Đường Chuyên
Chương 286
Lý Nhị uống một ngụm, tấm tắc khen ngon, không ngờ mời Triệu Duyên Linh có thể pha ấm nữa không, biểu hiện của phụ thân làm làm Lý Thái vô cùng hối hận vì hành vi vô lại đổ trà vào ống tay áo của mình.
Liếc xéo nhìn Lý Nhị mặt mày chờ đợi, Vân Diệp nhớ lại vẻ mặt thích thú của Trường Tôn thị uống trà xong, chợt hiểu ra, ở đời sau khi mình tới nhà mục dân làm khách, trà bơ dầu là thứ ngon đãi khách của họ, nhưng họ là dân tộc thiểu số.
Lại nghĩ tới thân thế quỷ dị của Lý gia, họ của Trường Tôn thị, những chủng tộc ăn thịt dê bò đó đều thích vị tanh trong trà, nói không chừng đó là di truyền do DNA trên người Lý Nhị, Trường Tôn thị mang lại.
Triệu Duyên Linh cao ngạo đi qua mặt Vân Diệp, còn hừ khẽ, đó là vẻ mặt khi cực độ khinh miệt chỉ đối với Vân Diệp mới có.
Lý Nhị uống đầy một bụng mỡ lợn, toàn thân sướng khoái, lại có Nguyên Chương tiên sinh đánh đàn phụ họa, Lý Cương ngâm ( lạc thần phú), Ly Thạch sáng tác ( hòe hạ chư hiền đồ), Lý Nhị múa, Vân Diệp bỏ chạy.
Còn chưa uống rượu, mọi người đã say, Lý Nhị lên thuyền, có đàn tiễn chân..
Thuyền vừa rẽ qua núi, Lý Cương nôn ọe, Nguyên Chương nổi giận, Ngọc Sơn xách tai Vân Diệp quát tháo, tay Ly Thạch không ngừng biến hóa hình dạng, chỉ có Triệu Duyên Linh chìm đắm trong ảo tưởng vô hạn không hỏi tới chuyện đời.
- Tiểu tử, chuyện nịnh bợ buồn nôn này mà ngươi lại khiến bọn lão phu làm, không sợ thiên lôi đánh chết à? Vừa rồi lão phu cố nhẫn nhịn đánh đàn, khiến tim đau đớn, tiết tháo của lão phu còn đâu?
- Hoàng đế muốn làm viện trưởng, chúng ta không thể chỉ ra tay từ lợi ích, mà còn từ tình cảm, để hoàng đế sinh tình cảm với thư viện, đó mới là đạo lý thư viện trường tồn vạn thế, tình cảm của con người rất kỳ quái, có thứ này rồi, đúng sai chỉ là thứ yếu, các vị tiên sinh trước lợi ích lớn của thư viện, làm tiểu nhân một chuyến có sao.
Muốn lừa hoàng đế cần phải có trí tuệ cao siêu, hiển nhiên là Vân Diệp không có, y chỉ có thể học thủ đoạn từ lịch sử, còn không thể là lịch sử trước triều Đường, lịch sử đó Lý Nhị hiểu rõ hơn y.
Dư Thư Vũ đã nói, lịch sử của chúng ta quá dài, quyền mưu quá sâu, binh pháp quá nhiều, bí mật quá dầy, nhãn quang quá tạp, mưu tính quá hiểm, cho nên mới có suy luận quá độ, Vân Diệp rất tán đồng.
Những ghi chép lưu lại, không cái nào không bất ngờ mấy trăm năm xuất hiện một lần, vì ít cho nên mới được ghi vào trong sử sách, bình thường còn chẳng phải trải qua y như người bình thường? Cuộc sống bình đạm còn phức tạp hơn cả lúc đao kiếm tương tranh, không một ai có thể có thể khiến đầu óc vận chuyển cao tốc thời gian dài, người như vậy là kẻ điên, ví như Hitler.
Thực ra Lý Nhị là người rất chú trọng tình cảm, nói ra lời này nhất định có người cho ngươi một cái tát, nói không chừng nhổ mấy bãi nước bọt, ông ta giam cha, giết huynh đệ, giết con giết cái, chỉ có không giết công thần, tựa hồ với người ngoài còn tốt hơn người trong nhà, ngay cả người mang vết đen như Úy Trì Cung cũng được hưởng hết số trời, không thể không nói lòng dạ của ông ta vô cùng rộng lớn, cái chuyện thỏ hết chó vào nồi, không hề xuất hiện với ông ta. Ngay cả Hầu Quân Tập tạo phản, ông ta cũng khóc cầu xin các đại thần, tuy có hiềm nghi đóng kịch, nhưng vợ con già trẻ trong nhà Hầu Quân Tập đều sống đó là sự thực không phải tranh cãi.
Lịch sử triều Đường có thể nói là đoạn sử vô cùng đáng tin, vì ngay cả chuyện xấu trong cung cũng ghi chép vô cùng chi tiết. Chỉ riêng điểm này Vân Diệp cho rằng, trong số đế vương phong kiến, Lý Nhị có thể xem là một người có thể cứu được.
Vân Diệp cứu vớt linh hồn của Lý Nhị, nhưng lại có kẻ rất muốn tiêu diệt linh hồn của Lý Nhị, sát thủ trước đó thành tích không lý tưởng, mấy môn phái lớn trong thành Trường An đều bị quan binh diệt hết.
Hồng Thành nổi điên thật rồi, mặc dù sát thủ Vân gia đưa tới có một kẻ nửa điên, một kẻ lưỡi không thể rụt lại được nữa, cả ngày từ sáng tới tối lưỡi thè ra khỏi miệng, giống như chó thè lưỡi trong ngày trời nóng, còn nước dãi đầm đìa đến tởm. Nhưng Bách kỵ ti lại không chê bai gì, Hồng Thành càng như vớ được chí bảo, tổn thất của thành Trường An cần có người bồi thường, tội cần có kẻ gánh, hắn đã bị Vân Diệp cướp đoạt sạch sành sanh rồi, không đền nổi tổn thất, cho nên chĩa mũi giáo vào những bang phái, nhiều năm mua bán ngầm, gia tài dư dật, nếu không ra tay thì có lỗi với bản thân, càng có lỗi với bách tính bị họa hại bao năm qua.
Sự thực chứng minh tất cả thế lực đen dưới bộ máy quốc gia càn quét, đều như băng tuyết mùa hè, chớp mắt đã thành mây khói. Quyết định của Hồng Thành rất anh mình, từ trong những ngóc ngách của thành Trường An tổng cộng lôi ra được hơn hai trăm khải giáp, vũ khí ngắn dài bị quản chế nhiều không kể siết, làm Hồng Thành toát mồ hôi là sự xuất hiện của hai chiếc nỏ tám trâu.
Một lần bắn ba phát, lực xuyên thấu trọng giáp, khi công thành binh sĩ có thể nắm lấy mũi thương ghim lên tường thành để leo lên, nếu như hoàng đế xuất hành, có người bắn cung ngoài năm trăm bước, Hồng Thành không dám tưởng tượng hậu quả.
Đại đương gia của Lão Hổ Minh bị treo trên giá tra tấn, Bạch Lão Hỗ thường ngày uy phong vô cùng, hiện giờ như con mèo bệnh, run rẩy trước ánh mắt lạnh lẽo của Hồng Thành, không ngừng cầu xin.
- Nỏ tám trâu tổng cộng có mấy cái, từ đâu ra, số còn lại đâu rồi, nói rõ ta cho chết toàn thây.
Bạch Lão Hổ còn định nói dối, mắt đảo một vòng lời nói dối sắp ra khỏi miệng, Hồng Thành thấy loại người này nhiều lắm rồi, không nếm đau khổ thực sự không khai, vung đao lên, bón ngón tay của Bạch Lão Hổ đứt lìa.
Tiếng gào vang dội, rất giống tiếng hổ gầm, có lẽ đó là lai lịch cái tên Bạch Lão Hổ.
Lời khai của Bạch Lão Hổ khiến toàn thân Hồng Thành lạnh toát, còn hai cái nữa, bị người không rõ danh tính bỏ ba nghìn quan mua, tháo ra từng bộ phận lẻ mang khỏi thành Trường An.
