Kỳ Đãi Độ: Ranh Giới Chờ Mong
Chương 1
《》
❂❂❂
Chiếc xe bình ổn lăn bánh về phía trước, ngoài trời mưa tí tách rơi, nghe thanh âm hạt mưa đập vào cửa xe thôi cũng thấy chút se lạnh mà cũng thấy thật mê hoặc, Từ Diễn nhắm mắt tựa lưng lên ghế, hơi ấm toả ra từ lò sưởi bên trong xe khiến cậu thấy hơi buồn ngủ.
Vừa mơ màng lại có điểm sốt ruột, thêm một ngày phải chạy nước rút nữa sắp sửa trôi qua, thể nào cũng phải quay xong MV, nếu không cậu sẽ chẳng chịu nổi nữa, có khi còn phải nhập viện ấy chứ.
Từ ngày Từ Diễn bắt đầu bước chân vào con đường này, thấm thoắt đã bốn năm trôi qua. Thành công của cậu, ngay từ khi bắt đầu mà nói, tương đối thuận buồm xuôi gió, thuận lợi hơn rất nhiều lính mới khác.
Cái gọi là "thuận lợi" này thật ra không hẳn dựa vào thực lực của Từ Diễn. Gia đình có thế lực, Từ Diễn được cha mẹ và anh trai đều nuông chiều, dù thỉnh thoảng trách cứ đôi ba câu nhưng vẫn để mặc cậu tự tung tự tác thích làm gì thì làm. Sợ cậu theo con đường nghệ thuật vất vả, họ liền dồn hết nhân lực cùng tài lực dọn đường cho.
Nên công ty ngay từ đầu đã cung phụng Từ Diễn như ông hoàng. Cậu không cần phải tranh giành hay chờ đợi cái gì, cũng không phải lấy lòng kẻ nào, cứ tự nhiên mà cố gắng học hỏi, được chuẩn bị kỹ càng, chế tác, tuyên truyền rồi sau đó ra mắt.
Khi các thần tượng xuất thân thấp kém gia nhập giới nghệ sĩ, phải nhận không biết bao khổ nhọc khó nói thành lời, cam chịu sự điều khiển của một thế lực trong bóng tối, thì Từ Diễn nhảy cóc luôn mấy giai đoạn đấy.
Gắn liền với Từ Diễn là thứ âm nhạc cậu yêu thích, là những chuyện cậu muốn làm. Những bạn trẻ hâm mộ cậu đều tôn thờ cậu như "hình mẫu lý tưởng" của họ.
Kỳ thật, để dễ dàng đạt được ước mơ của mình cũng cần có một chút khả năng thật sự.
Đương nhiên Từ Diễn cũng không phải có tiếng mà không có miếng. Đầu óc trống rỗng thì chỉ biết chường cái mặt ra, phần lớn các cậu ấm cô chiêu muốn thành sao đều là ngựa non háu đá, có nâng cũng nâng không nổi. Ngày đêm chịu đựng huấn luyện gian khổ, đừng tưởng cứ ôm cái tư tưởng "đùa giỡn" mà có thể chống chọi được.
Từ Diễn vừa ra mắt liền nhanh chóng được đón nhận, được ca ngợi hết lời, cũng không ít kẻ châm chọc nói cậu chẳng qua giống mấy thần tượng bình hoa di động, có mỗi cái vẻ ngoài đẹp mã mà thôi, một năm rưỡi sau sẽ sớm tịt ngòi.
Nhưng hiện tại Từ Diễn đang ở trên đỉnh cao phong độ, vững vàng tung cánh bay lên, từ độ phủ sóng, khả năng lĩnh hội cho đến sức sáng tạo. Âm nhạc của cậu ngày càng hoàn mỹ.
Những người nhanh chóng đi lên, tựa như sở hữu nội lực mãnh liệt cùng sức hút có thể lôi cuốn người khác chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không thể phủ nhận Từ Diễn có tài năng hơn người, cùng sự nỗ lực nhất định, và cả vận thế nữa.
