- Ngưu bá bá, tiểu chất hôm nay chuyên môn mang ít thức ăn trong nhà, còn kiếm cho người một vò rượu ngon, hay là trưa nay chúng ta uống cho hết nhé? - Uống cái rắm! Kiến Hổ ca ca của ngươi giờ còn què quặt mà ngươi vẫn có tâm tư uống rượu à? Xem chân cho Kiến Hổ đi, chỉ cần nó đứng lên được, rượu trong nhà lão phu cho ngươi thỏa sức uống. Lão Ngưu đứng dậy, tóm lấy Vân Diệp tới trước mặt Kiến Hổ. - Phụ thân, chân của hài nhi đã bị cưa rồi, người đừng làm khó Tiểu Diệp nữa, vả lại mấy năm qua người tìm hết danh y Trường An mà đâu có cách nào. - Ngươi hiểu cái rắm gì? Đám lang băm đó sao so được với thằng tiểu tử này, nếu ngày nào đó nó nói nam nhân có thể sinh con thì lão tử cũng tin. - Vân ca nhi, cháu thực sự có cách để Hổ Nhi có thể đứng dậy như người bình thường à? Ngưu phu nhân hiểu trượng phu, nếu không có hi vọng, lão đầu tử sẽ không cho nhi tử hi vọng, nhất thời bà khẩn trương tới run lên, nói chuyện cũng không lưu loát nữa: - Chỉ cần đầu gối của Kiến Hổ ca ca vẫn lành lặn thì không phải là vấn đề lớn. Vân Diệp cười nói, có thể mang tới hi vọng cho người khác, chuyện này làm nhiều một chút cũng chẳng sao. Lời vừa mới dứt thì Ngưu phu nhân đã ngất xỉu, Lão Ngưu ôm lấy lão bà cười tới rung râu, nước mắt chan chứa. Ngưu Kiến Hổ nhào tới nắm lấy vạt áo Vân Diệp: - Tiểu Diệp, vi huynh chỉ không có chân thôi, đầu gối không sao cả, đệ xem đi, xem đi. Đỡ Ngưu Kiến Hổ ngồi lên giường thấp, vén áo bào lên, chỗ chân bị thương quấn vải trắng, kiểm tra xương, không tệ, xương ống chân, xương mác vẫn còn nguyên, chân của hắn bị gãy từ mắt cá, đây không phải chuyện khó với người làm chi giả, chỉ cần kiếm được vật liệu thích hợp, lấy thép bách luyện làm khung. Trước kia ở Thành Đô khi làm kỹ sư cao cấp bị lão thầy giáo biến thái ra đề là dùng cao su, chất dẻo làm khuôn mẫu, sau dó dùng dao, công cụ của thợ nguội sửa ngoại hình, còn phải chuẩn kích cỡ, lắp vào cho một người tàn tật, bảo người tàn tật đánh giá độ thoải mái, độ vừa vặn, các phương diện đạt tiêu chuẩn mới được đánh giá kỹ sư cáp cao. Chỉ là không có cao su, song không làm khó được Vân Diệp, dùng gân trâu nấu ra gần như không khác gì cao su, chất lượng còn tốt hơn. Không cần phải nghĩ tới chi phí, đoán chừng cần voi thì Lão Ngưu cũng kiếm được. Cả nhà trong đợi Vân Diệp lên tiếng. - Kiến Hổ ca ca, không biết huynh thích cái chân như thế nào? Nói cho tiểu đệ biết, tiểu đệ sẽ làm cho huynh. Lại bị Lão Ngưu bóp cho bị thương rồi. Cái lão già này còn hỏi muốn chân của lai sẽ đi chặt về lắm cho nhi tử, Ngưu phu nhân mặt mày hiền lành trông cũng có vẻ hưởng ứng, vội vàng đi lấy đao cho Lão Ngưu, còn sốt sắng hỏi có cần mặc giáp không. Khó khăn lắm mới ngăn được hai vợ chồng cái nhà điên đó, không thấy mắt Tiểu Ngưu cũng đỏ lên, hiện giờ bảo hắn tới đường Chu Tước chặt chân người thì hắn sẽ đi làm không chút do dự. Không thèm tội nghiệp cho người