Dưỡng đế

Chương 61 : Dưỡng đế

Chương 61:   Tiếu Nương cũng không biết có nên tán dương cái miệng rộng của Kiều Y đã có chút tiến bộ hay không, ít nhất còn biết lấy quạt thêu che trước mặt một chút. Thế nhưng cái kiểu nghị luận lung tung này không phải chỉ là một lỗi nhỏ, cho dù là hiện đại hay cổ đại, đều chính là điều tối kỵ trong lễ nghi xã giao.   Không biết bao nhiêu lần Ngô Tiếu Tiếu phải thay nghệ sĩ dưới trướng đi dập tắt đại họa do lỡ lời đắc tội với người khác.   Làm nhân viên chữa cháy nhiều lần, nay đổi sang nghề may vá, nhìn thấy miệng rộng liền có mong muốn lấy kim chỉ khâu thêm một kim lại một kim.   Cho nên nhìn đến Kiều Y không biết kiêng nể, nàng không khỏi giương mắt hung hăng trừng Kiều Y một cái, thuận tiện đưa đôi mắt sắc quét qua một cái, thấy được Tiêu Nguyệt Hà đang ngồi bên trong mái đình đối diện.   Đôi mắt sắc của nàng nhất thời không dừng lại, thuận tiện trừng một cái sắc bén về phía tên Thế tử gia đã tùy tiện nhìn nàng một hồi lâu.   Ngược lại Tiêu Nguyệt Hà cũng không tức giận, chỉ nhếch miệng, cười hai tiếng.   Từ trước đến nay hắn biết Chử gia Đại tiểu thư nhìn qua dịu dàng hiền lành thế nhưng không phải là kiểu người dễ chọc.   Dù sao thì một tiểu thư vì phụ thân dám xông vào trong ngõ nhỏ buôn hương bán phấn cầm kéo nắm tóc áp chế người ta, khắp Kinh thành không được mấy người.   Chẳng qua hắn cũng không thu hồi lại ánh mắt, chỉ tùy tiện nhìn tiếp.   Vị Chử Đại tiểu thư này cũng trốn tránh mình thật lâu rồi. Từ trước đến nay chỉ sợ là tránh còn không kịp, hôm nay lại thật sự hào phóng, ít ra còn trừng mình một cái.   Nếu như không phải e ngại xung quanh mình có người qua kẻ lại, hắn thật sự muốn bước đến mấy bước nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn Chử Đại tiểu thư đã hao tâm tổn trí trừng một cái.   Tiệc trà xã giao của Thái tử phi không những có thể uống được trà xanh thượng hạng, mà còn mời được sư phụ làm bánh ngọt từ phương Tây đến, làm ra bánh bông lan mềm mịn bông xốp, còn dùng sữa dê làm sữa đông thật sự rất ngon.   Những tiểu thư trẻ tuổi đều rất thích ăn ngon, khi đến phủ Thái tử phi luôn luôn được lộc ăn đến no bụng.   Do đó khi đám người hầu dâng lên bánh ngọt vừa ra lò, tiểu thư phu nhân ai nấy tụm năm tụm ba đi về hướng đại sảnh.   Tiếu Nương cũng không ngoại lệ, mỗi lần phủ Thái tử mời, nàng không hề bỏ qua bất kỳ lần nào mà theo chân Hồ thị đến, chính là vì muốn ăn vài miếng điểm tâm ngọt kiểu Tây.   Nước phương Tây thật ra chính là tên cũ của Italy, vị sư phụ làm bánh ngọt kiểu Tây trong phủ Thái tử phi thật sự là nhân tài xuất chúng, thật sự là tin mừng cho khẩu vị của một người xuyên vào gợi nhớ hương vị của thời đại đó!   Mút một miếng bơ cho vào miệng, nhạc nền trên đầu lưỡi bỗng nhiên chuyển thành Croatian Rhapsody, sự ngọt ngào bên trên mỗi gai vị giác như đang vặn eo theo vũ điệu, xoay tròn rồi lại nhảy lên. Tóm lại, làm cho người có thể thưởng thức hương vị một lần nữa lệ nóng quanh tròng.   Kiều Y càng thích ăn, đã tiến vào bên trong sảnh đường nhấm nháp cùng mọi người.   Tiếu Nương muốn đi vệ sinh, do đó đến chậm một bước. Đợi đến khi nàng dẫn theo nha hoàn Hàn Yên đi dọc theo đường mòn quanh co đi về phía trước, lại nhìn thấy một mình Thế tử gia đang đứng chờ ở ven đường.   Tiếu Nương nửa cúi đầu, tăng tốc bước nhanh hơn, Thế tử gia lại chậm rãi nói: “Chử tiểu thư, có thể dừng một chút nói chuyện được không?”   Tiếu Nương không để ý đến hắn, chỉ tăng nhanh tốc độ bước chân. Kết quả là vị Thế tử gia không biết xấu hổ kia đưa chân chặn nàng lại.   Tiếu Nương nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy đường mòn xung quanh không có người ngoài, lúc này mới cất giọng lạnh lùng nói: “Thế tử gia đây là sao?”   Xưa nay Tiêu Nguyệt Hà không chút kiêng nể gì, nửa hất cằm nói: “Chẳng phải là nghe nói tiểu thư gặp chuyện khó tâm sự hay sao, có muốn phân ưu một chút không? Vì sao tiểu thư đột nhiên muốn giải trừ hôn ước với vị hôn phu có gia thế trong sạch, một lòng hiếu học, không có thông phòng cũng không yêu đương với ai?”   Trong lòng Tiếu Nương biết rõ, vị này đang chờ ở đây là để chế nhạo mấy lời nàng nói lúc trước khi từ chối hắn. Dù sao thì lúc trước lý do thoái thác chính là ghét bỏ Tiêu Nguyệt Hà là một thiếu gia chơi bời lêu lổng, ăn chơi đàn đúm, ngoài đám thông phòng còn có một đống hạt giống phong lưu.   Nếu như hắn muốn đến chê cười để giải tỏa oán hận, Tiếu Nương cũng không sợ bị hắn chế nhạo, chỉ xem như người trước mặt nàng đang thả rắm liên hoàn kêu vang là được.   Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác Tiêu Nguyệt Hà không vừa lòng, thân hình cao lớn thẳng tắp nghiêng về phía nàng nói: “Sao thế? Vì sao mới có vài câu đã không nghe nổi nữa? Ta vẫn chưa nói xong đâu!”   Tiếu Nương vẫn nhìn hắn không ngừng, dứt khoát chờ hắn nói cho xong một lần, chỉ giương mắt nhìn hắn chằm chằm, tròng trắng mắt nhiều, con ngươi lại ít, bộ dáng cực kỳ hung dữ.   Tiêu Nguyệt Hà vốn là bình tĩnh thong dong, nhưng chẳng hiểu vì sao khi bị người trước mắt liếc trắng mắt lại cảm thấy tim đập nhanh mặt đỏ bừng.   Thế là câu tiếp theo của Tiêu Thế tử bị trừng đến mức không còn chút đầu óc, lập tức trở thành bộ dạng: “Lần này ngươi từ hôn, xem như đã hai mươi, không lấy chồng liền thành trò cười, ta cưới ngươi có phải là rất tốt không?”   Tiếu Nương cảm thấy trong tất cả những người mình đã gặp trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, vị này xưng mặt dày thứ hai không ai dám giành thứ nhất.   Nếu như hắn đã có chủ ý kiểu này, Tiếu Nương thật sự dứt khoát ngửa bài ra với hắn.   “Thế tử gia, ngài thật sự là phí tâm tư rồi, cho dù ngài đi quấy nhiễu hôn sự của ta, ta với ngài cũng nên đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, vẫn là không nên đến với nhau…”   Nghe mấy lời này, sắc mặt của Tiêu Nguyệt Hà căng thẳng, chỉ giả ngu nói: “Nhà ngươi từ hôn, liên quan gì đến ta?”    Tiếu Nương thật sự chịu đựng đủ cái kiểu tự cho mình là đúng của tổ tông phú nhị đại rồi, cần gì đã đánh nát hàm răng còn phải nuốt máu xuống (*) nữa? Chỉ xuyên phá giấy cửa sổ mỏng manh nói: “Vị Bích Hoàn kia trong phủ của ngươi? Bộ dáng quy củ xuất sắc như thế, vậy mà Thế tử gia có thể bỏ được mà thả ra ngoài! Thế nhưng ngươi không cảm thấy là cách làm này không lên được mặt bàn hay sao? Tiếu Nương ta cho dù cả đời này chết già trong miếu trong am, cũng không dám góp thêm vào trong đám người của ngài!”   (*) 打碎牙齿和血吞- Đánh nát hàm răng còn phải nuốt máu xuống, dùng để so sánh chuyện kiên nhẫn nhường nhịn không chút nề hà (Theo Baidu).   Trong sách gốc, chủ mưu đằng sau việc nàng đi dụ dỗ Thịnh Hiên chính là Tiêu Nguyệt Hà. Còn Bích Hoàn kia thủ đoạn cùng lòng dạ nhìn qua cũng rất có lai lịch, do đó nàng suy đoán hơn phân nửa là do Thế tử gia phái đến.   Chẳng qua là lúc trước nàng không dám khẳng định, thế nhưng Tiêu Nguyệt Hà vội vàng không thể chờ đợi mà đi đến để kiểm nghiệm thành quả công việc, thật sự làm cho nàng cảm thấy vô cùng xác thực không chút nghi ngờ.   Tiêu Nguyệt Hà không ngờ Tiếu Nương vậy mà có thể nhìn ra được hắn là chủ mưu, chỉ xem như nàng đã nắm được bằng chứng, cũng lười không thèm chống chế lại.   Mặc dù làm hỏng nhân duyên của người khác, nhưng hắn không có chút dáng vẻ xấu hổ nào mà nói: “Vàng thật không sợ lửa, nếu như hắn thật sự là người tốt, vì sao lại sợ người ta kiểm tra? Ta đây cũng chỉ vì muốn tốt cho tiểu thư… Nếu không ta giúp ngươi xả giận, ‘chăm sóc kỹ lưỡng’ tên phụ tình kia?”   Tiếu Nương hít một hơi sâu nói: “Vị Thịnh công tử kia đã bị ngươi làm hại muốn lao vào cột tự sát ngay trong nha môn, ngươi còn muốn chăm sóc kiểu gì nữa? Thế tử gia vậy mà cảm thấy thiên hạ chướng mắt, cho nên muốn đuổi cùng giết tận? Bây giờ Thánh thượng chú trọng đến đạo đức cá nhân của thần tử, cho dù xuất thân của ngài cao quý hơn nhiều so với chúng ta, cũng không thể ỷ thế hiếp người. Dù sao thì Quận chúa cùng công gia cũng không phải là kiểu người như thế, mong Thế tử gia nghĩ lại, đừng đã sai lại càng sai, làm trì hoãn tiền đồ của mình.”   Nói xong, Tiếu Nương đẩy hắn ra, bước nhanh chân đi mất.   Sau khi Tiêu Nguyệt Hà nhìn bóng lưng của nàng thật lâu, trong lòng phiền muộn một hồi, muốn mắng nàng không biết tốt xấu, vừa hy vọng nàng nói chuyện với mình dịu dàng một chút, tức thì trong lòng trên dưới quay cuồng.   Thế nhưng hắn cũng không nóng nảy, dù sao thì cũng không phải hắn hai mươi tuổi không gả được.   Bây giờ trong lòng nàng khó chịu, nhường nhịn nàng một chút, để nàng giải tỏa oán hận, chờ thêm một thời gian nữa, hắn sẽ tự mình nói với nàng, nếu như không đồng ý, kiếp này không ai dám muốn nàng.   Nhưng mà muốn làm chính thê của hắn chỉ sợ có chút khó khăn. Vậy thì để nàng làm quý thiếp của hắn, theo xuất thân của nàng, cũng không hề oan uổng.   Nghĩ đến tin tức do chính mình tìm hiểu, Tiêu Nguyệt Hà thật sự cảm thấy mình là vị cứu tinh của Tiếu Nương, ít nhất hắn cũng không ghét bỏ chuyện thân nương của nàng là một con hát.   Tiếu Nương trở về sảnh đường, một hơi ăn năm miếng bánh ngọt.   Kiều Y nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Không phải ngươi nói với ta, điểm tâm ăn ngon nhưng sẽ mập người nên không được ăn nhiều hay sao? Vì sao lại ăn nhiều như vậy?”   Tiếu Nương nuốt miếng cuối cùng xuống, vẫn chưa thỏa mãn lau khóe miệng, thản nhiên nói: “Trong lòng đang cảm thấy buồn nôn, ăn một chút để ép xuống.”   Mặc dù nàng đã đoán được phen này là thủ đoạn của Tiêu Nguyệt Hà, thế nhưng vẫn bị vị Thế tử gia không chút kiêng nể gì làm mình buồn nôn.   So với bản thân nàng trong sách gốc thì vị Bích Hoàn kia còn mạnh hơn, ít nhất cũng không phải là sau khi lừa xong thân với tâm liền phủi mông bỏ đi. Đương nhiên cũng có thể do vị Thế tử gia kia ra lệnh, muốn tiếp tục làm chút thủ đoạn gì đó.   Sau khi Tiếu Nương nhìn ra Bích Hoàn không ổn, ngay trước mặt người Thịnh gia, xé rách nội tình của Bích Hoàn. Cho dù Thịnh Hiên ngây thơ thế nào đi chăng nữa, hắn cũng biết Bích Hoàn kia tâm tư không đơn thuần chứ? Nàng cũng chỉ có thể làm được đến đó.   Hai nhà hủy bỏ hôn thư, sau đó không còn khả năng tới lui, những chuyện liên quan đến Thịnh Hiên sau này Tiếu Nương cũng không biết nhiều. Thế nhưng đã loạn đến mức đó, thi Tỉnh sắp tới, Thịnh Hiên có thể đề tên bảng vàng hay không thật sự là làm cho lòng người ta không nắm chắc được.   Dù không trở thành phu thê nhưng Tiếu Nương vẫn hy vọng thiếu niên đã từng ôn nhuận sáng sủa kia cả đời mạnh khỏe.   Nghĩ đến chuyện này, trên đường trở về, Tiếu Nương thở dài một cái thật mạnh.   Hơi thở này không rơi xuống đất mà lại rơi vào trong lòng Hồ thị. Nữ nhi giải trừ hôn ước, làm nương có thể không nôn nóng hay sao? May mà hành trình đến phủ Thái tử lần này cũng không tệ.   Thật ra có mấy vị phu nhân hàm súc biểu thị sẽ giúp cô nương nhà nàng nhìn người thích hợp, chỉ là muốn tìm đối tượng có tuổi tác tương đương như Tiếu Nương trong Hầu phủ Tướng gia có chút khó khăn.   Có phu nhân còn nói, chi bằng đợi một chút, đợi đến sau khi thi Tỉnh, có rất nhiều con cháu nhà nghèo thi cử luyện ra được vàng ròng bạc trắng, thật sự có thể ung dung chọn ra một vài người.   Chử gia nhà nàng, tuy là chức quan không cao, thế nhưng không hề thiếu tiền. Lúc đó, chi bằng tìm một hiền tế có tiền đồ rộng mở, cho dù là con cháu nhà nghèo, cũng có chút gì đó để dựa vào.   Hồ thị cảm thấy có lý, dù sao thì cô nương có tuổi tác quá lớn, lúc trước còn có hôn ước, con cháu ở Kinh thành ai nấy cũng biết nên khó tìm, chi bằng thu hút hiền tế ngoại tỉnh.   Ý tứ của Chử Thận cũng như thế, nếu như gia cảnh của đối phương không tốt cũng không quan trọng, cùng lắm phủ trạch Chử gia xuất ra tiền bạc là được.   Chỉ cần tướng mạo đoan chính, thi đậu công danh, cũng là lựa chọn tốt cho ‘vị trí’ rể hiền.   Dù sao vẫn tốt hơn là tìm người góa vợ trong cổng lớn Vương phủ, để Tiếu Nương qua đó liền thành kế mẫu.   Tiếu Nương cũng biết được tính toán của phụ mẫu. Trong lòng không khỏi thở dài, không ngờ cái tuổi hai mươi xinh tươi bây giờ không gả được lại trở thành gái ế. Điệu bộ này của phụ mẫu hẳn là đồng ý bồi thường tiền cũng phải đẩy được nàng ra ngoài.   Người không đồng ý với cách làm của phụ mẫu còn có Tùy Phong.   Chẳng qua khác với Tiếu Nương là oán thầm, Tùy Phong thiếu gia nói trực tiếp trên bàn ăn.   “Đã một lần đính hôn vội vàng, lần này, xin phụ thân thận trọng. Nam nhi cần nhà mẹ đẻ của thê tử xuất bạc, quả nhiên là hèn nhát, một nửa cốt cách của nam nhi cũng không có, có gì đáng gả để gả qua?”   Tiếu Nương nghe xong vội vàng gật đầu nói theo: “Những nam tử con cháu nhà nghèo trong kịch nam phần lớn đã được tô điểm đẹp lên. Nếu như về sau lên nhanh như diều gặp gió, không cảm tạ ân đức mà lại lôi chuyện cũ ra lại cảm thấy mình chịu nhiều ấm ức. Kết quả là không ân cũng không ái sao có thể bên nhau đến bạc đầu?”   HẾT CHƯƠNG 61.