Ngày hôm sau vào buổi chiều chạng vạng Thiên Dịch tỉnh lại. Bên ngoài mặt trời đã trở thành lòng đỏ trứng gà, Thường Cảnh một thân một mình ở trong phòng chống cằm hai mắt vô hồn nhìn hư vô, không biết ánh mắt đã lạc đi nơi nào, Thiên Dịch vừa tỉnh lại, còn có chút mờ mịt, nghiêng đầu nhìn thấy dáng vẻ Thường Cảnh, dùng cùi chỏ chống xuống giường, cậu thử tự mình ngồi dậy, thế nhưng khi càng dùng sức cả người liền đổ xuống giường, thuận tiện phát sinh tiếng phịch —— thân thể cậu cực kỳ suy yếu, tay chân không có lực. Âm thanh này hấp dẫn ánh mắt Thường Cảnh, ánh mắt vô hồn chuyển tới trên người Thiên Dịch, tiếp xúc được vẻ mặt thất vọng của đối phương, đột nhiên phục hồi tinh thần lại. “Thiên Dịch, cậu tỉnh rồi!” Thường Cảnh khuôn mặt kinh hỉ, cả người y đứng lên, ba chân bốn cẳng, nhanh chóng đi tới trước giường, “Cảm giác thế nào, có khó chịu không? Xin lỗi Thiên Dịch, tất cả đều do anh hại cậu thành ra thế này……” “Ta không có chuyện gì.” Đánh gãy lời thoại dài của Thường Cảnh, Thiên Dịch nâng tay lên, nắm chặt khuôn mặt trước mặt mình vào giờ phút này trên mặt lộ ra vẻ lo lắng trong đáy mắt chỉ toàn áy náy, nhẹ giọng nói: “Ta không sao cả, nên Tiểu Cảnh đừng tự trách mình.” Lời nói trong bụng còn chưa ra khỏi miệng, đã bị người nằm trên giường cắt đứt, thế nhưng Thường Cảnh không một chút nào chú ý, y vẫn nhìn Thiên Dịch, có nhìn kiểu gì cũng không đủ. Thở dài một hơi thật sâu, Thường Cảnh lộ ra nụ cười mỉm, y ở trên giường ngồi xuống, đưa tay nhéo lên mặt Thiên Dịch, rồi nắm lấy hai lỗ tai nhọn hoắt, nhẹ giọng nói: “Thiên Dịch, sao cậu lại ngốc đến như vậy.” “Ngốc sao?” Nằm ở trên giường, Thiên Dịch hơi nghi hoặc một chút, “Sao lại có thể ngốc được, đây là trách nhiệm của ta mà, ta đã nói là phải bảo vệ Tiểu Cảnh nha.” Nói xong còn cất tiếng cười ha ha ha, Thiên Dịch như vậy, càng làm cho Thường Cảnh đau lòng gần chết. Thường Cảnh nghẹn ngào nói không nên lời, Thiên Dịch vì y mà trả giá thế này khiến đáy lòng y rất cảm động, con mắt bắt đầu chua xót, giơ cánh tay lên xoa xoa đôi mắt, Thường Cảnh cười miễn cưỡng: “Hào thúc nói, Thiên Dịch có thể khôi phục.” “Hào thúc nói như vậy à,” Thiên Dịch không biết câu nói này có phải đang an ủi chính mình không, có điều cậu vẫn cười nói: “Ừm, ta sẽ cố gắng.” Tiếp đó, đột nhiên yên tĩnh lại, mãi đến khi Bony cùng Hào Dịch xuất hiện mới đánh vỡ phần yên tĩnh này. Hào Dịch cùng Bony vừa nói vừa cười, hai người tựa hồ như có đề tài đàm luận không xong, điểm ấy khiến Thường Cảnh mới bắt đầu rất là kinh ngạc, dù sao dưới cái nhìn của y, Kỵ Hành thú cá tính ngốc nghếch bẩm sinh, có thể cùng Hào Dịch bàn luận trên trời dưới biển, thật sự không khoa học chút nào. Bất quá lại nghĩ đến, những lời nói ngày hôm qua, kỳ thật đã hoàn toàn nói rõ ra nguyên nhân. …… Hào Dịch vừa vào cửa, liền biết Thiên Dịch đã tỉnh lại, trên mặt ông lộ ra chút ý cười, trái tim bây giờ mới chịu thả lỏng, đem Kỵ Hành thú trong lòng ngực thả xuống sau đó đi đến giường cậu, cẩn thận kiểm tra trạng thái Thiên Dịch, phát hiện đối phương vào giờ phút này thân thể cũng coi như không tệ, khiến ông thoáng kinh ngạc. “Hào thúc.” Thiên Dịch lên tiếng, còn có chút suy yếu. “Ừ,” Hào Dịch đáp lại, kiểm tra xong xuôi liền đứng thẳng lưng, nói: “Nghỉ ngơi đi, linh lực của con có thể khôi phục.” “Con sẽ cố, cảm ơn người, Hào thúc.” “Cảm ơn gì chứ,” Hào Dịch nhìn Thường Cảnh một chút, thấp giọng nói: “Theo đạo lý, kỳ thật ta còn phải nói với con một lời xin lỗi đây……” “Hào thúc?” Thiên Dịch vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cậu dường như không nghe rõ lời này. Hào Dịch lắc lắc đầu, “Không có gì, con nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta đi ra bên ngoài.” Dứt lời, ông nhấc chân lên, lại giống như lúc tiến vào cửa không bao lâu, ra ngoài trước, ông thoáng nhìn Bony, ánh mắt ra hiệu đối phương đuổi theo, có điều vào lúc này Bony đang đưa ánh mắt nhìn xuống trên người Thiên Dịch, không nhìn thấy điều đó. Bony thở hổn hển hổn hển, vó ngựa nhảy nhót tiến đến bên chân Thường Cảnh, lay nhẹ chân đối phương, “Nhanh một chút mau mau ôm lấy ngô, ngô muốn nhìn người khế ước hình dạng ra sao.” Nghe vậy, Thường Cảnh cúi người xuống đem Kỵ Hành thú thu nhỏ hình thể lại ôm lấy, phóng tới trên đùi, “Mi xem đi, Thiên Dịch không có chuyện gì.” “Hừ, ngô đương nhiên biết hắn sẽ không có chuyện gì, còn cần nhữ nói sao.” Quay đít về phía Thường Cảnh, Bony mắt to không chớp nhìn Thiên Dịch lúc này có vẻ suy yếu, trong miệng phát ra tiếng hí hí hí vang vọng, “Nhữ thật đúng là quá tệ.” “Ừ.” Thiên Dịch cười mỉa mai, gật đầu thừa nhận. “Như vậy đi, ngô sẽ cho nhữ một cơ hội sùng bái ngô, nhữ về sau cứ làm tiểu đệ của ngô đi.” Bony đôi mắt sáng lấp lánh. —— không thể không nói, nó lại bắt đầu ảo tưởng. Thường Cảnh không thể không đánh vỡ giấc mộng đẹp của Bony, nhắc nhở nó cái gì là hiện thực, “Kỳ thật, về mặt ý nghĩa này, Thiên Dịch là chủ nhân của mi.” “……”  Hung hăng trừng mắt nhìn giống cái Nhân tộc đang ôm lấy chính mình, Bony quyết định nó muốn ngạo kiều! Thường Cảnh sờ sờ mũi mình, nở nụ cười, bầu không khí như vậy, rất là ấm áp. Nằm ở trên giường Thiên Dịch cũng nở nụ cười theo, cậu cười rất nhẹ, vốn khuôn mặt dễ nhìn càng trở nên hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa lúc này lại suy yếu, càng tăng thêm dáng vẻ ốm yếu, vô cùng mê người, làm hại trong khoảng thời gian ngắn, Thường Cảnh nhìn đến sững sờ. Bony trong nháy mắt cảm giác được có một bầu không khí kiều diễm quỷ dị, gương mặt nghiêm túc khụ khụ khụ một lúc, cuối cùng cũng xem như là đem ánh mắt của hai người hấp dẫn đến trên người mình, cái đuôi ngắn ngủn lắc lắc, nó kiêu ngạo nâng cái đầu ngựa của mình. “Nhóm nhữ thật sự quá đủ rồi, rất là buồn nôn đó, ngô vẫn nên ra ngoài tìm lão gia hỏa Hào Dịch nói chuyện cho xong.” Thiên Dịch cùng Thường Cảnh liếc mắt nhìn một chút, Bony nói xong liền từ cái ôm trong lòng ngực giống cái nhảy xuống, sau đó tung ta tung tăng đi ra cửa. “……” “……” Đối diện nhau không nói gì, hai người liền nở nụ cười, Thiên Dịch lúc này, thoạt nhìn đã không còn bộ dáng lạnh nhạt nữa, đã trở lại thành dáng vẻ đứa trẻ, đơn thuần lại đáng yêu. Mỉm cười, trong đầu Thường Cảnh hiện lên một tia gì đó. “A!” Đột nhiên vỗ tay đứng lên, Thường Cảnh rất kích động, dẫn đến nói năng có chút lộn xộn, “Thiên Dịch, Thiên Dịch, anh biết, à ý anh là anh có thể biết, có được phương pháp, phương pháp giúp cậu khôi phục cấp tốc.” “Sao?” “Thiên Dịch, máu, chính là máu của anh.” Bởi vì hưng phấn, Thường Cảnh khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng rực lên, “Lúc trước chính cậu nói máu của anh là linh dược không phải sao.” Nghe vậy, Thiên Dịch mặt xụ xuống, “Không được.” Thiên Dịch từ chối khiến Thường Cảnh không hiểu vì sao, “Tại sao lại không được chứ?” “Ta không cần, nếu như để uống máu Tiểu Cảnh, như vậy ta tình nguyện không cần phải khôi phục.” Thiên Dịch rất cố chấp, cậu quật cường nhìn Thường Cảnh, “Tiểu Cảnh, ta sẽ khôi phục, ta có thể dựa vào chính năng lực của mình để khôi phục.” “Thiên Dịch……” Thường Cảnh còn muốn nói gì đó, thế nhưng đối diện với ánh mắt Thiên Dịch, câu gì cũng không nói ra được, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đồng ý nói: “Cứ như vậy đi.” Nói xong mấy câu, Thiên Dịch có chút buồn ngủ, Thường Cảnh đợi đối phương ngủ xong, mới rón rén, đi ra khỏi phòng, đi tới tiểu viện. Ở nơi đó, Hào Dịch cùng Bony đang ngồi ở trên băng đá, khích lệ tranh luận ồn ào. Đi vào, Thường Cảnh mới nghe được, hóa ra hai người là vì y mà cãi vã nhau. Nhìn Bony dáng vẻ khó chịu, nhưng không nghĩ tới lần này lại cố chấp vì y đến như vậy, Thường Cảnh không thể không cảm động. “Không thể, Thường Cảnh chỉ là Nhân tộc bình thường, cho dù đã thức tỉnh linh lực chữa trị cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, để y đi khôi phục linh lực cây thế giới khổng lồ như thế, y sẽ mất mạng.” “Y do chính cây thế giới tuyển chọn, đã từ rất lâu rồi, cây thế giới đã tiên đoán y sẽ đến đây.” “Hừ, nhữ là người thủ hộ cây thế giới, đồng thời cũng nắm giữ linh lực chữa trị, nhữ vì sao không tự mình đi khôi phục lão đi.” “Nếu ta có thể làm được, vậy thì quá tốt rồi.” Lời Bony khiến Hào Dịch thở dài một hơi, ánh mắt trở nên sâu xa, “Ngươi cho rằng ta chưa từng thử qua sao? Nhưng cho dù ta có tiêu hao hết tất cả năng lực, vẫn không làm được.” “Vì sao?” Bony không hiểu. “Bởi vì thể chất đặc thù của ta không đồng nhất như Tiểu Cảnh với cây thế giới.” Ông cũng không hi vọng để Thường Cảnh đi thử nghiệm, đặc biệt là nhìn Thiên Dịch từ nhỏ đến lúc lớn quý trọng tên giống cái này. Nhưng mà, nếu không hi sinh cái tôi, như vậy một ngày nào đó y sẽ thấy Thiên Dịch biến mất, y để tay lên ngực tự hỏi, y không làm được. “Con đi.” Đang lúc hai người bọn họ muốn bắt đầu tiếp tục tranh luận ồn ào, Thường Cảnh âm thanh bình thản từ phía sau truyền đến, khiến song phương đang cãi vã đồng thời ngậm miệng lại, ánh mắt chuyển qua người đang phát ra tiếng nói kia. “Vừa nãy con nói cái gì?” Hào Dịch bình tĩnh nhìn người đến, không xác định hỏi lại một lần. Thường Cảnh khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới, lặp lại một lần: “Con nói rằng, con sẽ đi.” Y đã nghĩ thông suốt, nếu như sự tồn tại của mình vốn là vì như vậy, thế thì y còn sự lựa chọn nào nữa đây? Huống hồ, Thiên Dịch vì mình làm nhiều việc như vậy —— bảo vệ y, quý trọng y, sủng nịch y…… Thậm chí, chính mình chỉ cần có vết thương nhỏ thôi sẽ khiến cho đối phương đau lòng thật lâu, Thiên Dịch như vậy, chính mình sao có thể trơ mắt nhìn y biến mất đây? Huống chi, cũng chưa chắc y sẽ chết, có lẽ cũng giống như lúc trước, chỉ ngủ một giấc mà thôi? “Nhân tộc, nhữ nghĩ kỹ chưa?” Bony ánh mắt sáng quắc, nghiêm túc hỏi. “Ừ, đã kỹ rồi, ta tự mình quyết định.” Thường Cảnh đi tới bên người Bony, ôm Kỵ Hành thú thật chặt trong ngực mình, chính mình thì thuận thế ngồi xuống, chậm rãi nói, “Ta không muốn nhìn thấy Thiên Dịch biến mất, nếu như thế giới này linh lực hoàn toàn biến mất, Thiên Dịch cũng sẽ biến mất theo……” Nói tới đây, Thường Cảnh có chút ngừng lại, một lúc sau, khóe miệng hơi nâng lên, nói tiếp: “Ta không nỡ.” Thường Cảnh nghĩ, nếu chính mình ở thời không này chết đi, có thể trở lại lớp học một lần nữa, sau đó sẽ phát hiện, chính mình chỉ là ngủ mơ một giấc mộng mà thôi…… —— a, chỉ là, sẽ không còn gặp lại Thiên Dịch nữa. —— có điều, so với việc Thiên Dịch biến mất ngay trước mắt mình thì phương pháp này tốt hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, Thường Cảnh liền tiêu tan, Thiên Dịch đã vì chính mình hi sinh nhiều như vậy, lần này, giờ đến phiên y. Thường Cảnh rũ mi mắt xuống, che lấp hết thảy tâm tình trong mắt mình, trầm mặc. Hồi lâu sau, y một lần nữa ngẩng đầu lên, vào giờ phút này, đáy mắt đã không còn dấu vết lúc trước, một lần nữa khôi phục dáng vẻ không gợn sóng, thậm chí còn có ý cười nhẹ nhàng, y nhẹ nhàng vỗ về đầu Kỵ Hành thú trong lòng ngực, lại nhìn Hào Dịch một chút, đem hi vọng của chính mình nói ra: “Không cần nói cho Thiên Dịch biết, hắn hiện tại rất suy yếu, hơn nữa nếu hắn biết, nhất định sẽ phản đối.” “Như vậy thời điểm hắn muốn tìm nhữ thì phải làm sao bây giờ?” Mắt trợn trừng, Bony cảm thấy giống cái tự cho mình là vĩ đại này thật sự ngu chết người rồi…… Nhưng mà, nhưng mà sao ngô lại cảm thấy đau xót quá a a a a a, hức hức hức hức, rất muốn vắt chân lên cổ chạy đến trong góc tối khóc một trận. Hào Dịch ánh mắt phức tạp: “Con không hối hận sao? Nếu làm như vậy, con sẽ chết.” Thường Cảnh nhún vai, “Như những gì chú nói, con với cây thế giới đến từ cùng một nơi, sao chú có thể khẳng định con không thể trở lại chứ?” Hào Dịch nghe vậy, dừng một lúc, trầm mặc đứng lên đi tới trước mặt Thiên Dịch vỗ lên bờ vai, ánh mắt ôn hòa, “Ta hi vọng, còn có thể nhìn thấy con bình an trở về.” Thường Cảnh không để ý lắm cười ha ha, “Con cũng hi vọng như thế.” — Tác giả có lời muốn nói: Thật tốt quá, hôm nay là thứ tư, đại khái khoảng thứ bảy chính văn sẽ kết thúc, có lẽ còn sớm hơn…… Sau đó bắt đầu đến truyện mới……