Đường Chuyên

Chương 582

Không về Ngọc Sơn thì Vân Diệp cũng không ngủ được, y quên mình là thống lĩnh thủy sư Lĩnh Nam, đi tới đâu là cửa phải bày tiết việt, chính là một cái rìu đồng nát buộc rất nhiều tua hồng, trông rất kỳ quái, là tượng trưng cho quyền lực, nói lên chủ nhân đang ở nhà, khách bình thường thì từ chối là được, cứ nói chủ nhân bị bệnh không tiếp khách, nhưng có thứ ác khách không thèm quan tâm, ví dụ như Trường Thôn thị. Trường Tôn thị cả đêm không ngủ dung nhan vẫn lộng lẫy, nữ nhân sắp bốn mươi tuổi rồi mà tinh lực còn như thế, đúng là khiến người ta bội phục. Trường Tôn thị tới rồi, Vân Diệp không cần vờ vịt, nói chuyện câu được câu chăng, người co trên ghế như đống bùn nhão, nỗ lực đối phó với bà ta xong để còn ngủ. - Mới vài năm, một thiếu niên trẻ trung rơi vào ổ ôn nhu không biết tiết chế thành ra thế này, sáng sớm ra mà ngủ gà ngủ gật, Tân Nguyệt, cho y chậu nước lạnh, để y tỉnh táo lại. Trường Tôn thị thấy hỏi một đằng Vân Diệp đáp một nẻo thì nổi giận, Tân Nguyệt không dám làm trái, lập tức bê chậu nước tới, lấy nước lạnh lau mặt cho trượng phu. Tỉnh ngay lại, Vân Diệp cười khổ: - Nương nương, hôm qua nha đầu khóc cả đêm, trừ vi thần bế thì không khóc, người khác không ai làm gì được nó, tới sáng mới chịu yên. Mặc dù y chỉ nói nửa sự thật, nhưng cũng không thể bảo y nói dối. Nghe nói thế sắc mặt Trường Tôn thị mới dịu lại, hỏi: - Ngươi giấu ngọc bội đi đâu rồi, bản cung muốn xem, khúc từ ngươi hát hôm qua đúng là rất giống ca khúc của tiên cung, cho nên bản cung rất muốn xem. - Nương nương, ngọc bội đương nhiên còn, vi thần giấu nó đi, người muốn xem không sao, dù tặng cho người cũng không thành vấn đề, nhưng bệ hạ xem thì không hay. Tốt nhất là nương nương xem xong thì nghiền nó thành bột, thề là xong, không ai nghĩ tới đất thần tiên gì nữa. Vân Diệp bực thật rồi, rõ ràng không có cái chỗ kỳ quái đó, cứ dứt khoát nói là có, nhất định nạp mạng vào đó mới chịu yên, chết rồi còn thành nhân vật tinh anh. Trường Tôn thị hơi do dự, bà rất rõ trượng phu mình tính cách thế nào, nếu thực sự có được ngọc bội, chìm đắm vào thì gay go to, hiện trượng phu không bỏ thể diện xuống để đòi Vân Diệp ngọc bội, còn muôn duy trì thể diện minh quân, đợi tới lúc nào đó không kiềm chế nổi sự tỏ mò, không thành chuyện lớn mới là lạ. - Cũng được, bản cung không xem nữa, ngươi cất t hứ đó cho thật kỹ, đừng có ném đồ giả ra ngoài nữa, ném có một lần mà thiên hạ chết bao người, hiện bản cung đã lệnh trong hoàng cung không được nói ngọc bội kia là giả, dù sao chỉ vài người nhìn thấy, bịt miệng cũng dễ. Nghe Trường Tôn thị nói nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Vân Diệp lại hiện lên cảnh xác chết chồng chất, trước kia xem phim về hoàng cung, phi tử bất ngờ có thai đều khiến cả đống người chết, khỏi nói tới loại bí mật siêu cấp như Bạch Ngọc Kinh, vậy có bao nhiêu người bị ném xuống giếng rồi? Chẳng trách mà người có chức quyền trong hoàng cung uống nước đều lấy từ suối trên núi, bất đắc dĩ lắm mới uống thứ nước ngâm thi thể. Nhìn thấy Vân Diệp rùng mình, Trường Tôn thị vỗ bàn: - Nghĩ bậy nghĩ bạ gì đấy, bản cung là loại người tàn nhẫn hiếu sát à? Một cái ngọc bội nát chưa đáng giá bằng mạng người, chẳng lẽ trong lòng ngươi, bản cung là một độc phụ. Vân Diệp thấp giọng nói: - Lần trước sập hoàng cung còn thấy nương nương xách đao dính máu, thần sợ tới không dám đến gần, chẳng may tâm tình nương nương không tốt, cho thần một đao thì thần chết oan rồi. Câu này này làm Trường Tôn thị không còn gì để nói nữa, gõ bàn, đi hai vòng, thình lình tới trước mặt Vân Diệp, đưa tay ra nhéo tai y, ra sức vặn, đau tới mức làm y la toáng lên. - Ngươi cũng tính là đệ tử của ta, đối đãi với sư trươngr như thế là đại bất kính, hôm nay phải tính nợ cũ với ngươi, một hầu tước dữ quốc đồng hưu thành cái tính vô lại như thế, là ông trời mù mắt. Hôm nay có gan oán trách bản cung, lần sau có