Đường Chuyên

Chương 620

Trăng sáng lên, gió cũng thổi, đốm lửa bị gió thổi tứ tung, mặt Uyên Cái Tô Văn ngày càng tệ, thình lình rít lên: - Chỉ cần ngươi ngừng phóng hỏa, ta nhận lời đem toàn bộ thi hài trả cho ngươi, thế đã được chưa? Vân Diệp lắc đầu: - Tòa kinh quan đó không quan trọng bằng thành Ti Sa, quả nhiên ngươi đúng là người chỉ chú trọng thực lực, không bận tâm tới thể diện, yêu cầu của ngươi rất hợp lý, cũng rất cám dỗ, nhưng ta không chơi, chẳng dễ gì mới chạy ra khỏi thành Trường An một chuyến, không chơi cho đã sao được. Đại Đường chú trọng quân công, lấy xương cốt về và cướp về là hai khai niệm hoàn toàn khác nhau, lúc mang xương cốt về nếu không có đồ cúng, những vong hồn kia sẽ không yên. Uyên Cái Tô Văn nghiến răng ken két: - Vì quân công, ngươi không ngại khơi lên chiến hỏa giữa hai nước à? - Liên quan gì tới Đại Đường, ngươi không thấy ta là hải tặc à? Vân Diệp nói xong lấy trong túi ra một miếng bịt mắt đeo lên mặt, múa đao quát tháo đám Lưu Tiến Bảo: - Ta là Độc Nhãn vương khủng bố, ta là thần tử vong, mau mau nộp vàng, giao nữ nhân của các ngươi ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Lưu Tiến Bảo vội khom người xuống, thái độ rất nịnh bợ, đáp: - Bẩm đại vương, ngài xem ngọn núi kia đã bốc cháy rồi, không tha mạng được nữa, ngài tiếp tục mang bọn chúng đi chết thì hơn. Vô Thiệt che mặt quay đi, xấu hổ với trò trẻ con của Vân Diệp. Nhưng với Uyên Cái Tô Văn thì là cảm thụ khác hẳn, nhìn Đại Hắc Sơn trong thời gian ngăn bị lửa lớn bao phủ, ngọn lửa khủng bố bốc lên tận trời, cả vùng biển bị chiếu đỏ rực, như muôn vàn mũi tên đâm vào tim. - Ngươi là tên đồ tể, trong thành Ti Sa còn có hơn ba vạn bình dân. Uyên Cái Tô Văn quên mất hai chân mình bị thương, nhảy lên húc đầu vào Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo giật sợi tơ, gần như cắt đứng đầu hắn, để lại vết thương sâu trên cổ, máu men theo sợ tơ chảy xuống. Không chỉ cổ mà tay hắn cũng bị cứa loang lổ máu, thừng do gân thiết tuyến xà làm ra không phải tầm thường. - Ngươi thấy ta nên báo bọn chúng một tiếng trước khi đốt lửa à? Vân Diệp như hắn nhìn một tên ngốc: - Ngươi sẽ bị báo ứng, nhất định sẽ bị, đại quân Cao Ly nhất định sẽ xé xác ngươi ở thành Đại Vương, ta sẽ chờ ngày đó đến, nhìn ngươi bị băm thành muôn mảnh, nếu có thể ta sẽ đích thân đem đầu ngươi đặt lên đỉnh kinh quan, để đám người Đường xấu xa, hạ lưu, vô xỉ các ngươi biết thế nào là kết cục xâm phạm Cao Ly. Hắn gào tới khản cả giọng, vừa rồi sợi tơ đã gây tổn thương cho cổ họng của hắn, khi núi chuyện khí quản bị hở, nữ tử kia thét lên băng bó vết thương cho Uyên Cái Tô Văn. Đeo miếng bịt mắt Vân Diệp cảm thấy mình như Gia Cát Lượng tái thế, đốt cả một tòa thành ra tro, càng nghĩ càng khoan khoái, mắt nhìn về phía Tam Sơn Phổ. Rất hài lòng, nơi đó cũng có lửa bốc lên, mặc dù không nghe thấy tiếng chém giết, nhưng chỉ cần nhìn từng cột khói bốc lên dưới ánh trăng là y thấy dễ chịu, đó là khói chỉ đạn lửa mới có. Đang đắc ý thì phát hiện trong eo biển có mấy chục chiếc thuyền bơi nhanh tới, đó chẳng phải thuyền của đám Lại Truyền Phong à? Không ngăn người Cao Ly đánh trả, chạy về làm cái gì? Vội vàng xuống núi, đợi bọn họ bên bờ biển, hỏi nguồn cơn, chẳng lẽ bị người ta đánh bại? Vân Diệp không hiểu nổi, một đội quân vũ trang tới tận răng lại không đối phó được với một nhúm loạn quân sao? Nhìn thấy Vân Diệp, Lại Truyền Phong nhảy từ trên thuyền xuống, vất vả đi lên bờ, lớn tiếng bẩm báo: - Bẩm đại soái, mạt tướng đã về, lửa đã đốt, các huynh đệ thoát thân bình an, không một ai bị vây trong lửa. - Ta nhớ ngươi còn một nhiệm vụ, đó là vây người Cao Ly ở trong thành, ngươi lại chưa đánh mà chạy là