Dưỡng đế

Chương 62 : Dưỡng đế

Chương 62:   Chử Thận ít đọc sách, không giống như Tùy Phong cùng Tiếu Nương nói đạo lý một cách rành mạch như vậy.   Hắn uống mấy hớp lớn hết chén canh, sau đó nhìn về phía Tùy Phong nói: “Chuyện hôn nhân của Tiếu Nương, ta cùng với Hồ thẩm của con đương nhiên sẽ tìm một người tốt, con là một thiếu niên, đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của tỷ tỷ. Lại nói đến, sau này nếu như Tiếu Nương tìm được một người, phu thê nhà người ta có cãi nhau, con cũng không hỏi rõ ràng rành mạch lại động tay động chân, phàm là người có khí tiết nam nhi, đều vì con mà làm loạn đòi bỏ con bé! Nhà chúng ta không thiếu tiền bạc, nhưng không thể dùng để đóng miếu am cho nữ nhi nhà mình.”   Chử Thận rất ít khi khiển trách Tùy Phong, bây giờ vì chung thân đại sự của Tiếu Nương mà thật sự trịnh trọng dạy bảo Tùy Phong một trận.   Tùy Phong không hề hé răng, chỉ hơi hơi rũ mắt, đôi mi cong cong như đổ bóng trên sóng mũi cao thẳng, nhìn như đang khiêm tốn tiếp nhận lời dạy bảo của nghĩa phụ.   Trong lòng Tiếu Nương nóng lên, gắp hai cái đùi gà lớn trên mâm, một cái cho cha, một cái cho Tùy Phong, cười nói: “Nhà ta cơm gạo cũng nhiều, sau này nếu như không gả được, cha đừng đuổi ta, để dành cho ta một cái viện thanh tịnh, bên trong miếu am không cho ăn mặn, ta không chịu được…”   Thịnh Ca ngồi một bên nghe được nhếch miệng cười: “Đi vào trong am còn phải cạo đầu, cây trâm đại tỷ cũng không mang được, phải gánh trên da đầu nha!”   Tiểu tử nghịch ngợm này, tự nhiên trêu chọc làm cho Tiếu Nương bóp lấy thịt trên khuôn mặt nhỏ của hắn, thẳng thắn nói muốn dẫn hắn đi cùng vào trong miếu cạo trọc luôn.   Trong lúc nữ nhi có thể lấy chuyện hôn nhân ra làm trò đùa giỡn náo loạn, thân làm phụ mẫu lại không nghe nổi nữa. Hồ thị đang đút cơm cho tiểu nữ nhi, nghe được cái này nhanh chóng “A Di Đà Phật”, chỉ mong Phật tổ tha thứ, nói tiểu hài tử tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tuyệt đối không thể coi lời nói đó là thật.   Chử Thận nhìn thấy hình ảnh thành kính của Hồ thị cũng bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu. Trong lòng ngược lại quyết định, lần này tuyệt đối phải lau đôi mắt cho sáng, tranh thủ thời gian định ra cho Tiếu Nương một cửa hôn nhân chu toàn.   Đáng tiếc là mặc dù hắn muốn nhanh chóng thu xếp nhưng lại có chuyện khác xảy ra bất ngờ.   Nhị thúc Hoắc Nham Lôi, tu hú chiếm tổ kia của Tùy Phong ở Mạc Bắc làm chuyện xấu.   Nhu Nhiên (*) dư thừa tuấn mã, đặc biệt chọn lấy hắc tuấn mã có đuôi nhọn, còn có bốn vó trắng như tuyết, tên gọi là đạp tuyết yên phi. Đạp tuyết yên phi không hề dễ dàng sinh nở, ở Tây Vực tốn hao mấy năm công sức mới tập hợp đủ mười con, làm cống phẩm thượng cấp cho Vạn tuế.   (*) Một quốc gia ở thảo nguyên Mông Cổ thời cổ đại (Theo Baidu).   Không ngờ là Mạc Bắc Vương Hoắc Nham Lôi biết được chuyện này, thế mà phái Đại tướng thống lĩnh dẫn theo một tốp kỵ binh đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng chặn đội ngũ của Nhu Nhiên trước khi tiến vào Trung Nguyên. Lấy cớ nghi ngờ những con ngựa này làm lan truyền dịch bệnh ở ngựa, mạnh mẽ cướp lấy mười con đạp tuyết yên phi.   Đội ngũ Nhu Nhiên làm mất cống phẩm, sứ giả không dám cứ thế mà trở về. Sau khi đến Kinh thành lập tức hướng quan viên tiếp đãi thuộc Lễ bộ bẩm báo lại chuyện làm mất cống phẩm.   Sứ giả Nhu Nhiên vừa mới vào Kinh thành, tấu chương của Mạc Bắc liên quan đến cống phẩm đạp tuyết yên phi cũng đến.   Trên đó nói, mấy năm gần đây, Mạc Bắc đại hạn, hao tổn rất nhiều chiến mã, cứ tiếp tục như thế chỉ sợ là kỵ binh không còn đủ chiến mã để dùng. Nghe nói Nhu Nhiên tiến cống mười con tuấn mã, đặc biệt mượn dùng trước một chút, chờ sau khi sinh hạ đủ chiến mã sẽ cống nạp lại mười con chiến mã này, đồng thời nhất định sẽ thượng cống thêm một trăm con chiến mã.   Cái này quả thật là con mẹ nó đánh rắm, mười con tuấn mã hiếm có sinh ra trăm con vậy phải chờ đến tháng nào ngày nào?   Vạn tuế gia nhìn câu trả lời của Mạc Bắc tức giận đến phình ra: To gan lớn mật, tên tân nhiệm Mạc Bắc Vương kia muốn tạo phản phải không?   Sau khi Vạn tuế gia duyệt qua tấu chương long nhan giận dữ, một tay ném tấu chương xuống bên dưới long án. Ông ra lệnh cho Thừa tướng cùng Thượng thư Lại bộ, Hộ bộ, Công bộ cùng Binh bộ thương lượng biện pháp, nhất định phải cho Mạc Bắc Vương một bài học.   Thế nhưng trời Mạc Bắc thì cao Hoàng đế lại xa, thật sự là ngoài tầm với, hơn nữa tình huống ở Mạc Bắc phức tạp, rút dây động rừng.   Mấy vị trọng thần cân nhắc lợi hại, thương lượng mấy ngày liền cũng không tìm được biện pháp gì tốt, dường như có ý để cho Vạn tuế nhịn cơn giận này xuống.   Trong đó có một vị lão thần thậm chí còn nói rõ ràng với Vạn tuế, trong chuồng ngựa Hoàng cung ngự mã vô số, ít đi mười con cũng không có gì đáng nói.   Đương kim Thánh thượng vẫn luôn lấy Tiên hiền Nghiêu Thuấn làm thước đo, khắc nghiệt yêu cầu bản thân. Cung điện không dám dùng ngói vàng trụ ngọc, ăn uống cũng không hề xa hoa lãng phí. Một mực chuyên cần chính sự yêu thương con dân, nhưng lại có sở thích yêu ngựa như mạng.   Nếu như Mạc Bắc Vương kia chỉ lấy một hai con, Vạn tuế gia cũng rộng lượng nhẫn nhịn được. Thế nhưng cái đồ con rùa Hoắc Nham Lôi kia vậy mà lấy toàn bộ ngay cả một sợi lông ngựa cũng không để lại cho ông. Cái kiểu này đối với một người đã trông mong từ lâu như Vạn tuế làm sao có thể chấp nhận được? Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!   Do đó Vạn tuế càng nghĩ càng giận, thật sự nhớ đến lão Mạc Bắc Vương khiêm cung nghiêm cẩn kia, có chút hối hận vì lúc trước không nhúng tay vào nội chiến ở Mạc Bắc, đến mức để cho cái tên Hoắc Nham Lôi này lên ngôi!   Bây giờ xem ra, nếu như nhịn hắn ta thêm một lần này nữa, sẽ là nuôi hổ gây họa.   Do đó Vạn tuế không để ý tới mấy lão thần có ý chủ hòa kia nữa, chỉ đơn giản gọi luôn Thừa tướng lão thành Ngụy lão đến bàn bạc chuyện này.   Ngụy Thừa tướng chính là nguyên lão tam triều, có thể xưng là ngàn năm đạo hạnh, là một người khôn khéo.   Ông thấy Vạn tuế gia còn muốn nắm lấy chuyện mấy con ngựa, đương nhiên cũng hiểu rõ Thánh ý, chỉ nói: “Tiểu quốc ở Mạc Bắc san sát nhau, phong tục của người dân vững chắc, không nhận sự trị vì của Thiên tử lâu rồi. Hai đời Mạc Bắc Vương trước là thần tử không hề có hai lòng. Thiết lập Đô hộ phủ, nói Quân vương lo thì thần tử xấu hổ, chinh phạt các quốc gia nhỏ bốn phía, từ đó rất nhiều bộ tộc ở Mạc Bắc mới từ từ quy thuận. Thế nhưng tân nhiệm Mạc Bắc Vương này không nghĩ đến Thánh ân, đối nghịch khắp nơi với triều đình, nghiễm nhiên thành lập quốc gia trong đất nước… Đây chính là đại bất kính không thể nào lưu lại!”   Vạn tuế nghe xong mấy lời nói của lão Thừa tướng cảm thấy trong lòng ấm áp muốn khóc, lập tức mặt mày giãn ra, liền duỗi người trên long án, nghe Ngụy lão nói tiếp.   Mặc dù Ngụy lão đã thể nghiệm cùng quan sát Thánh tâm nhưng không tiện dội một gáo nước lạnh: “Nhưng Mạc Bắc đường xá xa xôi, không dễ động đao binh một cách khinh suất. Hoắc Nham Lôi lên ngôi bất chính, cách làm lại cực đoan, không nhận được sự yêu thích ở Mạc Bắc, chi bằng nâng đỡ một người một lòng hướng triều đình đẩy ngã Hoắc Nham Lôi, như vậy có thể làm ít nhưng được thành công lớn.”   Vạn tuế nghe xong, có chút thất vọng nói: “Không phải nói là Mạc Bắc Vương kia không để lại người nối dõi hay sao, con trai độc nhất cũng đã chết trong trận động binh đao kia rồi sao? Nếu như lập người khác làm sao có thể làm cho dân chúng Mạc Bắc kính phục, đẩy ngã tên nịnh thần được?”   Ngụy lão nghe mấy lời này, suy nghĩ một chút nói: “Thần thật sự nghe được trong dân chúng, là cô nhi Mạc Bắc Vương vẫn chưa chết, mà giống như Triệu thị cô nhi, đi theo một gia thần tận trung hộ tống một đường về đến quan nội. Chỉ đợi cơ hội, hướng về phía Thánh thượng trần thuật ân tình, vạch trần Hoắc Nham Lôi lòng lang dạ thú.”   Vạn tuế nghe lời này, thật sự thở dài một hơi nói: “Năm đó Mạc Bắc nội loạn, trẫm thật sự là có lòng giúp đỡ, đáng tiếc là đường xa thư từ lác đác, bên này trẫm vừa chuẩn bị sẵn sàng bên kia đã có kết quả, thật sự là tiện nghi cho tên lòng lang dạ thú kia rồi. Nếu như có thể tìm được cô nhi của lão Mạc Bắc Vương, thật sự có thể bù đắp được tiếc nuối bên trong lòng trẫm…”   Thánh thượng không hề đề cập đến lòng nghi kỵ đối với Mạc Bắc Vương đương nhiệm.   *   Nói đến Hồng gia đi hơn hai tháng kia, lúc một đường phong trần mệt mỏi về Kinh thành, cũng chưa vội vã vào thành, mà nghỉ chân một chút ở một tiêu cục mà hắn mở.   Không bao lâu sau, một con tuấn mã vội vã chạy tới. Con ngựa còn chưa dừng hẳn, một nam tử đội mũ trùm đã nhảy xuống từ trên lưng ngựa, bước nhanh vào bên trong viện.   Trong đại sảnh cũng chỉ có một mình Hồng gia, nhìn thấy nam tử đội mũ trùm, vội vàng đứng lên, tươi cười thi lễ nói: “Thiếu chủ, ta không có làm trái với sứ mạng, không biết lần này có hài lòng không?”   Người đi đến lấy mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi cương nghị, chính là Tùy Phong.   Hắn chỉ ôm quyền đáp lễ: “Hồng gia vất vả, việc thành như vậy, ngài chính là công đầu.”   Mấy ngày nay nghĩa phụ thăm dò được tin tức trong cung, quả nhiên là Thánh thượng vì bị cướp ngựa tiến cống tức giận, thật sự triệu tập mấy vị đại thần thương nghị đối sách, chuyện lớn có hy vọng rồi.   Vì chuyện này, hắn đã sắp xếp một năm rồi, phung phí mấy phần ân tình cùng tiền tài.   Từ Nhu Nhiên, đến Mạc Bắc, lại đến triều đình, nhiều năm sắp xếp trù tính đều được triển khai cẩn thận. May mà có nghĩa phụ kinh doanh nhiều năm mới có được sự tự tin đến bậc này.   Dùng mấy phần tiền bạc chỉ là chút chuyện nhỏ, năm đó phụ vương lưu lại cho hắn quá nhiều con đường ngầm, nếu như chuyện lần này thất bại, những quan hệ này thật sự là không thể tiếp tục dùng được nữa…   Mãi cho đến lúc này, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng đã rơi xuống.   Hóa ra, kể từ khi hắn biết được chuyện Nhu Nhiên chuẩn bị tiến cống đạp tuyết yên phi, Tùy Phong có ý muốn lợi dụng lần tiến cống này để đả kích Hoắc Nham Lôi. Đầu tiên hắn dùng một số tiền lớn mua chuộc sứ giả Nhu Nhiên, đi đến nửa đường đổi chiến mã vó trắng đuôi bình thường tráo đổi với mười con đạp tuyết yên phi.   Lại thiết kế tình cảnh để lão thần tử của phụ vương hắn dùng danh nghĩa ngựa bị dịch bệnh trắng trợn cướp đoạt ngựa tiến cống của Nhu Nhiên, sau đó đưa đi hiến cho Hoắc Nham Lôi.   Hoắc Nham Lôi biết được chuyện thủ hạ cướp ngựa tiến cống để hiến cho mình, trong lòng giận dữ. Mặc dù bản thân không sợ triều đình nhưng cũng không cần phải đi trêu chọc, vì mười con tuấn mã mà tạo ác cảm với triều đình vừa không khôn ngoan cũng không đáng giá.   Hắn có ý định trừng trị Đại Tướng quân cướp ngựa một phen, sau đó giao ra ngựa tiến cống. Thế nhưng lại được báo là ngựa tiến công đã bị tẩy thay đổi màu sắc, móng ngựa cùng đuôi ngựa đều trở về thành màu sắc phổ thông, căn bản không phải là đạp tuyết yên phi.   Trong lòng Hoắc Nham Lôi giật mình, lòng đầy nghi ngờ đây chính là quỷ kế của Nhu Nhiên.   Phải biết rằng mấy năm nay Nhu Nhiên không có đạp tuyết yên phi tiến cống, nhưng mỗi năm lại nhận được không ít ban thưởng từ triều đình. Vì nhận được càng nhiều lợi ích chỉ có thể làm giả mười con đạp tuyết yên phi làm cống phẩm, nhưng lại sợ triều đình tra ra, cho nên dẫn dụ thủ hạ của Vương gia cướp ngựa.   Nếu như thế cho dù là Vương gia giao ra ngựa cống phẩm, sau đó bị tra ra là giả thì không một ai cho rằng có liên quan đến Nhu Nhiên.   Hoắc Nham Lôi cho rằng đám chó má Nhu Nhiên kia dám lấy chính mình ra làm vũ khí mà sử dụng. Nhưng mà ván đã đóng thuyền, cho dù hắn viết thư giải thích thì cũng không thể nào giải thích rõ. Tất nhiên không thể nào nhận được sự tín nhiệm của triều đình, ngược lại còn cho rằng Vương gia có chủ tâm khi dễ nhục mạ Vạn tuế, đương nhiên là triều đình sẽ không bỏ qua.   Vì thế mưu sĩ lại nói vào, không bằng dứt khoát nói dùng ngựa cống phẩm lai giống sau này sẽ trả gấp bội. Mặc dù vẫn sẽ làm cho triều đình tức giận như cũ, thế nhưng vẫn có thể mượn cớ kéo dài. Từ trước đến nay Vạn tuế luôn rộng lượng, vì sao lại chỉ vì mấy con ngựa mà lại tùy tiện đắc tội trọng thần Mạc Bắc?   Thật ra Hoắc Nham Lôi vốn không để triều đình vào mắt, ở Mạc Bắc hắn ương ngạnh đã quen, dứt khoát lấy lý do như vậy, trả lời cho người triều đình phái đến để thăm dò.   Đáng tiếc là hắn cũng không biết, đương kim Thánh thượng yêu ngựa điên cuồng.   Vì thế kế hoạch lần này của Tùy Phong, thật sự là khiến cho đương kim Vạn tuế nghi kỵ con sói ác độc giết huynh ở xa chân trời kia.   Sau đó, hắn muốn sắp xếp một cách tỉ mỉ để kẽ hở trong lòng của Vạn tuế ngày càng lớn.   HẾT CHƯƠNG 62.