gan mắng bệ hạ, có điều chắc chắn ngươi đã làm thế rồi phải không? Đánh ngươi một trận không oan chứ? Có hoàng hậu nhà ai lại nhéo tai người ta như mụ hàng tôm hàng cá thế không? Có chứ, chính là Trường Tôn thị, trước kia nhìn bà ta ngược đãi Lý Thừa Càn, mình còn tiếc nuối, giờ đến lượt tai mình bị nhéo như tai lừa vậy. Vân Diệp bắt đầu chửi bới Tư Mã Quang, trong ( tư trị thông giám) miêu tả Trường Tôn thị thành hoàng hậu gần như hoàn mỹ, tên khốn đó trốn trong hầm tưởng tượng ra dung mạo và sự dịu dàng của Trường Tôn thị, chảy nước dãi viết ra hiền hậu một thời, hại mình vừa gặp bà ta là tôn kính tám phần, ngưỡng mộ hai phần, bị người ta vò đi nắn lại trong tay mà không dám phản kháng, hiện thì hay rồi, Trường Tôn thị ngày càng quá ra. Trên lịch sử chẳng phải nói bà ta chỉ sống được hai năm nữa sao? Mau lên! Không phải nói bà ta nằm giường suốt hơn một năm sao? Mau lên! Không phải nói bà ta mang bệnh sinh ra Kim Thành công chúa sao? Mau lên! Có lẽ là Trường Tôn thị nghe thấy khát khao của Vân Diệp, tay nhéo tai y, nhéo đi nhéo lại đột nhiên buông tay ra, che miệng nôn khan vào ống nhổ một hồi. Vân Diệp ngoáy lỗ tai, rất sạch, không có thứ bẩn thỉu như ráy tai, vì sao Trường Tôn thị phản ứng mạnh như thế? Tân Nguyệt hãi hùng khiếp vìa chạy tới pha cho hoàng hoàng một cốc trà nóng, Trường Tôn thị nhận lấy uống cạn, sau đó ngồi xuống ghế tự bắt mạch cho mình. Vậy mà cũng được à? Vân Diệp tròn mắt nhìn Trường Tôn thị nhắm mắt nghe mạch. Một lúc sau, Trường Tôn thị mở mắt ra, tựa hồ rất vui vẻ, nắm tay Tân Nguyệt nói chuyện phụ nữ một hồi, đuổi Vân Diệp đi thật xa, Vân Diệp nấp sau cột gặm bánh bao nhìn thấy Trường Tôn thị hớn hở rời đi, ù ù cạc cạc hỏi Tân Nguyệt: - Sao thế, có phải hoàng hậu nhéo tai ta có nên mới vui vẻ thế không? Xem ra sau này chỉ cần nàng gặp chuyện không vui cứ nhéo tai ta là xong, cho nàng biết, điển cố sinh ra như thế đấy. Tân Nguyệt tức khí đánh Vân Diệp một cái, khoác tay y nói: - Nương nương có hỉ rồi, vừa rồi còn hỏi thiếp có không, phu quân nói xem, hơn một năm rồi, vì sao còn chưa co gì? Nàng sốt ruột xoa bụng hỏi. - Có gì đâu, chỉ cần chúng ta nỗ lực thêm một chút là sẽ được, hiện giờ mới có hai đứa mà sắp lấy mạng cha nó rồi, thêm nữa thì ta còn đường sống không? - Mặc kệ, nhân đinh là ta ít ỏi, có mỗi Bảo Nhi là nam đinh, vậy không được, phải có năm sáu đứa mới có thể kế thừa gia nghiệp của chàng, Bảo Nhi kế thừa tước vị rồi, còn lại là kế thừa học vấn của chàng, không bỏ thứ nào hết. Tân Nguyệt nói đầy hào khí, tựa hồ nhìn thấy trẻ con chạy khắp sân Vân gia. Nữ nhân này không xong rồi, ghen tỵ người ta là công gia, nhà mình là hầu gia, ghen tỵ người ta có bảy tám con, nhà mình chỉ có hai đứa, giờ ngay cả hoàng hậu phưỡn bụng lên cũng ghen tỵ, nhìn ngón tay nàng múa may, Vân Diệp cảm giác có cả vạn con ruồi bay quanh mình. - Được rồi, muốn có con chúng ta vào phòng chế tạo luôn, đừng thừa lời nữa, đi luôn. Thấy trượng phu nổi giận, Tân Nguyệt ngượng ngùng đánh Vân Diệp một cái, lấy ngón tay khẽ búng cái lỗ tai đỏ dừ của y, cười khúc khích bỏ chạy vào phòng trong tiếng gầm rú của Vân Diệp, đóng cửa lại cười một mình. Vân Diệp vác cái tai đỏ ngồi ở đại sảnh tiếp kiến đám Lão Lạ, toàn là bộ tướng của mình, không cần khách khí, khách khí còn làm hỏng quy củ. Bốn người bọn họ đứng thẳng tắp ở đại sảnh, ai nấy đều mặc quân trang, khải giáp tuy hơi cũ kỹ, nhưng rất thực dụng, dưới chân mỗi người là một bộ khải giáp do Vân gia đặc chế, đen xì xì, trên là lớp dầu ngô đồng, từ khi Tôn Tư Mạc vô tình làm ra lưu toan ( H2S), khải giáp Vân gia thêm một tầng công nghệ khử ô xi hóa, tuy trông khó coi, nhưng so với khải giáp trước kia chống chịu ăn mòn tốt hơn, không sợ nước mưa nữa. - Lại Truyền Phong, Dương Nguyệt Minh, Dương Nguyệt Lễ, Cẩu Phong, cáo thân binh bộ của bốn người các ngươi đã phát tới đại doanh chưa? Vân Diệp ngồi trên ghế da hổ trầm giọng hỏi thủ hạ: