Đường Chuyên

Chương 999

- Phu quân, xin lỗi, buổi sáng còn tưởng phu quân muốn làm chuyện đó, nên nói lời không phải, Hi Mạt Đế Á cũng thật là, chuyện ô uế như thế cũng tổ thức tiệc, còn mời toàn nam nhân, cô ta muốn làm gì? Cô ta muốn tất cả mọi người biết à? Vô sỉ! Tân Nguyệt nghe ngóng rõ ràng chạy tới xin lỗi Vân Diệp, chớp mắt lại nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Hi Mạt Đế Á, nàng cho rằng chuyện này vô cùng không cát tường, nữ nhân có nguyệt sự phải nhốt mình trong phòng không được đi đâu mới đúng. - Được rồi, vừa xong nói ta hạ lưu, giờ mắng người ta vô sỉ, nàng có nguyệt sự đau bụng là ai xoa cho nàng? Sao lúc đó không nói vô sỉ, giờ lại chú ý. Hi Mạt Đế Á có rất nhiều trang sức, đủ để mở viện bảo tàng luôn, sở thích lớn nhất của nàng là thu gom mấy thứ này, nếu như Vân Diệp tặng cho nàng một món trang sức đẹp, nàng nhất định sẽ cực thích. Có điều không nên để nàng cao hứng tới cực điểm, tặng nàng một món tầm trung cao là được, một cái hộp trang điểm làm bằng gỗ hồng đàn cực kỳ tinh xảo, gỗ quý quá nhiều, thợ mộc của Vân gia vóc óc suy nghĩ, làm ra được vài món tinh phẩm, cái hộp gỗ này là một trong số đó, bên trong có một cái gương tròn to bằng lòng bàn tay. Mặt trời lặn trời đổ mưa nhỏ, Vân Diệp và Lưu Tiến Bảo cầm ô đi bộ tới nhà Hi Mạt Đế Á, đó là một kiến trúc rất trang nhã, thời gian xây xong chưa lâu, bên ngoài làm bằng trúc xanh. Phó dịch của Hi Mạt Đế á dùng tiếng Đường quỷ dị hoan nghênh Vân Diệp, nhận lấy ô của y, lập tức có thị nữ mặc váy đỏ ra mời, còn về Lưu Tiến Bảo được đưa tới lều bên ngoài. Tới sớm quá rồi, chủ nhân còn đang trang điểm, nghe thị nữ nói thánh nữ nhà nàng lần này đẹp vô cùng, vì thế mời Vân hầu kiên nhẫn chờ đợi. Một mình ngồi trong sảnh đường vắng tanh, đi mấy bước là có tiếng kêu kẽo kẹt, nhà trúc có chỗ đó tệ nhất, Vân Diệp ghét nhất ngủ giường trúc, buổi tối nếu nổi hứng lên, tiếng giường kêu đủ toàn thành Trường An nghe thấy, trúc lâu cũng có loại hiệu quả này, Vân Diệp dựa bên cửa sổ nhìn dãy nũi mơ hồ trong màn mưa, bất giác bật cười, mình rất giống khách làng chơi đợi mỹ nhân trang điểm ra gặp. Phe phẩy quạt cười trộm, nụ cười chưa biến mất đã nghe tiếng kẽo kẹt, Lý Thái đội kim quan mặc áo bào xanh lục, cũng phe phẩy quạt đi vào, vừa đi vừa ngâm: - Dâu mới sửa soạn gọn gàng. Mặc quần lụa gấm kép, Bốn năm việc sẵn sàng: Chân xỏ hài tơ gấm, Trâm đồi mồi giắt đầu. Eo thon lụa trắng thắt, Tai cài ngọc minh châu. Ngón trắng như hành bóc, Miệng đỏ tựa chu đan. Rón rén đi từng bước, Tinh tế khó ai bằng. - Ái chà Vân huynh, tiểu đệ tưởng rằng mình nóng lòng gặp mỹ nhân nên vội vã tới, ai ngờ Vân huynh còn nóng ruột hơn tiểu đệ, không biết bài thơ tiểu đệ vừa ngâm có hợp với mỹ nhân không? - Ngươi đúng là đồ thất đức, ( khổng tước đông nam phi) mà ngươi cũng dám ngâm ở bữa tiệc của người ta, may là Hi Mạt Đế Á không hiểu, thử đọc với đám Tân Nguyệt xem có bị giày vào mặt không? Lý Thái xoạch một cái gập quạt vào, không phục nói: - Thê tử của Tiêu Trọng Khanh từ nhỏ tiểu đệ đã ao ước rồi, giai nhân như thế không biết trân trọng, đáng đời hắn treo cổ cành đông nam. Hai người ngồi ở cửa sổ nói chuyện, thi thoảng làm ngụm rượu nho, năng lực thưởng thức rượu nho của nữ nhân này không tầm thường, phương nam nóng bức có chén rượu nho để uống không gì sánh bằng. Tiếng đá va chạm vào thành ly pha lê, cảm giác mát lạnh thấm vào tim gan, riêng điểm này Vân Diệp và Lý Thái đã thấy không uống chuyến đi này, chỉ là thị nữ đã đốt nến, khách vẫn chỉ có hai người họ. - Thanh Tước, thiếp mời của ta là do ngươi đưa cho, chẳng lẽ khách chỉ có hai huynh đệ chúng ta, nếu cô ấy