bị chặt chân. - Ngưu bá bá, chân chặt về không dùng được đâu, chỉ có tiểu chất tự tạo một cái lắp vào cho Kiến Hổ ca ca. Hỏng là hỏng ở câu này đấy, Vân Diệp nghĩ tới bị gãy chân là muốn đâm đầu vào tường. Lão Ngưu nghe thấy câu này nắm lấy hai vai Vân Diệp ra lắc lấy lắc để, Ngưu Kiến Hổ ở dưới đất còn ôm lấy chân không cho chạy. Nếu chẳng phải Ngưu phu nhân thấy Vân Diệp đau đớn thì bả vai bị bóp gãy cũng không lạ kỳ gì. Lúc đi thì tươi tỉnh quần áo xúng xính, lúc về thì bị cho vào xe khiêng về, thế này khác nào lấy mạng lão nãi nãi cơ chứ, thấy hai cánh tay tôn tử tím tái thì khóc ngất đi hai lần, đám tiểu nha đầu cũng khóc nức nở không nín được, Tiểu Bắc còn đi đá Lão Ngưu hai cái. Lão Ngưu mặt mày xấu hổ, xoa tay đứng trong sân không nói. Ngưu phu nhân không ngừng xin lỗi lão nãi nãi, Vân Diệp cũng nói không sao, chỉ chút thương tích nhỏ không tổn hại tới gân cốt, qua vài ngày nữa là khỏe, khuyên can hết lời mới làm lão nãi nãi không ngất đi. - Ngưu bá bá, tiểu chất như thế này trong thời gian tới tay không động đậy được nữa, chuyện làm chân cho Kiến Hổ ca ca phải hoãn lại, chuyện này người khác không làm được, tiểu chất phải tự ra tay. Đợi tay của tiểu chất tốt rồi sẽ bắt đầu, bá bá đừng lo, chỉ vài ngày nữa sẽ trả cho bá bá một Ngưu Kiến Hồ khỏe khoắn hoạt bát. Miệng Lão Ngưu run run, mắt đỏ lên muốn đi tới vỗ vai Vân Diệp, nhưng bị Ngưu phu nhân gạt ngay đi: - Nếu không phải cái tay ông không biết nặng nhẹ thì làm sao Vân ca nhi phải nằm trên giường, sớm đã làm chân cho Hổ Nhi rồi, nếu Vân ca nhi có làm sao thì lão nương không tha cho ông đâu, tội nghiệp cho đứa con của tôi, sao nó lại gặp phải người cha như thế. Trời nói cho rõ ràng chứ, nghe sao cứ như mình gọi Lão Ngưu là cha, Vân Diệp bực bội nghĩ. Lão Ngưu dẫm chân nói: - Lão phu lập tức vào cung cầu bệ hạ cho lão cung phụng ra tay, dùng biện pháp nhanh nhất chữa lành cho Tiểu Diệp. Nói chưa xong đã chạy đi như làn khói. Vân Diệp an ủi Ngưu phu nhân: - Thẩm thẩm chớ gấp, làm chân giả cũng không phải ngày một ngày hai mà xong được, trước tiên phải chuẩn bị vật liệu, sau đó còn phải đo chân Hổ ca ca, đó toàn là chuyện tỉ mỉ. Hổ ca không còn chân trái, thường ngày đều dùng chân phải, khiến cho sức lực hai chân khác nhau, mấy ngày tiểu chất dưỡng thương, thẩm thẩm phải đốc thúc huynh ấy dùng chân trái, tiểu chất vẽ một bức tranh, thẩm thẩm theo đó về làm một cái nạng, bảo huynh ấy đi lại nhiều, chân trái phải buộc túi cát nặng hai cân, tránh dùng lực không đều. Ngưu phu nhân nhẩm lại hai lần, nhìn Vân Diệp lấy miệng ngậm bút lông vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, có bản vẽ rồi tạ ơn rối rít về làm nạng cho nhi tử. Cả nhà Ngưu phu nhân vừa đi trong nhà liền giống như chồn vào ổ gà, loạn hết cả, cô cô này thăm cánh tay Vân Diệp nhỏ vài giọt nước mắt, nguyền rủa Lão Ngưu đáng chết băm chết vằm. Thẩm thẩm kia cẩn thận