Đường Chuyên
Chương 341
Thành Trường An dường như có một dòng chảy ngầm bắt đầu khuấy động. Các quan văn không ngừng chạy vòng quanh, chuẩn bị triển khai thế tiến công mới. Tích cực nhất là đám Ngôn quan, phong văn tấu sự là sở trường của bọn họ. Vân gia không buôn bán ở Quan Trung, thế nhưng tái ngoại bọn họ cái gì cũng thu, nghe nói ngay cả lông dê cũng không bỏ, không biết họ thu những thứ này để làm gì? Chăn nỉ? Không, đây là không màng đến tiền bạc, bằng không lại dùng các loại lương thực, gốm sứ, chảo sắt đổi lấy những thứ vô dụng này? Phương diện này có điều cổ quái, phải điều tra cho rõ. Vì vậy đoàn xe hai nhà Vân, Hà liên tục bị kiểm tra, trên mặt mũi vô cùng khách khí nhưng thực tế lại lục soát vô cùng kỹ lưỡng.
- Lão Cao, mấy ngày nay quan phủ ven đường có phải điên rồi hay không? Đoàn xe của ta đã bị tra xét quá kĩ, thực ra bọn họ muốn làm gì?
Đầu lĩnh hộ vệ của đoàn xe hỏi quản sự.
- Tham chứ còn là sao. Nhìn ta có tiền cả đám đều muốn kiếm, kết quả Hầu gia giận dữ ngừng luôn buôn bán. Đám súc sinh này thấy không kiếm chác được gì từ Quan Trung, cho nên đã nghĩ cách hành hạ chúng ta. Ta còn thấy nếu không phải nhị phu nhân ở thảo nguyên, nói không chừng ngay cả giao dịch ở thảo nguyên Hầu gia cũng ngừng luôn.
- Cái gì mà nhị phu nhân, lão Cao chưa từng thấy, mặc dù nghe nói có một phụ nhân búi tóc, thế nhưng vừa nhìn cũng chỉ là một cô nương, lời này nếu như bị thiếu phu nhân nghe được thì sẽ lột da của ngươi.
- Ngươi đừng nói vậy, ta thấy việc này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vị trên thảo nguyên không đẹp như thiếu phu nhân, hơn nữa thiếu phu nhân hiện tại đang mang thai, chúng ta khai chi tán diệp thịnh vượng phát đạt là chuyện sớm chiều, đến lúc đó sản nghiệp trên thảo nguyên sao có thể tiện nghi cho người khác. Nhị phu nhân xấu một chút, nhưng phỏng chừng vì gia nghiệp, Hầu gia cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hai người nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đoàn xe đã tới bến đò, trước đây đều có quan gia thuế vụ, muốn qua sông nhất định phải nộp thuế trước. Thuế của Vân gia trước nay đều về Trường An xong mới kết toán, không biết vì sao hôm nay lại bị đòi ngay tại đây, điều này làm cho Cao quản sự thất kinh, sự tình đã trở nên nghiêm trọng, gia hỏa này một chút thể diện cũng không để cho.
Không thể nộp thuế, một khi giao ra danh tiếng Vân gia sẽ mất sạch. Cao quản sự đành phải đưa đoàn xe rời khỏi bến đò, phái người tới Trường An trước ngay trong đêm, thỉnh Hầu gia định đoạt.
Nhưng vào lúc này, trong Ngự sử đài cũng đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, không phải vì cái gì khác, mà chính vì giao dịch quỷ dị của Vân gia. Một bộ phận chủ trương dùng phương pháp mạnh để cắt đứt thương đạo của Vân gia, trong đó hăng hái nhất là Ngự sử Hoàng Hựu, kiên quyết cho rằng thảo nguyên mặc dù đã bình định, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời hàng mà thôi, không có chút tín nghĩa nào, chỉ có thể dùng uy, không thể dụ dỗ, cách làm hiện nay của Vân gia nhất định phải cấm chỉ.
Có người mở đầu, các người khác liền nhao nhao không ngừng. Ngự sử đài từ trước tới nay đều là người dám nghĩ dám nói, chỉ cần có một chút manh mối, bọn họ không ngại biến nó thành thảm họa ngập trời.
Ngụy Trưng im lặng ngồi phía sau, nhắm mắt lại giống như hồn du thiên ngoại. Đợi các Ngự sử nhất trí xong mới mở mắt nhìn tấu chương bọn thuộc hạ đặt trên bàn, đếm qua có khoảng chừng 20 phong.
- Những cái này đều là tấu chương buộc tội Vân Diệp?
- Đúng vậy, Ngụy công. Chúng ta nhất trí Vân Diệp có 6 đại tội, có 7 trọng tội và 13 tiểu tội.
- Tất cả đều có chứng cứ xác thực chứ?
- Chúng ta thân là Ngự sử, phong ngôn tấu sự là chức trách của chúng ta, nào dám sơ sài.
- Hoàng Hựu ngươi nghĩ cho kĩ, những chứng cứ này có thể tin được bao nhiêu phần. Một khi Vân Diệp phản kích, ta tin rằng bọn ngươi sẽ phấn thân toái cốt. Đậu gia thâm sâu đến thế nào, chẳng phải trong một ngày đã tiêu tan thành mây khói hay sao, đừng quên vết xe đổ đó.
Ngụy Trưng nói xong ngẩng lên thì thấy Hoàng Hựu đã mồ hôi lạnh ròng ròng, lão lại nói tiếp:
- Kì thật đều là vì lợi ích cả, vốn tưởng thương hộ sắp suy sụp, các ngươi mới rút hết cổ phần ra. Ai ngờ nương nương lại mở tiền trang, dùng tiền bản thân cho thương gia mượn với lợi tức cực thấp, thương hộ vì thế lại khôi phục sức sống. Các ngươi giờ muốn vào lại cổ phần đều bị cự tuyệt đúng không. Lão phu luôn khinh thường thương nhân, thế nhưng lần này lão phu cảm thấy thương nhân không làm sai, nếu đổi là lão phu thì cũng không muốn cộng tác với những người vô tình vô nghĩa như các ngươi. Giờ trong sinh ý của bọn họ có tiền của nương nương và thái tử, các ngươi không dám làm khó. Cho nên các ngươi mới quay sang bắt nạt Vân Diệp cho bõ tức đúng không?
Ngụy Trưng phất tay một cái, tấu chương trên bàn đều bị hất xuống mặt đất, bám lấy mép bàn chồm lên quát:
- Vân Diệp nói trong triều đình không có mấy người tốt, trước nay lão phu vẫn không tin, hiện tại cuối cùng cũng đã rõ. Một đám đường hoàng nhưng chẳng biết xấu hổ, vì mấy văn tiền mà làm lớn chuyện, ngay cả lễ nghi tối thiểu của quan trường cũng không để ý. Tiền Vân Diệp kiếm được các ngươi cũng biết được dùng thế nào, trong vòng ba năm y kiến lập ra thư viện lớn nhất, cũng toàn diện nhất Đại Đường, bản thân y lại ăn uống đạm mạc. Ta nghe nói trong nhà chư vị ngay cả Thiết thông ti cũng có đầu bếp riêng, có thể nói rất chú trọng ăn uống. Vân Diệp thì sao, các ngươi có từng thấy cảnh y hai tay hai cái bánh bao, ngồi trên bậc thang thư viện ăn nhồm nhoàm bao giờ chưa?
Luận đến ăn, thứ y ăn còn nhiều hơn các ngươi có thể nghĩ. Y làm được mỹ vị nhân gian, lão phu hưởng qua một lần đã khó có thể quên, hắn gọi chúng ta là cái gì các ngươi biết chăng? Thổ miết (dế nhũi), chính là nông dân chưa từng trải sự đời. Từ biểu hiện của các ngươi mà xem, quả thật đúng là không sai.
Nếu có chứng cứ xác thực, thì không cần các ngươi xuất thủ, lão phu sẽ đấu ngươi chết ta sống với y. Ngươi xem đi, tái ngoại cắt đất xưng vương sao? Đại Đường ta tất cả đều là quân đội tinh nhuệ, chỉ mấy trăm mục dân mà muốn tạo phản, Hoàng Hựu, ngươi thử hỏi mình có thể tin được sao?
Quan văn có lẽ rất đoàn kết, thế nhưng không thể vì phản đối mà tất cả đều hùa theo. Ta biết có người trong các ngươi đã cho người giở chút thủ đoạn với quan địa phương nơi Vân gia ở, ta chỉ hy vọng các ngươi không ngập quá sâu, bằng không không ai có thể cứu được các ngươi.
Nói xong những lời này, Ngụy Trưng liền rời khỏi Ngự sử đài, để cho bọn họ tự mình suy nghĩ. Là một trưởng quan, những gì nên làm lão đã làm rồi, lão không dám tưởng tượng, một khi lông cừu lại bị giảm bớt, thì Lý Thái vốn đã nổi trận lôi đình vì lông cừu quá ít lần trước, sẽ lại làm ra chuyện kinh khủng gì.
Ba ngày ba đêm không ngủ, chăm chăm quan sát khung cửi làm việc. Lý Thái ngồi quấn từng đoạn sợi, cuối cùng mặc dù không đẹp, nhưng cũng có thể thấy được hình dạng.
Chuyện sắp thành công, Ngụy Trưng đương nhiên biết một khi lông cừu có thể làm y phục, thì đối với sự thống trị Đại Đường sẽ có biến hóa thế nào. Thảo nguyên cùng Trung Nguyên sẽ kết thành mội khối có lợi ích mật thiết, cũng sẽ không có cái gì di loạn hoa nữa.
Lý Thái làm việc thô bạo mà vô tình, cả người tựa như một khối máy móc không tuân theo trật tự, hoạn quan theo hầu hắn cũng đã thay đến ba người, đều bởi vì thúc hắn ăn cơm, hoặc là giục hắn ngủ. Mỗi lần như vậy hắn lại vớ đại cái gì bên người mà đánh bọn họ, ví dụ như tên hoạn quan vừa bị khiêng ra ngoài là do búa đánh gãy tay.
- Diệp tử, ta muốn lông cừu, ta muốn thật nhiều lông cừu. Bảo bà nương của ngươi cạo sạch lông cừu trên thảo nguyên cho ta, ta muốn lông cừu, ta sắp thành cừu rồi, à quên, ta sắp thành công rồi.
Nhìn Lý Thái điên điên khùng khùng, Vân Diệp vô cùng lo cho sức khỏe của hắn. Từ khi tua-bin nước của hắn sau khi thành công, hắn liền nhận từ tay lão Công Thâu nan đề của Dương mao phường. Suốt mấy tháng trời, Lý Thái từ một người mập mạp đã gầy rộc đi, người cũng đen hơn, y phục ngày trước giờ mặc vào rộng thùng thình.
- Đừng nói chuyện lông cừu vội, nghe nội thị vừa bị khiêng ra của ngươi nói ngươi đã một ngày chưa ăn cơm rồi. Ngươi cũng đừng quá vội vàng, trước cứ nghỉ ngơi một chút, lông cừu sẽ được ngựa chở về. Nghe đâu lông cừu lần này rất tốt, đủ cho ngươi dùng một trận.
- Diệp tử, đưa cho hoạn quan kia 10 quan tiền giúp ta, ta khi đã làm việc thì không khống chế được bản thân, sau này khi ta làm việc, ngươi đừng để bọn họ làm phiền ta nữa. Một khi có thể tạo y phục từ lông cừu, Diệp tử, ngươi ta đều rõ điều này có ý nghĩa thế nào. Đại Đường ta muốn khai sáng cơ nghiệp muôn đời, cần phải vững chắc từ móng. Chúng ta để lại cho hậu thế một nền tảng vững chắc, tương lai cho dù bọn họ không biết phấn đấu, cũng có thể duy trì được một đoạn thời gian.
Vân Diệp chưa từng nghe Lý Thái nói chuyện như vậy bao giờ, y có chút ngạc nhiên, thì ra hắn vẫn còn có mặt cảm tính như vậy. Vân Diệp vỗ vỗ vai hắn, kéo hắn trở lại thực tế:
- Trước cứ lo cho mình tốt đã, đừng nên nghĩ quá sâu xa, chuyện sau này chúng ta không thể khống chế được, đại ca ngươi mang cho ngươi chút đồ tốt, nói là để ngươi bồi bổ cho tốt, mấy ngày nay ngươi gầy quá khiến hắn thương tâm.
- Trước đây ta béo quá ngươi cũng chê, thế nào bây giờ lại muốn ta bối bổ thân thể, thật chẳng biết thế nào nữa.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thuộc hạ đã nhanh chóng mở hộp thức ăn. Tôm lớn nửa thước, cả thịt bò cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng thứ đen đen này là gì?
Mặc kệ nó là thứ gì, nhìn món ăn là biết do Vân Diệp làm. Thứ Vân Diệp nhất định là tinh phẩm, đây là chuyện đã được nghiệm chứng qua không phải nghi ngờ. Món đầu tiên Lý Thái ăn chính là cái thứ đen đen chưa rõ đó. Thứ tốt, ăn cả vào trong miệng mới thấy được vị ngon của hải sâm, Lý Thái luôn thích ăn điêu hồ cơm do Tân Nguyệt làm, các món khác cũng không động tới. Dùng hải sâm ăn với cơm ăn hết một chén lớn mới buông bát đũa, đem món ăn còn lại cho hộ vệ để nghiên cứu thành phần, còn hắn lấy một bình trà nhỏ súc miệng.
Lão Tiền tay cầm phong thư vội vàng chạy tới, vừa xem thì ra là của Cao quản sự đưa tới, nói bị ngăn trở ở bến đò Hoàng Hà, hiện tại dù cho nộp thuế cũng không cho phép đoàn xe Vân gia qua, nói là phải thanh tra.
Vân Diệp liền một quyền nện lên cột, hồi lâu không nói gì. Lý Thái không nhịn được cầm lấy đọc, tròng mắt lập tức đỏ lên, gọi thị vệ tới nghiến răng nói:
- Ngươi lập tức cho khoái mã đến bến đò vận chuyển lông cừu về cho ta, ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm thay ngươi. Nhớ, ta chỉ muốn lông cừu.
Đầu lĩnh thị vệ hô rõ xong liền chạy đi. Lý Thái cũng la đến khản cổ:
- Lão tử chỉ muốn một chút lông cừu mà thôi, chỉ có vậy mà đám Vương bát đản các ngươi cũng muốn làm khó dễ sao?
Lão Tiền nháy Vân Diệp ra một chỗ nói:
- Hầu gia, vương gia có thể làm ra chuyện gì hay không, ta dùng phép khích tướng có ổn không vậy?
- Là chuyện tốt của Lý gia hắn, ta chẳng qua chỉ kiếm chút ít từ đó mà thôi, hắn không ra mặt thì ai ra mặt, dù là núi đao biển lửa cũng nên là hắn đi trước, ta chia hoa hồng là tốt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
91 chương
95 chương
285 chương
19 chương
5 chương
47 chương
13 chương