Trên trời có mấy con bồ cây bay vọt lên, dưới đấy có một đội kỵ binh phóng như bay, tuy một ở trên trời, một ở dưới đất, nhưng phương hướng nhất trì, đều là Ngọc Sơn. Hồng Thành cưỡi trên mình ngựa hận không thể mọc đôi cánh bay ngay tới Ngọc Sơn.
Lão binh xua một bầy dê chăn thả ở dưới núi, nhi tử của mình sắp thành thân rồi, tương lai tới nhà chúc mừng đều là một đám ăn mặn, không có thịt không được. Nhà gạch ba gian ngói xanh tọa lạc cách đường lớn không xa, cạnh đó là nhà Cẩu Tử, tài nghệ xây nhà của Vân gia khỏi chê, chỉ mười ngày đã xây lên nhà rồi, cao lớn rộng rãi, khí phái lắm, ngay cả nằm mơ cũng chẳng ngờ có ngày được ở trong căn nhà như thế.
Nhớ lại lời xin lỗi của quản sự Vân gia mà lòng lão binh ấm áp, không có gạch đỏ, đều mang tới công trường kinh thành, thực sự không lấy được, chỉ đành lấy gạch xanh thay thế, xin lão binh và Cẩu Tử lượng thứ, nếu đợi ba tháng nữa sẽ có gạch đỏ.
Lão binh cười nói với quản sự:
- Bắt tên gian tế mà có lợi ích thế này còn cầu gì nữa, gạch xanh thì gạch xanh, cả tổ tiên lão phu cũng chưa được ở trong nhà xây bằng bạch, gạch đỏ là để quý nhân dùng, người cùng khổ ở nơi quê mùa mà dùng thứ đó sẽ tổn thọ. Có gạch xanh là Vân gia tốt bụng rồi, gặp được nhà phú quý giữ lời như thế là phúc phận của nông hộ.
Nhìn căn nhà thay đổi từng ngày, cửa sổ ô vuông đã lắp xong, lại dùng vôi bột quét một lần, Vân gia chuyên môn dùng gạch còn lại xây cho hai nhà một cái giường ấm, thứ này tốt lắm, mùa đông vậy là sướng rồi, hơ chân trên giường ấm vào ngày giá rét, có cho làm thần tiên cũng không đổi.
Quát dê chuẩn bị về nhà, nhà mới cần vài ngày nữa mới ở được, mỗi ngày không nhìn vài cái thì trong lòng như thiếu cái gì đó, trống không, hôm qua Lăng Tử quên đóng cửa sổ, như thế nếu có gió chẳng thổi bay cả cửa sổ à?
Khuê nữ của Triệu gia là con hồ ly tinh, suốt ngày ăn mặc tỉa tót làm Lăng Tử mê mẩn thần hồn, trang hộ nào chịu nổi bại gia nương chứ? Đánh Lăng Tử ba lần rồi, nó im thít, thôi vậy, tùy nó, tương lai sống không tốt thì đừng mong lão tử giúp, hôm nay các lão huynh đệ tề tụ, giết một con dê, uống ít rượu, không giận thằng ngốc đó nữa.
Mấy cỗ xe ngựa chạy vội trên đường lớn, bại gia tử nhà ai thế? Không biết thương tiếc gia súc, chuyển đồ à, nhà ai là đuổi gia súc chạy như thỏ thế kia? Xe ngựa chớp mắt đã tới trước mặt, mội đại hán áo đen nhảy xuống xe, mở miệng hỏi luôn:
- Từ đây tới Vân gia trang còn cách bao xa?
Không muốn đáp, không có chút lễ độ nào cả, hỏi đường mà khiến người ta ghét, có điều nhìn người áo đen vóc dáng chắc khỏe, chân vững trãi, nói không chừng là gia nô hào môn nào đó, thời gian qua thấy nhiều rồi, suốt ngày chạy tới Ngọc Sơn, mang suy nghĩ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, liền trả lời:
- Còn chưa tới hai mươi dặm, có điều tới Vân gia trang thì các ngươi phải đánh xe chậm một chút, nếu không hộ vệ Vân gia sẽ đuổi các ngươi đi.