sao? Vân Diệp không vui chút nào, người Cao Ly mà chạy mất sẽ ảnh hưởng lớn tới hành động sau này của mình, có đề phòng và không đề phòng là hai chuyện khác nhau. Lại Truyền Phong cười khổ: - Đại soái, còn đánh cản gì nữa, các huynh đệ mà không chạy nhanh thì bị vây trong lửa rồi, gió tối nay rất lạ, lúc thì hướng đông, lúc thì hướng tây, chỉ một canh giờ mà khắp nơi toàn lửa, mạt tướng rút cuối cùng, nếu không phải Tiểu Ưng kéo đi, nói không chừng mạt tướng là người duy nhất tuẫn mình vì nước rồi. Vân Diệp nhìn áo choàng thủng lỗ chỗ và mái tóc cháy xem cả mảng của Lại Truyền Phong, gật đầu, trông có vẻ vừa rồi rất hung hiểm, hướng gió khó lường, ai biết lửa sẽ tới đâu, rút lui sớm cũng tốt. - Hầu gia không cần lo thành Ti Sa, khi mạt tướng đi nhìn thấy nó đã thành biển lửa rồi, nhà trong thành cũng bắt lửa. - Vân Diệp, thành Ti Sa toàn nhà bằng cỏ khô, đốt là cháy, ngươi đốt thống khoái, không sợ oan hồn đòi mạng à? Uyên Cái Tô Văn ở đằng sau gào lên: - Những oan hồn kia không biết là ai đốt lửa, nên không tìm ta đâu, nói không chừng cho rằng là tai họa. Bọn ta không nói thì chẳng ai biết, sau này ta xuống địa ngục gặp diêm vương, ta cũng không nhận, không có chứng cứ làm gì được ta? Vân Diệp có lẽ người đầu tiên trên thế giới này đòi diêm vương đưa ra chứng cứ, Uyên Cái Tô Văn phẫn nộ gần như phát cuồng, nhưng không làm gì được, cái sợi tơ kia quá âm độc, làm hắn chịu chết. Vân Diệp cho hắn một tiết chính trị sinh động, đó là trợn mắt nói láo, người mà hiện thực bày ra trước mắt còn chẳng nhận thì trên đời còn ai khiến y nói thật nữa. Tính cách chủ soái quyết định đặc tính của quân đội, câu này vô cùng chính xác, khi Lai Tam đứng trước mặt thứ sử Đăng Châu cũng đàng hoàng nói: - Phủ quân, bọn mỗ cũng không biết vì sao Đại Hắc Sơn lại bốc cháy, đại soái dẫn bọn mỗ ra biển bắt cá, ngài cũng biết tướng sĩ thủy sư Lĩnh Nam chẳng chịu nổi nhàn hạ, vừa đánh cá vừa luyện binh thành truyền thống rồi, năm nào cũng làm thế, chẳng có gì lạ. - Ài, tiền lương tướng sĩ vốn ít ỏi, ăn chẳng đủ no, đại soái thương bọn mỗ, nên mới mở cho một đường này. Buổi tối ngủ trên đảo Tam Sơn, lúc đại soái nướng cá phát hiện bờ đối diện bị cháy, tưởng người Cao Ly không cẩn thận gây hỏa hoạn, bọn mỗ không dám tới bờ đối diện, đại soái phái lính gác rồi bảo bọn mỗ đi ngủ, thực sự không biết sao lại cháy. Nguyên Đại Khả hồ nghi nhìn đầu tóc bị cháy rõ ràng của Lai Tam, còn cả quân phục rách rưới, lại hỏi một câu: - Ngươi biết Cao Ly bị cháy ở những chỗ nào không? - Biết, là thành Ti Sa, không biết là người nơi đó ra sao, lửa vẫn cháy, không vào được, tội nghiệp quá, muốn giúp cũng chẳng được, sau đó đại soái phái người đi thông báo cho người Cao Ly của Tam Sơn Phổ, bảo bọn họ đi cứu hỏa, đều là người Cao Ly cả, sẽ thuận tiện hơn. Nguyên Đại Khả day trán: - Thủy quân nơi đó có đi cứu thành Ti Sa không? - Úi chao, phủ quân không biết đó, người Cao Ly nghe nói thành Ti Sa bị cháy là như nổi điên đi cứu viện ngay, lửa cháy cao mười trượng, bọn họ không dám vào, cuối cùng bọn họ đều vào cả thành ti Sa, hiện giờ không biết kết quả, mong ông trời phù hộ để cứu được ít người. - Vậy hai trăm chiến hạm Cao Ly ngươi đưa tới Đăng Châu là sao, người Cao Ly không phải đi cứu hỏa hết rồi à? - Phủ quân thánh minh, người Cao Ly tính ương ngạnh, can không nổi, bỏ lại rất nhiều thuyền, đại soái nói, vứt đi thì phí quá, nên lệnh mạt tướng mang tới Đăng Châu, tìm chủ cho chúng, coi như cũng ăn nói được với người Cao Ly. Đại soái nói, phải giao cho người tốt, ví như Hà Thiệu Hà tước gia từ Trường An tới là người rất tốt, phủ quân cũng là người tốt, ngài thích thuyền nào, bọn mỗ sẽ đưa cho ba cái, đem đánh cá cũng tốt.