muốn tìm khách vào màn thì thảm rồi, ngươi lên đi, ca ca rút lui trước đây. Vân Diệp ngồi không yên được nữa, tình hình rất bất thường, y không ngại cùng mỹ nữ phát sinh chút chuyện gì đó, nhưng tuyệt đối không thể là Hi Mạt Đế Á, dính vào nàng đã khiến mình đau đầu nội trạch rồi. Thị nữ gõ chuông vàng, một nữ tử mặc lụa đỏ từ thang lầu ba bước xuống, bước đi tha thướt, đầu tiên là đôi hài vàng, tiếp đó là váy sa đỏ rực, khi toàn thân xuất hiện dưới ánh nến, cả Vân Diệp và Lý Thái đều hít sâu một hơi. - Tay mềm như tranh non lên tươi Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da Cổ cao lại trắng nõn nà Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức Miệng có duyên những lúc mĩm cười Mắt xinh đen trắng sáng ngời. - Người xưa thực sự không lừa ta. Lý Thái gõ quạt vào lòng bàn tay khen ngợi: Đúng là như thế, lúc này Hi Mạt Đế Á giống như đóa mẫu đơn nở rộ, dung nhan phát tán ra sức hút vô cùng vô tận, ánh nến láy động, trong lớp váy sa là tấm thân đầy đặn, thời khắc này Vân Diệp cũng phải thừa nhận, tiếng tăm về vẻ đẹp của Hi Mạt Đế Á thực sự không giả, ngũ quan góc cạnh rõ ràng của người phương Tây làm y thất thần. Không biết là học ai che miệng cười, còn có vài phần thẹn thùng, hỏi; - Vân huynh, Thanh Tước, muội có đẹp không? Lời này vừa phát ra, Vân Diệp và Lý Thái lập tức ngồi ngay ngắn, nhất là Lý Thái mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, như lão tăng nhập định, Vân Diệp thấy mình không tránh được, cười đáp: - Đúng là tuyệt sắc nhân gian. - Đa tạ Vân huynh khen ngợi, tiểu muội tới giờ mới giống một nữ nhân, Đại Đường cho muội chỗ an thân, cho muội sinh mệnh thứ hai, ở đây muội tứ cố vô thân, chỉ có hai ba người bạn, nay Hi Mạt Đế Á đã trưởng thành, nhờ hai vị hảo hữu tương trợ, xin nhận của tiểu muội một lạy. Vân Diệp gõ Lý Thái đang đóng giả hòa thượng, ngồi thẳng lên nhận một lạy của Hi Mạt Đế Á, bản thân cũng chắp tay đáp lễ, đây là lễ tiết chính thức, không thể chối từ. Lý Thái tặng một bộ hoa tai cực đẹp: - Ta có trăng sáng, tăng sắc cho giai nhân. Vân Diệp cũng mở bọc mang theo ra, đẩy tới trước gối Hi Mạt Đế Á: - Lễ vật nhỏ, chưa đủ thể hiện lòng thành. Hi Mạt Đế Á mở hộp trang điểm, nhờ Lý Thái đeo hoa tai lên cho, mắt rưng rưng lệ nói: - Đa tạ, đa tạ mọi người, tiểu muội nhận được lễ vật trân quý nhất rồi. Nói xong ôm hộp trang điểm đi lên lầu, giai nhân không thấy nữa, Lý Thái ngơ ngẩn nhìn cầu thang, chỉ mong lần nữa nhìn thấy huyết y giai nhân, rượu đổ lên đầu gối cũng chẳng hay biết. - Nếu ngươi thích cứ tới tìm đi, phụ hoàng ngươi không bài ngoại, trong cung cũng có giai nhân Tây Vực tiến cống, thêm một Hi Mạt Đế Á cũng không lạ. Vân Diệp thấy Lý Thái do dự thì ở bên giật dây, Hi Mạt Đế Á nếu muốn gả đi thì Lý Thái là lựa chọn tốt nhất, mình thi thôi đi, mấy vị trong nhà đủ lo rồi. Tiếng bước chân lại vang lên, Hi Mạt Đế Á xuống rồi, đúng là Hi Mạt Đế Á, người tùy tiện buộc tóc sau đầu, tay cầm cuốn sách xuất hiện, ánh mắt không còn sự tội nghiệp đau thương kia nữa, mà long lanh trí tuệ, bước chân mạnh mẽ, đâu còn bóng giai nhân vừa rồi. Lý Thái hung dữ nhìn Vân Diệp nói: - Không! Lần này trả lời cực kỳ dứt khoát. - Vân huynh, Thanh Tước, lễ sơ triều kết thúc rồi, hiện là thời gian thảo luận học vấn, ta thấy suy nghĩ của Thanh Tước ngu xuẩn lại buồn cười, chậu đồng lớn tới mấy cũng không bay lên được, ta tính ra trọng lượng của không khí trong một đơn vị thể tích, tuy con số không chính xác lắm, nhưng nó cho chúng ta một phương hướng nghiên cứu, ta cho rằng, bất kỳ thứ gì nặng hơn không khí đều không thể bay lên được. - Nói bậy nói bạ. Lý Thái tức giận nhảy dựng lên: