Dưỡng đế

Chương 60 : Dưỡng đế

Chương 60:   Hôm qua Lưu thị bị đuổi ra ngoài, nội tâm rất khó chịu, mắng nhi tử hoang đường một hồi lâu.   Thế nhưng Thịnh Hiên lại không nói lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn cổng phủ Chử gia như đang mong đợi cổng phủ mở ra.   Như thế này có chút dọa người, nàng ta lo nhi tử bị từ hôn nên bị đả kích đến mức tẩu hỏa nhập ma, liền kiềm chế không nói nữa.   Bị đông cứng nguyên một đêm ở ngoài con phố Nha Tử, Lưu thị cũng suy nghĩ cặn kẽ rồi: Bích Hoàn kia nhìn thì trung thực, thế nhưng ở mỗi thời khắc mấu chốt đều nói chen vào, há miệng câu nào cũng có ý muốn châm ngòi, muốn chen chân vào việc hôn nhân của nhi tử. Tối nay náo loạn ra tình cảnh như vậy thật sự là không thể nào bỏ qua được công lao của tiện tỳ này!   Bây giờ nghĩ lại chính là con tiện tỳ này gài bẫy dụ dỗ Hiên Nhi khắp nơi theo cách của ả. Đáng hận là trong lúc đó mình mờ mắt, cứu một cái sao chổi, thậm chí còn đưa ả họa thủy (*) này đến bên người nhi tử!    (*) Họa thủy trong Hồng nhan họa thủy.   Oán giận bị đè nén cả đêm, khi nhìn thấy thân ảnh của Bích Hoàn đều muốn xả ra ngoài. Dù Lưu thị, người luôn tự cho mình là đoan trang thận trọng, cũng không nhịn được, bay đến cho cái miệng của ả nữ tử không có mặt mũi kia một cái tát.   Thật không ngờ, nàng ta chưa kịp đánh được mấy cái tát, vị cữu cữu cao lớn thô kệch của Bích Hoàn lại có thái độ hung dữ ngăn lại ở phía trước. Gã không những xô đẩy nàng ta mà còn thẳng thắn la hét ai là Thịnh gia công tử? Dám chà đạp trong sạch của cháu gái gã lại không muốn chịu trách nhiệm, để xem gã có tháo cánh tay hay cái chân của tên tiểu sắc lang kia xuống hay không?   Không biết gã cữu cữu kia làm nghề gì, cả người tràn ngập hơi thở giang hồ thổ phỉ, còn dẫn theo mười tên tiểu nhị đến giúp đỡ, giọng nói vô cùng lớn, thật sự là từ sáng sớm cả con đường ai cũng nghe thấy.   Thấy hắn hô to, khí tràng Lưu thị lập tức mềm xuống, chỉ hạ giọng bụm mặt Bích Hoàn nói: “Còn không nói hắn ta im miệng! Có cần phải để người cả con đường này ra xem náo nhiệt hay sao?”   Bích Hoàn nước mắt lưng tròng, hai gò má đỏ ửng lén lút nhìn phản ứng của Thịnh Hiên. Thế nhưng công tử, người từ trước đến nay đều bảo vệ nàng ta, bây giờ lại ngồi dựa vào ván cửa một cửa hàng nhìn chằm chằm vào cánh cửa vẫn im lìm kia đến xuất thần.   Gã cữu cữu lớn giọng thấy đã nắm được khuyết điểm của Lưu thị, nhất thời đắc ý, chỉ đi theo Lưu thị vào trong phủ trạch của Chử gia trước, chờ người đi vào bên trong, lại theo người Thịnh gia cùng vào.   Thế nhưng quản sự Chử phủ lại nghiêm mặt, nhìn những người có liên quan đến Thịnh gia đang đứng chờ trước cửa nói: “Lão gia nhà ta nói, phủ trạch nhà mình là nơi tập hợp điềm lành, những người dơ bẩn vẫn nên đừng tiến vào bên trong, để tránh phá hỏng phong thủy Chử gia. Lão gia cũng đã nói chuyện với phủ doãn đại nhân, một hồi nữa sẽ đi đến phủ nha, nhận giấy từ hôn là xong!”   Đừng thấy lúc kết thông gia với Chử Thận, trong lòng Lưu thị có ngàn vạn cái bắt bẻ. Thế nhưng đến khi đi qua cửa ải giải trừ hôn ước, lại cảm thấy đời này nhi tử cho dù đốt đuốc cũng không tìm được người nào tốt như vậy.   