chạm vào cánh tay sưng tím của Vân Diệp, nếu chẳng phải y đã 15 tuổi có khi ôm vào lòng cho bú. Vân Diệp vô cùng, vô cùng hưởng thụ đại ngộ hiện giờ, tiếng thét chói tai của nữ tử trong nhà chưa bao giờ dễ nghe đến vậy, miệng nhai kẹo mạch nha do Đại Nha nhét vào mồm, Tiểu Tây, Tiểu Bắc phùn má cẩn thận thổi hơi vào cánh tay ca ca, cứ như làm thế có thể giảm đau. Lão nãi nãi cứ nhìn Vân Diệp một cái là rơi nước mắt, không biết lấy đâu ra nhiều nước mắt như thế. Nói tóm lại vừa thống khoái vừa hạnh phúc. ***** Lý Nhị nghe Lão Ngưu nói tới Vân Diệp muốn làm cho nhi tử Lão Ngưu một cái chân thì phun hết trà ra ngoài, nội thị tới đấm lưng chi Lý Nhị, ho tới nửa ngày trời mới thở đều lại được. Vừa mới đoạt huyết tục mệnh cho Lão Tần, giờ lại muốn làm chân cho Ngưu Kiến Hổ, đây là loại bản lĩnh gì? Trong thần thoại Thái Ất chân nhân có thể dùng ngó sen tạo thân thể cho Na Tra trùng sinh, chẳng lẽ tên tiểu tử Vân Diệp này cũng có bản lĩnh ấy? Điều này khiến cho Lý Nhị sinh ra tâm tư rất bất thường, tuy trong lòng cảnh cáo bản thân lần trước dùng mạng người kiểm nghiệm tính chân thật trong lời nói của Vân Diệp là quá đáng, loại chuyện này trừ Ân Trụ vương thì chưa bao giờ có ai làm, phải phong tỏa tin tức không để cho các đại thần biết. Nhưng bất kể thế nào không nén nổi tò mò, nghe Lão Nghi nói muốn mời mấy vị lão cung phụng không xuất thế trong cung ra tay xem bệnh cho người, liền hỏi: - Theo như trẫm thấy y thuật Lam Điền hầu không dưới bất kỳ danh y nào trên đời, vì sao ái khanh lại bỏ gần cầu xa? Lão Ngưu xấu hổ lắm, đem chuyện mình không cẩn thận bóp Vân Diệp bị thương kể ra, khiến Lý Nhị cười không ngớt, bảo nội thị mời lão cung phụng đi chẩn bệnh. Bản thân kéo Lão Ngưu ra hậu điện, mời hoàng hậu tới, hai vợ chồng và Lão Ngưu nói chuyện về Vân Diệp. Phi tần triều Đường không được gặp ngoại thần, chỉ có hoàng hậu là ngoại lệ, bà ta quản ly toàn bộ hậu cung, quản hạt nội phủ, đứng đầu toàn bộ quý phụ. Nếu như nói Lý Nhị là một con hoàng kim long chiếm cứ thành Trường An thì Trường Tôn hoàng hậu là kim phượng hoàng phú quý lộng lẫy. - Bổn hậu nghe nói cái chân bị thương của lệnh lang hầu gia có khả năng lành, thật chứ? Vưa mới tới Trường Tôn hoàng hậu đã hỏi Lão Ngưu tính chân thực việc này: Lão Ngưu mặt mày vui sướng: - Hồi bẩm nương nương, đúng là có chuyện ấy, hôm nay Lam Điền hầu tới phủ lão thần bái phỏng, thấy khuyển tử chân bị thương khó đi lại liền kiểm tra cho nó một phen, phát hiện đầu gối còn nguyên, liền nói nếu còn đầu gối có thể nắm chắc làm được cho khuyển tử một cái chân, lắp vào rồi đi lại đứng ngồi không khác gì người bình thường. Lão thần nhất thời kích động nắm lấy hai tay Lam Điền hầu, thật sự có lỗi với đứa bé ấy, đây là lần thứ hai lão thần làm nó bị thương rồi, đứa bé này lòng dạ thiện lương không hận tay bị thương còn nhớ tới cái chân của khuyển tử, an ủi lão thần, thực làm lão thần vừa cảm kích vừa hổ thẹn. - Nói thế chuyện này là thật rồi? Trường Tôn hoàng hậu xác nhận lần nữa: - Chính xác vô cùng, lão thần không nghi ngờ chút nào. Lão Ngưu chém đinh chặt sắt nói: - Khanh thấy Lam Điền hầu ra sao? Thấy Bạch Ngọc Kinh thế nào? Lý Nhị xen vào: - Bạch Ngọc Kinh xa xôi hư vô, Lam Điền hầu cũng chẳng thể nói rõ ngọn ngành, chỉ có thể từ những lời của sư phụ y đoán ra đó nhất định là nơi người thường không thể biết, có lẽ chỉ cao nhân mới tới được bên rìa, ví như Cầu Nhiệm Khách. Đoạn quá khứ này lão thần và Lý Tịnh cũng có thể tính là thâm giao vậy mà chưa bao giờ nghe ông ấy nhắc tới, Lam Điền hầu sao lại biết? Có thể thấy đúng là y đã gặp qua người này, từ đó mà suy, lão thần cho rằng Bạch Ngọc Kinh có lẽ thực sự tồn tại, chỉ là người phàm chúng ta không tiếp xúc được mà thôi. Còn về phần Lam Điền hầu, lão thần đánh giá là: Một đứa trẻ ngoan, là đệ tử cao nhân thực sự. - Tại sao? - Thần thấy nhiều kẻ đại gian đại ác rồi, Vân Diệp tuyệt đối không phải, thần dám lấy tính mạng ra đảm bảo. Theo lão thần thấy, có thể nói cho triều đình năm sau có tai họa lớn đủ chứng minh lòng son của đứa bé này, cho dù có chút tín toán nhỏ, cũng là do bản tính mà ra, tâm tính thiếu niên mà, lại bị sư phụ chiều quen rồi, không chịu nổi ủy khuất, kiêu ngạo một chút không là gì cả, chính vì mấy tật xấu đó mà lão thần càng thích thằng bé này. Nhìn Ngưu Tiến Đạt rời đi, Lý Nhị hơi trầm tư, Trường Tôn hoàng hậu nhoẻn miệng cười: - Nhị ca, có lẽ chúng ta hỏi nhầm người rồi, Lang gia hầu nhận đại ân của Lam Điền hầu tất nhiên không nói xấu y. - Hoàng hậu, nghe khẩu khí của nàng thì trẫm thấy có vẻ nàng hoài nghi Vân Diệp có thể làm ra chân người, vì sao thế? - Nhị ca, chàng vẫn cứ cái tính không nhìn thấy Hoàng Hà không chịu thôi, từ khi y bước vào nhân gian có làm chuyện gì lại không nằm ngoài dự liệu? Lam Điền hầu luôn nằm ngoài dự liệu của chàng, khiến chàng sinh ra một cảm giác đây là nhân vật ngay cả chàng cũng không thể khống chế nổi, tất nhiên là luôn luôn nghi ngờ. Vừa rồi thiếp thân mới nghĩ thông một vấn đề, Lam Điền hầu không phải là nhân vật mà Đại Đường ta có thể giáo dục ra được, những việc làm của y khác xa thiếu niên Đại Đường bình thường, lối suy nghĩ lạ lùng kỳ quái, nhưng lại hợp lẽ trời, một vị cao nhân đại đức cỡ nào mới có thể giáo dục ra được một đứa bé như thế. Có điều chẳng hề gì, chẳng phải năm sau y tiến cung sao? Giao cho thiếp quản giáo, không tin y có thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta. Trường Tôn Hoàng hậu càng nói răng càng siết lại, nhìn dáng vẻ hoàng hậu, Lý Nhị không nhịn nổi cười phá lên. Cùng lúc ấy Vân Diệp chui trong đống chăn dày toàn thân ớn lạnh hắt xì một cái, lão nãi nãi tưởng tôn tử bị cảm lại thêm một lớp chăn dày. Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc nối nhau đến thăm, mỗi người kéo theo một xe lễ vật, biết tính khí Vân Diệp, thuốc men, gấm vóc, tranh họa, văn phong tứ bảo đều không mang tới. Chỉ có san hô cực lớn, ngọc thạch nguyên khối, mã não mà hai người mới có thể khiêng nổi, làm Vân Diệp thấy mà vui sướng ra mặt, đúng rồi, thế này mới giống đi thăm bệnh nhân chứ, nhìn thấy mấy thứ đó bệnh đỡ quá nửa. Không giống Lý Thừa Càn mang tới hai rương sách, nói là bệnh nhân xem nhiều sách có lợi cho việc khôi phục thân thể, chưa nói in ấn chẳng ra làm sao, còn dám mặt dày nói là vật hoàng cung cất giữ, bản thân phải tốn nhiều công sức mới kiếm được. Vân Diệp chẳng nể mặt, song Lý Thừa Càn là tên tiện nhân, ỷ vào thân phận thái tử vơ vét Vân phủ. Thường ngày lão nãi nãi trông nhà còn chặt hơn trông tù không ngờ lại còn tươi cười khích lệ thái tử lấy nhiều thêm một chút, bàn mới làm, lò mới rèn, rồi thì nồi lẩu mà thợ mới đưa tới cũng bị đóng gói mang đi. Vân Diệp phát điên, vốn định giữa mùa đông giá lạnh làm một nồi lẩu nghi ngút khói để ấm người thế là tan tành rồi. Ngày kia là năm mới, hiện giờ kiếm thợ làm cũng không kịp nữa, hai tay vẫn đang treo, nếu không xách dao chém tên tiện nhân rồi. Nhìn thấy trong phòng Vân Diệp có một mâm giá đỗ mọc rất tốt, thuận tay cho vào miệng, nói là mùa đông còn có rau xanh, chưa bao giờ thấy thứ tươi non thế này, phải đem về cho mẫu hậu nếm thử. Vân Diệp nhắm mắt lại khỏi phải nhìn cho lòng thanh tịnh, lão nãi nãi cung kính mời Lý Thừa Càn tới tiền sảnh. Đầu bếp dưới sự giám sát của thị vệ trong cung run sợ dùng năng lực lớn nhất làm một bàn thịt kho tàu, sườn chua ngọt, đầu lợn hầm, giá trộn, hương thơm ngào ngạt, ngon lành vừa miệng. Đường đường thái tử điện hạ mà ăn không bằng tên ăn mày, ăn xong xỉa răng cướp đi mất trù nương nấu ăn tốt nhất, khiến đầu bếp trong nhà nước mắt long lanh. Ôn thần khó đuổi, trước khi ra khỏi cửa tên khốn nạn còn vỗ cánh tay Vân Diệp nói phải dưỡng bệnh cho tốt, hắn đợi huynh đệ cùng học trong cung, hoàn toàn không nhìn thấy Vân Diệp đau tới méo miệng, bày nghi trưởng thái tử đem thu hoạch lớn trở về. Chuyện mất mặt trước mặt các huynh đệ nói ra liền thành chuyện vui, cười ha hả xong liền nói biết huynh đệ bị thương tới gấp quá tới cơm trưa còn chưa kip ăn, định quấy rầy một bữa, thuận tiện giải quyết luôn cả bữa tối. Cơm nước của Vân phủ không bao giờ làm người ta thất vọng, rượu chẳng đụng vào, thức ăn bị ăn sạch sẽ, mỗi người còn gói một túi bảo là mang về hiếu kính lão tử, lão nương. Đuổi phó dịch đi thì đã là lúc đường phố mới lên đèn, bốn huynh đệ ngồi ở tiền sảnh uống trà tán gẫu, bất giác nói tới người Hồ ở Lũng Hữu, không khí liền trở nên sôi nổi, đuổi cả nha hoàn hầu hạ đi, phòng khách liền thiên hạ của đám sắc lang, nào là ngực tơ rung rinh, nào là mông mẩy uốn éo. Trường Tôn Xung tru lên như sói, bốn huynh đệ ăn ý đi ra ngoài, nói ra thì Vân Diệp sớm đã muốn tới xem khu đèn đỏ của thành Trường An --- Phường Bình Khang.