Đường Chuyên
Chương 933
- Vân Diệp, ngươi chớ không phục, tuy ngươi trí kế vô song, thủ đoạn vô tận, thậm chí có bản lĩnh giết sạch Lĩnh Nam, nhưng lão phu không phục ngươi, ngươi là kẻ tàn nhẫn nhất lão phu gặp, người khác có giới hạn, còn ngươi thì không, lấy cả Lĩnh Nam ra uy hiếp lão phu là thứ nhất, làm lão phu sợ nhất là ngọn lửa trong mắt ngươi, nếu lão phu thực sự làm hại tới Lý Dung, ta thấy ngươi thực sự sẽ khiến toàn bộ Lĩnh Nam chết theo.
- Nhưng dù thế lão phu vẫn coi thường ngươi, ngươi chưa bao giờ tin người khác, ha ha ha, e là lúc trên giường với lão bà cũng đề phòng.
- Lão phu nghe chuyện ở Trường An rồi, hành vi của ngươi càng làm lão phu khinh thường, thích thái tử thì đứng bên thái tử, lật nhào hoàng đế có gì to tát, thấy không báo đáp được ân tình hoàng đế thì theo hoàng đế khống chế thái tử là được, thất bại thì cùng lắm là mất đầu, chạy cái gì, đại trượng phu ân oán phân minh, hành sự lỗi lạc, làm việc rườm rà, đâu giống hán tử năm xích.
- Ngươi làm thần lại bất trung, làm bạn lại bất nghĩa, tự tư tự lại, nhỏ nhen tính kế người khác, đâu phải anh hùng hảo hán.
Vân Diệp mặt tái nhợt, y phát hiện mình rất muốn hộc máu, cảm giác bị người ta lột trần truồng ném lên đường Chu Tước là thế, chẳng trách Lệnh Hồ Đức Phấn bị mình làm tức hộc máu, hộc máu đúng là cách hay để hóa giải hổ thẹn.
Mắt vô tình nhìn thấy Phùng Trí Đái, phát hiện hình như hắn rất hi vọng mình tức chết, giận dữ hổ thẹn lui đi như thủy triều, chớp mắt bình tĩnh lại, mẹ nó, tất cả chuyện này hôm nay đều trong mưu kế của người ta, ngay cả phản ứng của tên chó má Lý Thái cũng lường trước được, đúng là ghê gớm.
- Phùng Áng, vừa rồi ông mắng ta bao nhiêu câu, Phùng gia sẽ phải lấy bấy nhiêu mạng bù vào, ta làm việc không tới lượt ông chỉ trích, muốn ra biển phát triển đúng là chủ ý rất hay, Phùng gia hưng vượng là có thể dự đoán. Nhưng kết cục lắm mồm là thế, ông từ từ mà đếm đi, con cháu phùng gia vì ông sướng mồm nhất thời phải trả giá đắt, có lẽ là một tấm hải đồ sai, có lẽ là bãi đá ngầm, có lẽ là một hòn đảo có bộ tộc ăn thịt người.
- Biển khơi không đơn giản như ông nghĩ, không phải là ông mang vài cái thuyền là có thể chạy khắp nơi, bệnh vàng da, máu xấu, thong thả lấy mạng con cháu Phùng gia nộp đủ học phí rồi hẵng nói chuyện tung hoành biển khơi.
Con người sống trên đời này phải kiên trì đường đi của mình, nếu như mười tám tuổi quyết định làm người tốt, vậy cả đời hãy làm người tốt, cuối cùng ngươi sẽ có báo ứng tốt. Nếu như quyết định làm người xấu, vậy hãy đi tới cùng, người tốt thành xấu, người xấu thành tốt đều bị người ta coi thường.
Chúng ta thường nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, vứt bỏ đồ đao biến thành phật, vấn đề là ai tin ngươi thành người tốt? Người tốt thành kẻ xấu thì người ta dễ tin, vì chúng ta sống ở thời đại con người không ngại dùng tâm tư ác độc nhất suy đoán người khác, trong thời đại đó, pháp luật là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất.
Vân Diệp không quen hoàn cảnh Đại Đường, dù tới đây mười năm rồi, y vẫn là người ngoài, vẫn làm theo quy tắc hậu thế, xem ra dùng ở đây không được.
Thanh danh tốt của Vân gia do Vân nãi nãi, Tân Nguyệt cùng đám Tiểu Nha kiếm được, Vân Diệp là tên bại gia tử, là tên ác ôn sùng bái lợi ích, toàn bộ Trường An đều đánh giá y như thế.
Tâm thái "tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu" chỉ thánh nhân mới có, hiện thực chẳng làm được, một kẻ bắn đại bác cũng chẳng liên quan gì như Phùng Áng cũng có thể chỉ mặt mình chửi mắng, chẳng phải vì ông ta cao thượng, mà vì ông ta chiếm cứ đại nghĩa, Vân Diệp chỉ có thể nghe mà không thể phản bác, muốn phản kích chỉ có một cách là tiếp tục làm kẻ hẹp hòi trả thù, ngươi chửi ta, ta báo thù, không thèm giải thích, không thèm tha thứ. Bức tường đại nghĩa chỉ có vô sỉ mới khoét được.
(Người thấu hiểu tâm tình ta, nói rằng ta phiền muộn. Người không thấu tâm tình ta nói ta còn mong cầu điều chi?)
Phùng Trí Đái rất muốn đàm phán cùng Vân Diệp, giữa đại gia tộc với nhau không thể vì ân oán cá nhân mà làm hỏng, hắn cho rằng Vân Diệp suy nghĩ như mình, ai ngờ Vân Diệp là người cảm tính, dùng tâm tình cá nhân kéo theo cả hành vi của gia tộc.
- Trí Đái, Phùng gia muốn ra biển không thành vấn đề, học được bao nhiêu thì xem bản lĩnh của các ngươi, bản hầu không hứng thú dạy dỗ, nhưng cũng không ngăn cản con cháu Phùng gia, ngươi làm ta mất hết hứng thú rồi, phụ thân ngươi đã xác định bản tính con người ta, vậy ta cứ theo đó mà đi, xem tới được bước nào.
Nói xong bế Lý Dung vào trướng nghỉ ngơi, mai phải về, Phùng Áng cũng sững sờ vì phản ứng của Vân Diệp, lúc trước ông ta khóc lóc cáo trạng há chẳng phải mang theo một hàm ý đe dọa, nay Vân Diệp có thể coi là kẻ địch chung của đại lão Trường An, nếu có bản tấu đàn hặc y của nhân vật cấp trọng lượng ở địa phương như ông ta, có lẽ hoàng đế cũng không thể không cân nhắc, dè đâu Vân Diệp quật cường đến thế, chuyện sắp thành rồi lại đổ vỡ, không khéo còn có hậu quả khôn lường, nhưng ông ta là bậc kiêu hùng, chẳng đề trong lòng, bất kể Lý Thái muốn tới quận Quế Lâm ra sao, kiên trì phải tới Ung Châu, nghe thiên sứ sai bảo.
Lý Thái tránh Vân Diệp, hắn thấy lời mình nói làm tổn thương Vân Diệp rồi, còn để Phùng Áng lợi dụng, xấu hổ với bằng hữu. Xuất phát từ sự kiêu ngạo của Lý gia, lại không thể xin lỗi, nếu trước kia Vân Diệp có thể coi là lão sư của mình, giờ là bằng hữu thực sự, khuyết điểm của bằng hữu, không chỉ ra còn là bằng hữu sao?
Phá vỡ cảnh xấu hổ là Lý Dung, Lý Dung xin Vô Thiệt gia gia bắt cho mình một con gà núi xinh đẹp đuôi thật dài, nó muốn dùng mấy sợ lông đẹp đẽ nhất làm quạt cho mẫu thân, vì thế mà nó đã đã thu thập rất nhiều lông vũ.
Phụ thân đang viết thư cho nên không giúp được, Lưu Tiến Bảo là tên ăn hại, không làm được những việc tinh tế, đó là do cha nói. Hiện dùng được chỉ có Thanh Tước cữu cữu, Lý Thái vui vẻ nhận lời thỉnh cầu của ngoại sinh, hai người ngồi ở bên suối cẩn thận nhổ lông, nếu không may làm đứt lông rồi thì không thể làm quạt được nữa.
Vân Diệp viết thư xong sai gia tướng đem tới dịch trạm Liễu Châu, họ sẽ đưa thư cho những người nhận khác nhau, mình đi quá bất ngờ, phải nói cho mọi người biết.
- Thanh Tước, nhổ lông cho sạch, lát nữa dùng bùng đắp lên, nướng xong đưa Vô Thiệt tiên sinh, nếu mời tiên sinh ra tay thì không thể thiếu lễ số, cha nó đã vô lễ rồi, con không thể đi con đường đó.
Vân Diệp tới bên suối, ngồi xuống xem họ nhổ lông, thấy con gà núi rất béo, định làm gà ăn mày, đưa cho Vô Thiệt nhắm rượu.
- Không vấn đề, ở thư viện cái gì không học được chứ đi trộm gà làm gà ăn mày thì làm không ít, gà của trang hộ không tiện ra tay, toàn trộm gà của nhà ngươi, giao cho ta, mùi vị tuyệt đối không tệ.
Lý Dung cũng thích gà ăn mày, nghe cha và cữu cữu thảo luận, nó cũng muốn ăn lắm, nhưng hôm nay chỉ có một con gà, cha nói muốn đưa cho Vô Thiệt gia gia, đành nhịn thèm ăn chấp n hận lát đem tới.
- Diệp Tử, hôm nay ta nặng lời, ngươi đừng để bụng, lời này ta chỉ nói một lần, sau này không nói nữa, mẹ nó giữa rừng hoang núi thẳm còn bị người ta tính kế, uất thật!
Vân Diệp bảo Lý Dung về lều lấy lá sen, đợi con đi xa rồi mới nói:
- Ngươi nói không sai, là cách cục của ta quá thấp, câu này không chỉ ngươi nói, Nhan Chi Thôi lão tiên sinh, Lý Cương tiên sinh, cả cha ngươi cũng nói, Lưu Phương tiên sinh còn oán hận sắt không luyện được nên thép, nhưng Thanh Tước à, ta không định thay đổi.
- Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ, lòng dạ lớn thì chí khí lớn, con quỷ đó cũng lớn hơn, ta biết mình muốn gì, chỉ muốn bản thân và Vân gia sống thật bình an vui vẻ, ham muốn hơn nữa sẽ đem lại uy hiếp với họ, ta không phải loại hào kiệt máu lạnh như Phùng Áng, nếu không có bọn họ, dù chí hướng ta lớn đến đâu cũng chẳng vui vẻ được, cho nên không cần sửa, sửa đi sửa lại có còn là Vân Bất Khí không?
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
91 chương
95 chương
285 chương
19 chương
5 chương
47 chương
13 chương