Đương nhiên là Lưu thị kỳ vọng qua một đêm, Chử Thận kia bình tĩnh lại, suy tính một lần nữa, đến lúc đó cùng lắm thì nàng ta khom lưng cúi đầu, quở trách Thịnh Hiên một trận, có lẽ hôn sự này còn có chỗ để hòa giải.   Nhưng thật sự không ai ngờ, qua một đêm, người Chử gia dứt khoát không ai lộ mặt, chỉ như giải quyết việc công theo phép công, đi minh đường nhận hôn thư đã giải trừ.   Lúc đó trên công đường, nàng ta sao có thể vãn hồi được? Trong lòng Lưu thị nóng nảy như dầu chiên, nhất thời lại oán giận lão gia nhà mình qua đời quá sớm, để lại tàn cuộc như thế này cho cô nhi quả mẫu nàng ta đối mặt.   Nên khi đi trên đường đến phủ nha, Lưu thị cũng hết sức bi thương. Từ trước đến nay, Thịnh Nghiên Tuyết vẫn luôn kính trọng huynh trưởng, thế nhưng qua một đêm náo loạn ầm ĩ này nàng ấy cũng tức giận.   Ngồi trong xe ngựa thuê được, Thịnh Nghiên Tuyết kéo ống tay áo Thịnh Hiên nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao huynh không nói lại với ta cùng mẫu thân? Nhất định là do con tiện tỳ Bích Hoàn kia lừa gạt không cần nói cho người khác đúng không? Sau khi ả ta đến Chử gia, giở thủ đoạn trước mặt gia đình Chử Đại cô nương, trông mong lộ ra một chút dấu vết cho người ta nhìn thấy. Ca ca, huynh đọc bao nhiêu sách Thánh hiền nhưng không có chút lĩnh ngộ, cũng không có chút tác dụng gì hay sao? Vậy mà còn đi đồng tình thương hại kẻ không có tiền đồ này. Chử Đại tiểu thư nhà người ta đã nhìn ra được mập mờ của các ngươi, thẳng thắn dùng lời nói để thăm dò, vậy mà huynh còn muốn lưu lại Bích Hoàn! Đây chẳng phải chính là tát vào mặt Chử Đại cô nương, đẩy nàng ấy ra ngoài hay sao? Nếu đổi lại là ta ta cũng không thể tha thứ cho huynh…”   Thịnh Hiên chỉ đờ đẫn ngồi một góc, bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay.   Khác với đám người lớp trong lớp ngoài của Thịnh gia, Chử gia chỉ có mình Chử Thận tính cả lão nô bộc cùng gã sai vặt là ba người.   Đến phủ nha, nha dịch đứng ngoài cửa thấy Chử Thận thì nhanh chóng hành lễ, nói: “Phủ doãn đại nhân đã biết chuyện trong nhà của Chử Chỉ huy sứ, dặn dò tiểu nhân chờ đại nhân, mời theo ta đi vào.” Nói xong, cung kính đón Chử Thận vào trong phủ nha, đối với đám người Thịnh gia cùng cữu cữu Bích Hoàn gì đó cũng không thèm nhìn vào mắt một chút.   Thật ra chuyện giải trừ hôn ước không cần phiền phức phủ doãn đại nhân tự mình xử lý, chỉ cần tiểu lại chưởng quản phụ trách việc này làm xong thủ tục là được. Nhưng phủ doãn đại nhân lại quen biết với Chử Thận, nghe nói liền muốn tự mình xử lý, dặn dò nha dịch đứng ngoài cửa đợi Chử Thận.   Lưu thị nhìn thấy Chử Thận được đón vào bên trong phủ nha, trong lòng vừa hối lại vừa hận. Hối vì mình không có khả năng nhìn thấu được ả tiện tì Bích Hoàn kia, cho nên mới dẫn đến hậu quả thế này. Lại hận Chử Thận ỷ thế ức hiếp người, rõ ràng là cấu kết phủ doãn để bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ. Vì thế khi đi đến minh đường, nếu như người Chử gia đổi ý, đường đường nói toạc chuyện của nhi tử thì làm thế nào mới phải.   Thế nhưng sự thật chứng minh, một lần nữa Lưu thị lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.   Chử Thận người ta căn bản không nhắc đến chuyện nhi tử của nàng ta trong hiếu kỳ ngủ với nha hoàn, sau khi phân phó văn thư trong nha môn viết rõ thư giải trừ hôn ước xong, xin phủ doãn ký tên đồng ý.   Thế nhưng người Chử gia không đề cập đến, gã cữu cữu mà Bích Hoàn dẫn đến kia lại lên giọng, nói thẳng nếu như hai nhà Chử Thịnh đã giải trừ hôn ước, chẳng bằng rèn sắt lúc còn nóng, ký luôn hôn thư của Bích Hoàn cùng Thịnh Hiên.   Lưu thị đang ở phủ nha, bị gã cữu cữu sa cơ thất thế kia nắm được thóp, chỉ khúm núm không tiện từ chối, lại bị từng lời của Bích Hoàn cùng gã cữu cữu kia ép buộc không tiện thoát thân.   Chử Thận tự cảm thấy mình với Thịnh gia đã không còn liên quan, cũng chẳng thèm để ý đến Thịnh gia đang bưng lấy bô cứt thúi rùm, tự mình cầm văn thư giải trừ hôn ước tạm biệt phủ doãn đại nhân, quay người rời đi.   Chẳng qua là sau đó, một phủ nha hóng hớt chuyện vui nói lại cho Chử Thận, kể lại cho hắn tình hình lúc sau.   Thì ra là sau khi Chử Thận bỏ đi, gã cữu cữu kia càng ngày càng không kiêng nể, vậy mà lấy ra hôn thư đã viết xong buộc Lưu thị cùng Thịnh Hiên ký tên đồng ý.   Lưu thị căn bản đã không chống đỡ nổi, thế nhưng cái vị công tử vừa bị giải trừ hôn ước kia cũng không biết vì sao, không nói một lời, thẳng tắp lao đến cột bên hành lang. Nếu như muội muội của hắn không liều mạng ngăn cản một chút, chỉ sợ là đã đụng gãy cổ mất mạng ngay tại chỗ.   Thịnh Hiên bất cứ giá nào cũng muốn đi tìm cái chết, Bích Hoàn kia cũng không tiện làm loạn nữa. Cuối cùng gia đình hai người bị người trong phủ nha đuổi hết ra ngoài, chỉ muốn hai bên tìm chỗ khác giải quyết thị phi trong nhà.   Sau đó như thế nào cũng không biết nữa.   Chẳng qua là bên trong phủ nha cực kỳ huyên náo. Chuyện từ hôn của Đại cô nương Chử Chỉ huy sứ chậm rãi lan truyền.   Mặc dù không biết rõ ẩn tình, thế nhưng dựa vào tình cảnh ngày hôm đó, mọi người đại khái cũng đoán ra được tình hình.   Nhược điểm nào đó của Thịnh gia công tử rơi vào tay của nha hoàn kia, vậy mà huyên náo đến mức bị ép giải trừ hôn ước.   Người Chử gia thật sự nhân nghĩa, cô nương nhà mình bị liên lụy ba năm chưa gả, vậy mà cũng không liều mạng với người Thịnh gia, chỉ dứt khoát giải trừ hôn ước, thay vị công tử kia giữ gìn một chút mặt mũi.   Cách làm người của Chử Thận, quan binh bên trong cấm quân rõ như ban ngày. Chưa nói đến hắn là một người hào sảng, đã vậy còn vì nghĩa quên thân, thật phúc hậu.   Những người có thể vào cấm quân, đều là con cháu nhà công tước hầu gia, nghe chuyện này đương nhiên còn bất bình thay cho Chử Chỉ huy sứ.   Do đó, mặc dù chuyện giải trừ hôn ước của Tiếu Nương bị lan truyền, nhưng lại khiến cho người ta càng thêm khâm phục con người của Chử Thận. Gia đình phúc hậu như vậy thật sự đáng quý.   Cuối cùng chuyện này truyền đến truyền đi, thậm chí Thái tử phi cũng nghe được tiếng gió. Nàng dứt khoát mượn dịp tiệc trà xã giao mời Hồ thị cùng Tiếu Nương đến phủ Thái tử thuận tiện hỏi nguyên do sự tình.   Hồ thị nhất thời khó xử cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào. Ngược lại Tiếu Nương thong dong tiếp lời, uyển chuyển tóm tắt lại một lần. Không nói toạc chuyện xấu của Thịnh gia, không trách cứ Thịnh gia bội tình bạc nghĩa cũng không hề có ý tứ lưu luyến hôn ước này.   