Mấy đồng tiền ném tới, rơi dưới chân lão binh, người áo đen đánh ngựa phóng đi.
Lão binh nhặt từng đồng tiền rơi dưới đất lên, dùng vải lau sạch, xếp chỉnh tề ở hòn đá bên đường:
- Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết tích phúc, ném tiền lung tung.
Lại nhìn vệt xe lẩm bẩm:
- Chở thứ nặng như nỏ tám trâu mà còn ra sức thúc ngựa, đúng là tạo nghiệt.
Dê chạy mất rồi, nhặt một cục đất ném ra xa, trúng ngay sừng dê, bây dê lại bắt đầu chạy về, lão binh cười ha hả, tài ném đá của mình vẫn chưa đi xuống.
Chợ ở cửa Vân gia giờ mỗi ngày đều có, mới đầu chỉ hai ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng, sau sửa thành bảy ngày một lần, nhưng mua bán ngày một nhiều, ai có đồ là mang đi bán, huyện nha cũng xây một gian nha thị ở gần Vân gia, phụ trách quản lý những thương gia này, thương gia phải nộp thuế, một phần mưới lăm, nông hộ không cần, đó là do Vân gia đặc biệt yêu cầu, trước kia cho nông hộ mua bán ở đây là vì muốn bách tính cho chỗ trao đổi thuận tiện, nếu phải nộp thuế thì còn gì là thuận tiện nữa.
Thương gia mới mở hàng rất nhiều, hàng cá của Chu Đại Phúc là một trong số đó, mua cá từ chỗ ngư phu rồi đem bán, kiếm lợi chênh lệch, đương nhiên cá được làm rồi, xương được lọc kỹ, người mua chỉ cần mang thịt cá về, hoặc nấu hoặc hấp, thêm vài vật liệu là có một bữa ngon, nhất là Vân gia, ngày nào cũng mua, lão nãi nãi rất thích.
Hôm nay Chu Đại Phúc đứng ở cửa hiệu cá, người buộc tạp dề, không ngừng cùng người quen bên cạnh nói chuyện thường ngày, bàn chuyện làm ăn, rất là náo nhiệt, chỉ là mắt hắn không ngừng nhìn về phía cửa chợ, hình như đợi gì đó.
Khi xe ngựa phủ vải chậm rãi đi vào, mắt Chu Đại Phúc sáng lên, cáo lỗi với người bên cạnh, nói đồ gia dụng mới của mình vận chuyển tới rồi, phải đi nhận, rồi vội vã bỏ đi.
Chợ người qua kẻ lại, xe ngựa phủ vải rất nhiều, hai chiếc xe của Chu Đại Phúc không hề gây chú ý, xe đi thẳng tới cửa sau, cửa rất lớn, đủ cho xe đi vào.
Đậu Yến Sơn đứng ở trong sân, toàn bộ sát thủ phái tới Ngọc Sơn mất tích, hắn biết ngay có chuyện không hay, nấp xa ngoài thành Trường An đợi cơ hội, tin tức Lý Nhị ở Ngọc Sơn khiến hắn nhìn thấy hi vọng, chỉ là ám sát gần người là nhiệm vụ không thể hoàn thành, chỉ có thể tấn công từ xa, vũ khí tấn công tầm xa thì bị triều đình nghiêm cấm tư nhân sở hữu, hắn còn chưa có bản lĩnh kiếm được nỏ của quân đội.
Là con chuột sinh ra và lớn lên ở Trường An, Chu Đại Phúc biết Bạch Lão Hổ có thứ này, bỏ tiền lớn kiếm được hai cỗ nỏ tám trâu, nên mới có vốn liếng ám sát. Đường trước cửa Vân gia là đường Lý Nhị ắt phải qua khi về kinh, ám sát Lý Nhị ở đây sẽ có hiệu quả một mũi tên trúng hai đích, bất kể có thành công hay không, Vân gia đều sẽ gặp đại họa, quân đội sẽ vẽ vòng tròn quanh Vân gia, là người hay là chó mèo, gà vịt trong vòng tròn đó đều bị thanh trừ, đó là thông lệ.
Vuốt ve nỏ tám trâu làm bằng gỗ sáng bóng, Đậu Yến Sơn nhắm mắt lại, có thứ này ám sát Lý Nhị thành công tới tám phần, Vân gia thì chắc chết cả mười phần, hẳn gia gia trên trời linh thiêng sẽ hài lòng.
Vân Diệp sau khi nhận được tin tức nỏ tám trâu mất tích bỏ lại hoàng đế tự chạy về nhà, mở cuộc họp toàn gia, nãi nãi, cô cô, tỷ tỷ, muội muội, lão bà, Vượng Tài, thời gian này không một ai được rời phủ, đó là mệnh lệnh của gia chủ, cho tới khi quan phủ tìm được thứ đó hẵng tính, trong nhà không được mua thức ăn chín từ bên ngoài nữa, phải tự nấu mới được, nuôi thêm mấy con chó để thử độc.
- Diệp Nhi, cháu không được hoảng, cháu mà hoảng thì trong nhà loạn mất, hơn nữa hiện giờ cháu nên ở bên hoàng đế mới đúng, chứ không phải chạy về nhà, như thế làm hoàng đế có ý kiến với cháu.
Nãi nãi vừa lau mồ hôi cho Vân Diệp, vừa khuyên giải y:
- Cháu mặc kệ, chỉ cần trong nhà không sao, cháu chả quan tâm tới hoàng đế hay không hoàng đế, đều tại ông ta giết cả nhà người ta, hiện giờ mới bị ám sát, liên quan gì tới cháu. Nhớ kỹ không được ra khỏi nhà, không được leo lên tường, Tiểu Nha nói muội đó, còn leo lên giả sơn buộc ô vào lưng nhảy xuống sẽ đánh nát mông muội, cái hay thì không học.
Vân Diệp loạn rồi, nỏ tám trâu mà, sức uy hiếp của thứ này ở Đại Đường không thua kém đạn đạo ở đời sau, với thân thể như mình, một mũi tên xuyên được ba bốn tên, lão binh phải gọi về trông nhà, không thể cứ lang thang trong rừng, nhà mới là căn bản.
Nếu như Đậu Yến Sơn bắt Tiểu Nha làm con tin, khỏi phải nói, Vân Diệp đầu hàng ngay, bảo làm gì là làm nấy, không mặc cả gì hết, may mắn thay Đậu Yến Sơn còn chưa phát hiện ra nhược điểm trí mạng này của Vân Diệp, nếu phát hiện đoán chừng đã làm thế rồi. Lần đầu tiên Vân Diệp thấy lễ giáo phong kiến là thứ tốt, ít nhất khuê nữ trong nhà không tùy tiện ra chợ giúp người ta mua thức ăn.
Tân Nguyệt rất chu đáo dìu Vân Diệp, vốn nàng rất buồn, sáng hôm nay kinh nguyệt tới, làm nàng tức tới mức muốn đốt nhà, hiện xảy ra chuyện lớn, việc mang thai vứt béng ra sau đầu.
- Trong thời gian này thiếp thân sẽ trông coi tốt các muội muội, không cho chúng ra ngoài, Vượng Tài cũng không cho ra ngoài, thiếp thân phát động các trang hộ giúp đỡ tìm xe nỏ, dù sao xe to như vậy, thế nào cũng có manh mối.
Chuyện không liên quan tới mình thì kê cao gối ngủ, chuyện rơi xuống đầu chỉ có cách lấy đầu ra đỡ, tên khốn Đậu Yến Sơn như âm hồn không chịu tan này phải sớm diệt trừ, nếu không ngủ cũng chẳng ngon.
Bố trí trong nhà xong, các lão binh cũng rút về, Vân Diệp cũng thở phào, thành phần khủng bố khó diệt trừ nhất, không tin cứ nhìn nước Mỹ đời sau ấy, chiến tranh chống khủng bố tám năm mới diệt được tên đầu sỏ.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
91 chương
95 chương
285 chương
19 chương
5 chương
47 chương
13 chương