào tới đây chắn miệng lưỡi của đám người nhà quê Phượng Thành, nếu không Tiếu Nương kia sẽ cho cả nhà hắn đẹp mặt… Ấm ức cả đời này dường như dồn hết cả vào ngày hôm nay!
Bây giờ, hắn vội vã đuổi tới trước cửa rạp hát, cuối cùng cũng ngăn chặn được cái miệng rộng của nhiều người. Oán giận cũng được trút hết qua cái roi da.
Tiêu Nguyệt Hà chỉ nhắm vào đám người đang té xuống kia mà quất, sau đó trầm giọng nói: “Người nhà quê từ đâu đến mà dám giương oai ở phủ Quận chúa? Trói những người này lại cho ta, áp tải vào bên trong phủ, để ta thẩm tra kỹ càng.”
Trương ma ma bị đánh kêu to như heo bị chọc tiết, cũng không lo những gì mà Mạc Nghênh Lam dặn dò chỉ lăn lộn đầy đất gào to: “Oan uổng, ta chính là thân thích của Mạc di nương của phủ Quận vương, là… là khách của phủ Quận vương, sao có thể đổ oan cho ta trộm cắp bình ngọc? Ta chỉ lấy vàng bạc cùng tơ lụa mà Mạc di nương thưởng cho ta…”
Thân Dương Quận chúa cũng không ngờ tới, một ngày tốt đẹp nghe kịch nam vậy mà ở trước cổng Lê viên lại trở thành gà bay chó chạy.
Mắt thấy các vị quý nhân cũng không hiểu cái gì là phi lễ chớ nhìn, cả đám đều dừng lại, có người còn dứt khoát đứng trên xe ngựa tò mò nhìn qua đây, muốn nghe một chút chuyện xung đột nhà Quận chúa.
Bà lập tức có chút cảm giác mặt mũi không thể nào chịu được, chỉ trầm thấp giọng nói: “Nguyệt Hà con nổi điên cái gì vậy? Chuyện bắt trộm giao cho hạ nhân là được rồi, tự mình đi còn ra thể thống gì?”
Tiêu Nguyệt Hà thầm nghĩ: Mẫu thân, còn có tiểu nương tặc đứng một bên giám sát! Nếu như ta không thêm chút khí lực, nàng ấy còn oan uổng ta bêu xấu thanh danh nàng... Nhi tử cũng là vạn bất đắc dĩ.
HẾT CHƯƠNG 66.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
22 chương
17 chương
7 chương