Thế nhưng trong lời nói, người sáng suốt sẽ nghe hiểu rõ ràng.    Năm nay Thái tử phi cũng đã bốn mươi, cũng không chênh lệch quá nhiều với Hồ thị, nhìn thấy đứa nhỏ Tiếu Nương này, tiến lùi thỏa đáng, mang theo mấy phần già dặn khôn khéo của nàng lúc còn trẻ, thật sự là thật tâm yêu thích, trong lòng cũng âm thầm tiếc hận.   Nếu như Tiếu Nương nhỏ hơn một chút, nàng thật sự nguyện ý làm Nguyệt lão chọn cho Tiếu Nương mấy nhân duyên tốt đẹp. Đáng tiếc bây giờ mắt thấy vị Chử gia Đại tiểu thư cũng đã nhanh chóng hai mươi, thay nàng nói với mấy công tử trẻ tuổi đúng là không thể nào, nhưng nếu giới thiệu người đã góa vợ, lại có chút ý tứ bất kính với ân nhân cứu mạng của Thái tử.   Do đó, làm Nguyệt lão cho Chử Đại cô nương thật sự là không dễ dàng. Sau khi Thái tử phi thỏa mãn được sự tò mò trong lòng, liền không hỏi đến nữa.   Tiếu Nương sau khi tiếp khách, thấy Thái tử phi cùng các vị phu nhân bắt đầu truyền thụ trà kinh (*), liền lui ra, tìm các tiểu thư mình quen biết nói chuyện.   (*) 茶经 – Trà kinh, tất cả các kiến thức liên quan đến trà, ví dụ như lịch sử, kỹ thuật trồng, trà đạo vân vân và mây mây (Theo Baidu).   Chẳng qua là các tiểu thư sàn sàn cỡ nàng, ví dụ như Trác tiểu thư, mấy năm nay đều đã lập gia đình, thay đổi kiểu tóc, thay đổi thành cách ăn mặc của phụ nhân, chủ đề nói chuyện cũng có chút mặn mà ướt át.   Tiếu Nương là một tiểu cô tử chưa xuất giá, ngồi giữa các nàng đương nhiên có chút không tự nhiên, lại ảnh hưởng đến nhóm các tức phụ này tận hứng.   Thế nhưng ngoại trừ hai nhóm đã lập gia đình kia, liền chỉ có đám tiểu cô nương mười bốn mười lăm.   Tiếu Nương cùng với các nàng ấy chênh lệch mấy tuổi, đến cùng cũng có khoảng cách thế hệ tuổi tác. Nhất thời trong một tiệc trà xã giao to như vậy, Tiếu Nương lại không tìm được vòng giao tiếp thích hợp với bản thân…   Lúc này nàng thật sự hiểu rõ, vì sao ở cổ đại nhóm cô tử không gả ra ngoài được lại muốn đóng miếu am, ít nhất có thể đứng ở cửa miếu, tập hợp được các cô tử cùng chung chí hướng ngồi một chỗ gõ mõ, tụng một chút tâm kinh.   Kiều Y đến đây tham gia tiệc trà xã giao, thật sự không đi đến chỗ mấy tức phụ tham gia các chủ đề nói chuyện ướt át mặn mà, mà lại ngồi một bên nói chuyện với Tiếu Nương đang ngồi cô đơn. Nhìn thấy Tiếu Nương thẫn thờ, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ không ở nhà có mấy ngày, nhà chúng ta lại bị khi dễ như thế này? Cha nghĩ thế nào vậy, cứ như vậy mà vô duyên vô cớ làm lợi cho tên Thịnh Hiên kia? Nếu như ta có mặt…”   Tiếu Nương bóc một quả vải nhét vào trong miệng nàng: “Ăn nhiều như vậy cũng không thể nào chặn nổi cái miệng của ngươi. Hôm đó có Tùy Phong ở đó đã bù đắp được một trăm ngươi rồi, chỉ kém một chút là đã đánh người ta đến mức óc bắn đầy mặt giày!”   Liên quan đến chủ đề óc bắn tung tóe trên mặt giày, chính là bóng ma tâm lý cả đời của Kiều Y tiểu thư, nàng ta lập tức rùng mình một cái, không tiếp tục nữa.   Thế nhưng nàng ta lại hơi chuyển chủ đề, lấy cái quạt thêu che lên miệng nói với Tiếu Nương: “Vị Thế tử gia kia là hút ngũ thạch tán(*)? Hắn đã nhìn chằm chằm ngươi một hồi lâu rồi.”   (*) Một loại chất kích thích.   HẾT CHƯƠNG 60.