Album thứ năm, cũng là kỷ niệm bốn năm cậu vào nghề. Điều đáng lo không phải không bán được đĩa, mà là lo nên bán nhiều như thế nào. Chưa lên kệ, đã được coi là hy vọng cứu rỗi thị trường đĩa nhạc năm nay, khỏi phải nói, chế tác của công ty đã đầu tư biết bao nhiêu vào đây.Từ Diễn cũng không rõ thời gian mình ở trên giường được bao nhiêu. Kể cũng hơi hối hận. Thời non dại thì cứ thầm nhủ chỗ nào cao thì trèo, đã đứng thì phải đứng ở nơi được người người ngưỡng vọng. Khi đã đạt được được rồi lại chợt nhận ra đứng ở nơi cao thì lạnh lẽo khôn xiết. Ngoài áp lực như thuỷ triều tấn công từ bốn phía, còn có cảm giác tịch mịch ẩn sâu dưới vẻ ngoài ồn ào, náo nhiệt.
Từ Diễn khép mắt lại, mượn thời gian trên xe đánh một giấc. Lỗ tai mông lung nghe được tiếng những người khác hít thở, còn có tiếng rộp rộp đâu đó. Càng muốn lơ đi lại càng nghe thấy rõ, tai vểnh lên, răng Từ Diễn nghiến kèn kẹt.
Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng đối với người không ngủ đủ do mệt mỏi mà nói thì nhức tai vô cùng.
"Nhan Khả!"
Người đàn ông ngồi ở một góc xe hoảng sợ, vội thò đầu ra sau, dùng ánh mắt đợi lệnh nhìn cậu.
"Ngậm miệng lại, ồn muốn chết!"
Nhan Khả vội cất gói bánh quy ăn cho đỡ đói đi, cả miếng vừa mới ăn một nửa cũng nhét vào trong gói, không dám gây ra tiếng động gì nữa.
Từ Diễn chán ghét nhìn bóng dáng rụt rè của người trợ lý, tiếp tục gà gật đi vào giấc ngủ.
Cửa xe mở ra, không khí lạnh lẽo sớm mai lùa vào bên trong, Từ Diễn chưa kịp mở mắt đã chau mày lại.
Trời mưa từ tối hôm qua, nhiệt độ giảm xuống tương đối, vượt quá sức chịu đựng của cậu, may là đã đi quay ngoại cảnh xong, nhưng vẫn phải khẩn trương hoàn thành công việc.
Từ trong xe đi ra, đã có người che ô cho, Từ Diễn nhìn mặt đất nhớp nháp chẳng mấy sạch sẽ, giày thì có thể cho qua, để người ta lau khô là được nhưng áo khoác dài quá đầu gối tuyệt đối không thể bị bẩn.
"Nhan Khả."
Người vừa được gọi ba chân bốn cẳng chạy đến, xoay người giúp Từ Diễn nhấc vạt áo khoác lên rồi khom lưng đi theo sát cậu đến nơi quay hình. Tình cảnh này nếu lọt vào ống kính của giới truyền thông, báo chí lớn nhỏ ngày mai nhất định sẽ mắng cậu mắc bệnh ngôi sao.
Dù sao thì Từ Diễn cũng là ngôi sao tiếng tăm, thừa đủ tư cách để mắc bệnh ngôi sao.
Vô luận bị công kích ra sao, Từ Diễn cũng không để lọt mắt, nào là nóng nảy, phung phí,... cũng không ngăn được lời mời từ các chương trình, tạp chí, công việc được giao chỉ có nhiều hơn. Trong không khí công phá thị trường đĩa nhạc năm nay, mọi người đều trông cậy vào cậu. Người có tài mà kiêu ngạo vẫn hơn vô dụng lại khiêm tốn, tỷ như cái kẻ đang lúi cúi kia.
"Chào buổi sáng, Từ Diễn."
Mấy nhân viên đồng nghiệp chào hỏi, Từ Diễn lẳng lặng làm ngơ đi qua. Từ Diễn thật sự mệt mỏi, cả tuần liền ngủ không được mấy tiếng, ăn cơm thiếu chút nữa phải dùng viên dinh dưỡng thay thế, tính vốn đã chẳng tốt đẹp gì nên khỏi cần phải khách khí với ai cả.
Vả lại, đằng sau còn có người đại diện với đám trợ lý răm rắp đi theo phía sau, chuyện nhàm chán này cứ quăng hết cho bọn họ làm.Người bên trong nhanh chóng điều chỉnh thử thiết bị, bố trí không gian, mọi thứ gần như đã hoàn tất. Đạo diễn MV đang giúp Từ Diễn hiểu rõ kịch bản, bàn bạc một hồi thì một nhân viên đã chạy đến nói lắp bắp: "Hệ thống sưởi bị hỏng, nhiệt độ không thể tăng."
"Bao lâu mới sửa được?"
"Tôi cũng không rõ, đã gọi người đến..."
Cách nói hàm hồ này khiến Từ Diễn nhíu mày. Kế hoạch đã được lên sẵn, đây là bộ phim lần đầu cậu tham gia, là vai về một người hết lòng vì âm nhạc, tuy chỉ là diễn viên thứ chính, nhưng học thuộc lời thoại cũng là quá đủ rồi, không thể lãng phí thời gian.
Đợi một lát thấy vẫn chưa sửa được hệ thống sưởi, Từ Diễn cau có: "Cứ quay luôn đi."
Tính cách Từ Diễn xấu thì xấu thật, nhưng khi làm việc, Từ Diễn thực sự chuyên nghiệp.
Lấy bối cảnh ở một kho hàng thuộc Cá Cựu*, nguyên bản đã trống trải nên càng lạnh hơn, không có hệ thống sưởi, còn phải cởi quần áo ấm trên người xuống quả khiêu khích sự can đảm của người ta.
"Từ Diễn, hôm nay hơi lạnh, ráng chịu một chút."
Đèn chiếu đã sẵn sàng, Từ Diễn cởi áo khoác xuống, chờ vũ công đứng đúng vị trí, mọi người khởi động một lượt để làm cơ thể ấm áp hơn.
Trên người cậu chỉ khoác một cái áo mỏng manh, bề mặt thêu rỗng không ít, thủng lỗ chỗ, lại đi chân trần. Tuy rằng đã dán miếng ấm trên người nhưng vẫn khó có thể chịu được.
Một khi đối diện với màn hình, dẫu tâm tình có rối loạn đến đâu, Từ Diễn cũng nhanh chóng trấn tĩnh, dốc sức hoàn thành mọi yêu cầu khó khăn.
Trang phục của Từ Diễn và vũ công rất phức tạp, cổ và cánh tay đều có đính vài thứ lằng nhằng, trình tự tháo gỡ cũng mất kha khá thời gian, tất yếu không thể tính đến chuyện "ngày mai quay lại", vì thời gian lẫn sức lực đều có hạn.
Để đảm bảo hoàn thành tất cả các cảnh quay No-NG*, dây thần kinh của Từ Diễn như căng ra, cố gắng để pass.
Từ Diễn không phạm lỗi, nhưng vũ công cùng thu vào khuôn hình đằng sau vì lạnh quá mà liên tiếp phạm sai lầm.
Lặp lại hai lần, sắc mặt Từ Diễn đã khó coi đến cực điểm. Đáng lo chính là cậu càng âm trầm, vũ công càng không ngừng sai sót.
Từ Diễn giận tím mặt, nhẫn nhịn không quát tháo, thật ra thì cậu chẳng muốn phí sức mở miệng chửi người, sợ vừa mở ra răng sẽ vô thức đánh canh cách vào nhau. Dù gì cậu không lên tiếng cũng đủ doạ người, nếu không muốn chết thì đừng hòng có nửa điểm phân tâm nữa.
Mọi người sợ tới mức mồ hôi thi nhau chảy, cũng ấm lên ít nhiều. Sau khi đá đít vũ công phạm nhiều lỗi nhất đi, đạo diễn liền thay Từ Diễn vừa mắng vừa trấn an mọi người một chút, thế rồi cuối cùng mọi chuyện cũng hoàn thành êm xuôi.
Vài người toả ra xung quanh lấy nước ấm để uống, Từ Diễn vẫn chưa được nghỉ ngơi, tiếp tục đứng bất động, quay cảnh độc diễn, khi chấm dứt cũng là lúc môi cậu đông cứng lại. Nhân viên nghiệp vụ vội chạy đến đầu tiền khoác áo khoác cho Từ Diễn, lấy lò sưởi cho cậu hơ tay, thêm quần áo ấm, chỉnh sửa lại tóc tai đã hơi rối. Ai cũng đều nơm nớp lo sợ. Mọi người hấp tấp quá nên quên mất một chuyện, đó là chưa ai để ý đến chân của cậu. Nhan Khả ở một bên chạy ngược chạy xuôi, thấy cậu đi xuống lườm một cái, mày nhíu lại, trước khi cơn bão mang tên Từ Diễn nổi lên, anh đã lập tức ngồi xổm xuống, chuẩn bị sẵn tất bông dày cho cậu.Từ Diễn cuối cùng cũng không chửi ầm lên nhưng vẫn "Hừ" một tiếng.
"Nước."
Ngay tức thì có cái cốc được đưa đến trước mắt. Nhận cốc nước từ tay Nhan Khả, Từ Diễn bị bỏng mà hơi run lên một chút, đoạn hất thẳng cốc nước vào mặt anh: "Trong đầu chỉ có X à! Muốn hại tôi bỏng chết hả!"
Nhan Khả vội lấy một cốc khác, hai cái cốc, thay phiên nhau đổ qua đổ lại, làm cho nó nhanh nguội vừa đủ ấm để uống, rồi dùng cả hai tay đưa đến.
Từ Diễn uống nửa cốc rồi duỗi chân ra, Nhan Khả vội vàng chạy ra cầm giúp cậu.
"Chân tôi cứng lại rồi."
Không dám do dự dù chỉ là nửa giây, Nhan Khả ngồi phịch xuống, đem chân đã đi tất nhưng vẫn lạnh như băng của cậu ôm vào ngực.
Từ Diễn cười nhạo: "Trình độ nịnh nọt không tệ."
Những người khác nhìn đã quen, đều tự đi lo chuyện của mình, hối hả chuẩn bị cho những cảnh quay tiếp theo. Từ Diễn trên màn hình mang phong thái chuyên nghiệp và xuất sắc hạng nhất, để có thể cho những hình ảnh hiệu quả nhất, có khắc nghiệt đến đâu cậu cũng hợp tác. Nên ngoài thời gian làm việc dù có xấu tính thật đấy nhưng những người khác đều chấp nhận làm việc với cậu.
Ai cũng cho rằng cậu chịu cường độ làm việc cao, toàn bộ miệng ăn trong công ty đều dựa vào con gà đẻ trứng vàng là cậu nên không dám có đòi hỏi xa vời một con người như vậy phải bình dị, gần gũi hay khiêm tốn, lễ độ.
Đã chịu áp lực thì phải có chỗ để phát tiết, không phát tiết thì nghẹn chết Từ Diễn, chẳng may mắc cái chứng bệnh u uất gọi là "tâm thần phân liệt" gì đó, mọi người thể nào cũng phiền muộn tiếc thương. Mà phát tiết bậy bạ thì coi không được, tuy công ty dùng tiền cơ bản có thể chặn miệng phóng viên, nhấn chìm sự việc. Nhưng có một số người không thể đắc tội, thế rồi liên tục nổi lên mấy tin bôi xấu, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình tượng.
An bài Nhan Khả làm trợ lý cho cậu, kỳ thật là có ý để cậu có nơi mà trút giận.
Nhan Khả ở công ty đã nhiều năm, vẫn chưa đâu vào đâu, đến bây giờ cái gì cũng không có, lẽ dĩ nhiên chẳng bao giờ vênh váo. Thái độ thật thà cần cù, có ý thức, chân tay nhanh nhạy (nếu chậm chạp thì chưa đến một ngày đã bị Từ Diễn đá về rồi), quan trọng là... có bị khi dễ cũng nhịn xuống không phản kháng.
"Nhẫn" là tiêu chí hàng đầu chọn trợ lý của Từ Diễn, thậm chí còn có phần ưu tiên hơn cả năng lực.
Kêu Nhan Khả đi chăm lo Từ Diễn, ngay từ đầu anh cũng không đồng ý nhưng vì thù lao hậu hĩnh, anh đành ừ đại, cứ vậy lẳng lặng thu dọn đồ dùng rồi theo Từ Diễn. Thoạt nhìn anh rất coi trọng tiền tài.
Sự thật đã chứng minh quyết định này hoàn toàn chính xác, Nhan Khả trời sinh ra để làm bị bông, anh đón nhận hầu hết tất cả công kích hoả lực từ Từ Diễn, vậy là những người khác có thể giữ thân.
"Đúng là con chó."
Từng bị Từ Diễn nói trước mặt vô số lần, người còn có thể bình tĩnh làm việc thật hiếm gặp."Cut! Thật quá tốt rồi!"
"Cảnh vừa rồi thật chân thực."
"Cậu quả nhiên có tư chất."
Trong những lời tán dương, cổ vũ, an ủi thượng vàng hạ cám không biết thật giả, đầu Từ Diễn chỉ nghĩ duy nhất đến một chuyện — ngủ.
Tư chất cái con khỉ, quay mỗi cảnh NG nội tâm giằng xé mém hai mươi lần. Cậu làm sao biết biểu đạt tình cảm phức tạp như vậy thế nào, đâu thể lấy bút vẽ lên mặt được.
Dầu gì những giày vò âm ỉ cuối cùng cũng kết thúc, album gần thu xong, phần cậu diễn trong bộ phim dừng ở đây cũng là lúc toàn bộ cảnh quay đã hoàn thành.
Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi... trong một khoảng thời gian rất ngắn, không biết nên vui mừng hay mệt mỏi thêm đây.
Ngồi một bên, đợi những người khác diễn xong phần của họ, mọi người sẽ kết thúc công việc, cùng nhau đi ăn cơm. Từ Diễn thả lỏng toàn thân, tựa vào ghế, mơ mơ hồ hồ, cảm thấy phần thắt lưng hơi nhức.
"Nhan Khả."
Người kia lập tức lên tiếng, lại gần bóp vai cho cậu.
Khi Từ Diễn bận Nhan Khả cũng phải bận, khi Từ Diễn nhàn rỗi, Nhan Khả càng không được nhàn rỗi.
Tiếng chuông di động vang lên, có người cầm đưa đến tận tai cho cậu.
"Tiểu Diễn."
"Anh, lâu không gặp... Ưm, đợi chút." nghe giọng có vẻ khang khác, Từ Diễn hỏi. "Anh hiện đang làm gì?"
"Ô, trên giường đó..." người bên kia thanh âm ngái ngủ. "Sao? Quay chắc thuận lợi chứ hả? Anh mới về, vừa ngủ dậy do chênh lệch múi giờ, ai, thật thoải mái... Chợt nhớ ra nên gọi điện hỏi thăm cậu."
"Đỗ Du Dư!" nghĩ đến chuyện có người ngang nhiên lười nhác ngủ hạnh phúc như vậy, Từ Diễn nghẹn họng, hận không thể một súng khử kẻ kia. "Số anh sướng thật."
Đối phương cảm thấy thoả mãn liền nói: "Ai bảo cậu muốn làm thần tượng, không thì cũng sướng như anh đây."
Đỗ Du Dư là anh họ của Từ Diễn, là nhạc sĩ chủ chốt của công ty, có thâm niên trong giới. Bề ngoài thì cao nhã, chứ thực tế chỉ là một con mèo mê ngủ, không thì thường nhàn hạ đi du lịch. Anh ta lấy cớ tìm kiếm cảm hứng mà hay ngủ ngày, chuyên môn làm những việc không đàng hoàng.
"Lần này anh có thu hoạch gì không?" Từ Diễn nghiến răng hỏi.
"Đương nhiên, vẫn đang đi du ngoạn ở mấy chỗ hay lắm, chơi đến khi có thu hoạch mới thôi."
Ánh mắt tối sầm đầy ghen tỵ, Từ Diễn thầm chửi mấy tiếng.
"Anh cũng thu được kha khá, có nơi thú vị lắm, còn mua được mấy đĩa hơi bị đặc sắc đó, rảnh qua bên anh lấy mà nghe."
Từ Diễn cuối cùng cũng có tinh thần, cũng như cảm giác của diễn viễn "không thể không" thử nghiệm, cậu có hứng thú với âm nhạc từ nhỏ, nhất thời quên luôn chuyện mình đang hận ông anh. "Thế mau đến đây, cùng ăn một bữa đi, tiện thể mang cho em."Từ Diễn lệnh lái xe đưa xe bảo mẫu* dẫn dụ đám người hâm mộ bên ngoài rồi chính cậu ở trên một chiếc khác nghênh ngang thoát ra khỏi đám bủa vây. Tranh thủ ngủ một lúc, xe không phải do Từ Diễn lái mà là bảo mẫu mười trên mười vạn năng — Nhan Khả.
Đi du lịch về, Đỗ Du Dư không hề bị cháy nắng chút nào, dáng vẻ vẫn vậy, làn da như sứ sáng long lanh khiến người ta không khỏi chói mắt, muốn đấm cho một cái.
Nhìn bề ngoài Đỗ Du Dư, ai ngờ anh đã hai mươi tám tuổi, sắp trở thành người đàn ông ba mươi tuổi. Tư thái nhã nhặn, mang chút vẻ e lệ, là con lai nên vừa cao lớn vừa sở hữu làn da trắng nõn. Vì da cực trắng nên dù có đôi mắt to mày đen nhánh, diện mạo vẫn nhu mì thanh tú, khi cười rộ lên còn lộ ra cái răng nanh. Tính cách Đỗ Du Dư hoàn toàn trái ngược với Từ Diễn, đối với người lạ cũng khách sáo, lễ độ. Thấy Nhan Khả cùng Từ Diễn bước vào nhà hàng cởi áo khoác cầm kính râm giúp cậu, Đỗ Du Dư liền mỉm cười gọi: "Nhan Khả, anh lại đây cùng ngồi đi."
Từ Diễn lập tức cau mày: "Không cần, để ý đến anh ta làm gì. Chúng ta tán gẫu, có người này sẽ không tự nhiên, cứ mặc anh ta tìm một chỗ khác đi."
Nhan Khả nào có muốn ăn cùng bàn với họ, nghe Từ Diễn nói vậy cũng không phật lòng, chỉ gật đầu cáo từ rồi trong nháy mắt rời khỏi.
"Đừng có quá đáng với anh ấy." Đỗ Du Dư khẽ nhíu mày, giáo huấn cậu em bị chính mình làm hư. "Anh ấy có tài lắm đấy."
"Tài của nô tài sao?" Từ Diễn giễu cợt, không thèm khống chế âm lượng. Những lời cậu nói đều lọt vào tai Nhan Khả nhưng anh không tỏ vẻ gì, còn lặng im giúp đóng cửa lại.
Từ Diễn cảm thấy cụt hứng, người này bộ không có thần kinh sao, bị xỏ xiên như vậy cũng không có phản ứng, mắng gì cũng chẳng bao giờ tức giận, càng chọc người ta muốn xem mức chịu đựng của anh ta đến đâu.
Đỗ Du Dư ở bên cạnh gõ gõ đũa cảnh cáo: "Anh nói thật, cậu nên tôn trọng Nhan Khả một chút, ngay cả anh cũng phải gọi anh ấy là tiền bối đó."
"Anh ở công ty cũng được bảy, tám năm. Anh ta còn làm lâu hơn anh à?"
"Ừm, lâu hơn anh nhiều."
Từ Diễn ậm ừ: "Đã vậy không phải tiền bối đã làm tạp vụ lâu rồi sao?"
Đỗ Du Dư lắc đầu: "Lúc anh vào công ty, anh ấy sắp chuẩn bị ra đĩa."
"..." Từ Diễn hơi giật mình. "Anh ta? Công ty giúp anh ta phát hành đĩa?"
"Khi đó công ty vẫn đang cân nhắc lăng xê họ. Anh ấy cùng em trai ký hợp đồng, hình ảnh anh ấy khi đó khá hơn bây giờ nhiều, hai anh em đều rất có thực lực."
"Nhưng em chưa từng nghe nói qua người này, nhóm đó tên gì?"
Đỗ Du Dư lại lắc đầu: "Đĩa chưa ra. Khi album mới hoàn thành được phân nửa, bọn họ gặp tai nạn xe. Là do đối phương say rượu lái xe tải." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Vận khí thật xui xẻo." Từ Diễn lẩm bẩm.
"Em trai anh ấy đã qua đời."
Từ Diễn kinh ngạc, một ngụm rượu trong miệng chưa kịp đi xuống."Anh ấy được cứu, nhưng sau khi phẫu thuật phần bụng, đã mất khả năng ca hát, bác sĩ cũng bó tay, chỉ bảo cần thời gian để hồi phục."
"..."
"Tính mạng không sao nhưng mặt khác, việc đó đã cướp đi cơ hội của anh ấy." Đỗ Du Dư nhấp chút rượu, trên mặt không hề mang vẻ cảm thương, chỉ bình thản nói: "Vài năm nay giới giải trí biến hoá khôn lường, gió đổi chiều, phong cách âm nhạc của anh ấy không còn thích hợp với thị trường nữa, tuổi nghề cũng cứ thế mà trôi qua."
"Nhưng cũng làm gì lâm đến đường cùng như thế này..."
"Là chuyện dễ hiểu thôi, cậu cũng biết đấy. Ca sĩ mười tám tuổi còn đáng giá chứ qua cái tuổi hai mươi lăm thì đâu còn mới lạ nữa, đợi đến khi anh ấy khôi phục, có thể hát được vài câu, chỉ e có cả đống người hùng hổ chen bẹp ruột. Ở cái giới này, tre già măng mọc đã thành quy luật rồi."
"Càng đi xuống càng khốn đốn, anh ấy giờ đã ngoài ba mươi, giai đoạn quan trọng của nghệ sĩ đã bị phí hoài, công ty sớm không coi anh ấy như đối tượng nữa rồi. Nếu không phải anh ấy còn có thể sáng tác vài bài, lại chịu thương chịu khó, hiểu rõ "đại thể", viết giùm những tuyệt phẩm "chuẩn mực" thành công cho thần tượng, chỉ sợ ngay cả cơ hội lưu lại cũng không có."
Rượu như bị chẹn ngang cổ, Từ Diễn nói: "Anh ta bị sao vậy? Làm vậy để làm gì? Sớm quên đi, lãng phí nhiều năm như thế, sao lại không đi tìm việc khác?"
"Anh ấy vẫn hi vọng có thể được phát hành đĩa một lần."
Từ Diễn "xì" một tiếng: "Sao được!"
Đỗ Du Dư lập tức nghiêm khắc chau mày: "Đó là mong ước của người khác, cậu không có tư cách phán xét."
Bị giáo huấn, trầm mặc trong chốc lát, Từ Diễn hơi xấu hổ: "Anh nói thế với em cũng vô dụng thôi, anh ta tẻ nhạt vẫn hoàn tẻ nhạt, em cũng thấy tiếc cho em trai anh ta. Dẫu sao, đó cũng không phải là lỗi của em."
"Đương nhiên không phải trách nhiệm của cậu, hoàn toàn không liên quan đến cậu." Đỗ Du Dư khẽ nhíu mày. "Anh chỉ muốn nói với cậu, có một số người nhìn qua không như cậu nghĩ. Anh ấy trước đây vốn dĩ có thể trở thành một ca sĩ xuất sắc như cậu, chính là lại thiếu vận khí. Con người cả đời mấy ai học được chữ "ngờ", có thể đoán chính xác sau này sẽ phát sinh những chuyện gì, đương nhiên cậu cũng không ngoại lệ."
"Biết rồi..." Từ Diễn lẩm bà lẩm bẩm, đối với ông anh hơn mình sáu tuổi này, cậu thật lòng kính nể.
Đỗ Du Dư tuy ngoài mặt cười cợt, tỏ ra nhàn nhã nhưng nếu chọc giận anh ấy thì thà mong rằng đời này đừng quen anh ấy còn hơn.
Từ Diễn ra khỏi nhà hàng, từ biệt Đỗ Du Dư, lén lén lút lút đến bãi đỗ xe. Quả nhiên gặp Nhan Khả đang ở trong xe chờ, ngơ ngác nhìn qua cửa kính của xe, vừa có vẻ tập trung tinh thần, vừa có vẻ thất thần, trong tay còn túi bánh mì đang ăn dở, có lẽ là bữa chiều của anh.
"Ê!"
Nhan Khả lập tức khôi phục tinh thần, xuống xe mở cửa cho cậu.
"Đưa tôi về nhà, không qua cầu vượt, đi chầm chậm là được rồi."
Nhan Khả "ừm" một tiếng rồi khởi động xe, cũng không hỏi vì sao không đi lên cầu, mà phải lộn lại một vòng.
Đối với mệnh lệnh của Từ Diễn trước giờ anh đều nhất nhất nghe theo, ngoài ra không dám nói gì.
Từ Diễn chọn một tư thế thoải mái nằm xuống, tranh thủ từng giây ngủ ngon. Xe quả thật chạy rất êm, không gian bên trong tương đối yên lặng, nhưng cậu lại không thể đi vào giấc ngủ. Nhìn từ phía sau, chỉ có thể thấy gáy người kia, còn cả trên kính chiếu hậu, khuôn mặt chuyên tâm lái xe thoáng chút mệt mỏi.
Từ Diễn mơ mơ màng màng, bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh, người kia quả thật đen đủi.
Cậu em trai luôn ở bên mình đã qua đời, chuyện này... rất khó chấp nhận được. Chuyện theo nghề cũng khó khăn đủ đường, cuộc sống hiện tại như vậy... nhất định vô nghĩa.
Chỉ là hơi cảm thông thôi, chuyện cũng đã qua nhiều năm, thời gian hẳn có thể làm phai mờ hết thảy. Huống chi cậu chưa bao giờ vì thương hại mà đối tốt với người ta.
Tuy không đối tốt nhưng sẽ vô tình để tâm nhiều một chút.
Từ Diễn trước kia chưa từng nhìn trộm Nhan Khả, bây giờ đôi khi sẽ làm vậy, ánh mắt vô tình sẽ lướt qua anh vài lần. Nhưng vẫn chỉ cảm thấy người này kiệm lời, hiền lành, trầm tính, thậm chí lẳng lặng như một bóng ma, nói chung không phù hợp với khí chất của một ngôi sao. Khó có thể tưởng tượng một người như thế năm đó cũng đạt đến điều kiện được "lăng xê", Từ Diễn nghĩ đến lại thấy tức cười.
_____________________________
*Cá Cựu ( 个旧) là một huyện cấp thị, thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Cáp Nê, Di Hồng Hà thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
*No-NG: NG là viết tắt của "No Good", chỉ những cảnh quay bị hỏng. Những cảnh này thường được thấy ở cuối phim hoặc trong những tập đặc biệt. Trong quá trình quay, khi đạo diễn hô "NG", nó cũng tương tự với "Cut" nhưng chỉ sử dụng khi có vấn đề với cảnh quay (như là một trong số các diễn viên quên thoại) và máy quay cần phải ngừng lại.
*Xe bảo mẫu (保姆车/bảo mẫu xa): loại xe lớn, thường được các ngôi sao sử dụng.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
564 chương
91 chương
23 chương
30 chương