Đường Chuyên

Chương 1447

Lý Thái tựa hồ vô cùng mệt mỏi, theo Vân Diệp về binh bộ, ném người xuống ghế, định sưởi lò ngủ. Vân Diệp ném cho một cái khăn, bắt đầu xử lý công vụ, được một lúc thấy Lý Thái ngồi thẳng tắp, hai mắt ngây ra nhìn lò, Vân Diệp vốn không định nói chuyện, thấy bộ dạng hắn như thế, cầm ấm trà ngồi xuống đối diện: - Đóng giả đứa con ngoan không phải dễ hả? Lý Thái lắc đầu: - Không phải, cha mẹ ta không có đối thủ mới thương tâm, nếu có đối thủ, họ căn bản không cần ta an ủi. Vân Diệp gật đầu tán đồng cách nói này. - Ta chỉ đột nhiên thấy máy hơi nước và cái lò của ngươi không khác nhau là bao, hơi nước truyền đi xa sẽ mất một phần động lực, vừa rồi ta có suy nghĩ mới. Thời gian này ngươi không có việc gì thì đừng tìm ta... Nói xong không cho Vân Diệp cơ hội lên tiếng, đẩy cửa đi luôn. Vừa rồi cảm giác được sự cảnh giác mạnh mẽ của hoàng hậu không phải chỉ có, Lý Thái cũng cảm thụ được, người khác như thế hắn không bận tâm, nhưng mẫu thân như thế làm hắn tổn thương lớn. Lý Nghĩa Phù bê một nồi cháo vào, từ đông các đi tới đây không phải gần, nồi bọc cái chăn, tên này có vẻ thông thạo lắm. - Tiên sinh, học sinh nấu một nồi cháo bằng gạo nếp, nấu lên dính dinh, tiên sinh nhất định rất thích. Vân Diệp mỉm cười nhìn Lý Nghĩa Phù thuần thục múc cháo, mang theo một mỹ cảm, tên này biến cuộc sống thành có ý thơ như vậy, đúng là nhân tài. Cháo không tệ, một bộ phận gạo vừa mới nở, một bộ phận khác đã nát, nên đầy đủ hai loại vị giác. - Tiên sinh, đệ tử đang soạn ( Tùy thư), đánh giá cuối cùng với Dương Quảng không chắc lắm, nghe nói tiên sinh có cái nhìn khác với công tội của Dương Quảng, nên tới thỉnh giáo.. Đúng thế, người đời đa phần xỉ vả Dương Quảng, tham lam, dâm dật, đông chinh Cao Ly thành tội đại ác, mở Đại Vận Hà là họa nước hại dân, không thấy ý nghĩa của nó, có lẽ không thấy, mà là cố ý bỏ qua... Vân Diệp đang định giảng giải suy nghĩ của mình thì ánh mắt lướt qua mặt Lý Nghĩa Phù, bộ dạng học sinh ngoan của hắn làm Vân Diệp cảnh giác... - Xéo! Vân Diệp lấy cái tăm xỉa răng, lạnh lùng quát. Lý Nghĩa Phù cười lăn lộn, không biết có gì buồn cười, cười ngã xuống ghế, ngửa mặt nằm trên mặt đất cười, cười tới chảy nước mắt. Gian nan bò lên ghế nói: - Không hổ là tiên sinh, hơn Trường Tôn Vô Kỵ quá nhiều, có điều học sinh muốn thỉnh giáo một chút, vẻ mặt này học sinh soi gương khổ luyện qua, dùng với Trường Tôn Vô Kỵ trăm lần trúng cả chăm, vì sao tới chỗ tiên sinh lại lộ nguyên hình? Tiên sinh ăn hết cháo xong phán gọn một chữ "xéo", đúng là thần bút, làm toàn bộ tâm huyết của học sinh trôi theo dòng nước. Vân Diệp ném tăm xỉa răng đi, trịnh trọng nói: - Tâm cơ của ngươi quá sâu, không có lợi cho thọ mệnh, câu này thực ra không phải nói ngươi, Nhan Chi Thôi lão tiên sinh bình phẩm ta, là lời vàng ý ngọc, hôm nay nể nồi cháo của ngươi mà chuyển cho ngươi. Lý Nghĩa Phù thấy Vân Diệp nói trang trọng, vội đứng dậy chỉnh lý y phục, khom người thụ giáo. - Người tài cao trí mưu sâu xa hơn ngươi trong thư viện cũng có, nay họ đang ở đâu? Ta ở Hán Thủy nhìn thấy cả nhà Vương Huyền Sách bị áp giải lên thuyền, là tiên sinh của hắn, lòng ta đầy bi thương. - Trần tình thư của Mã Chu gửi cho ta có thể nói mỗi chữ là máu, Trương Gián Chi gửi thư cầu xin ta càng lòng ta như đao cắt, nhớ lại năm xưa ở thư viện bọn họ tinh thần hăng hái cỡ nào. - Mã Chu thân ở vị trí cao mà ngày đêm nơm nớp lo sợ, vì hắn là kẻ không có căn cơ, bị thư viện vứt bỏ, nếu không có bệ hạ chống lưng thì sớm đã tan xương nát thịt rồi, giờ rơi vào cảnh ăn một con gà cũng cần bệ hạ che chở. Lý Nghĩa Phù, ngươi thấy sống thế có đáng không? - Cho nên Lý Nghĩa Phù, đừng có để lộ tài hoa sớm quá, lúc này đây ngươi cần thu lông co móng, cúi đầu xuống, đừng tham công, đừng nóng vội. Một quan viên từ tứ phẩm trở lên không còn so ai quan to chức lớn hơn nữa, mà so ai tại vị lâu hơn, chỉ cần ngươi giữ được bản tâm, từ từ thăng tiến, dù không có công tích rõ rệt, tới năm mươi tuổi ngươi cũng sẽ tự nhiên tiến vào quần thể tể tướng. Nhớ kỹ, đừng tham công mạo hiểm, Vương Huyền Sách, Trương Gián Chi là vết xe đổ đấy. Lý Nghĩa Phù yên lặng nghiền ngẫm những lời này, quỳ xuống dùng đại lễ tham bái: - Học sinh hiểu, chỉ là đôi khi thân bất do kỷ. - Cái gọi là ràng buộc chẳng qua là phẩm đức của ngươi thiếu sót, có vứt bỏ được ràng buộc không phải xem bản thân ngươi, người đó cũng rất lợi hại. Lý Nghĩa Phù thất kinh, vội hỏi: - Học sinh bị ràng buộc khổ sở, xin tiên sinh chỉ bảo. - Năm xưa ngươi hám lợi, hiện giờ bị hại cũng là công bằng, người đó ta cũng không chọc vào nổi, mà cũng không muốn chọc vào, ngươi tự bảo trọng. Lý Nghĩa Phù bề nồi rời đại đường, khép kín cửa lại, ngửa mặt nhìn trời, lòng nóng nảy như muốn nổ tung, trước kia còn tưởng người giữ dây điều khiển mình là tiên sinh, giờ mới biết không phải, con mẹ nó rốt cuộc là ai? Ai mà tiên sinh cũng không muốn chọc vào. Tiểu Vũ không nghe thấy Lý Nghĩa Phù chửi mắng, mà dù có nghe thấy cũng coi như hắn đang hát thôi, tâm tình nàng đang rất khoan khoái buộc mấy sợi dây hồng lên bàn đồ. Địch Nhân Kiệt ngồi một bên, đang xem vô số thư tín, tựa hồ có cái gì không ổn, rút một tờ xem kỹ rồi nói với Tiểu Vũ: - Hàn Triệt định tới Trường An, đây là lần đầu tiên sau bao năm qua hắn chủ động dùng tới thần nhân, những người kia hỏi chúng ta ứng phó ra sao? Phải trả lời nhanh, vì Hàn Triệt đã tới Hà Tây. Tiểu Vũ cầm lấy bức thư, mỉm cười: - Trước kia là chính hắn bỏ thân phận thần nhân, giờ hối hận sao? Thứ vứt đi làm gì có chuyện nhặt lại, vốn giờ là lúc nên tấn công hắn, nể mặt sư phụ, tha cho hắn một lần. - Nói chuyện cho đàng hoàng, cái gì mà nể mặt sư phụ tha cho người ta? Bên cạnh người ta có tới bốn hàm nô, không phải là lũ ngốc trước kia, mà là có chút trí tuệ, cho dù nàng phái người đi giết Hàn Triệt, cũng không đủ cho xích xắt của hàm nộ quật. Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn trần tầng hầm, đột nhiên hỏi: - Phu quân, nếu chúng ta cũng bắt đầu chế tạo hàm nô, chàng thấy còn kịp không? Địch Nhân Kiệt đặt thư tín trong tay xuống, nói rõ ràng từng chữ: - Ta sở dĩ giúp nàng, là vì nàng muốn chơi trò Bạch Ngọc Kinh, cái này chỉ thêm lạc thú cho cuộc sống, không hề gì cả, tới giờ Bạch Ngọc Kinh vẫn là trò chơi lớn hơn tính thực dụng, cho dù cuối cùng nàng thực sự tạo ra một Bạch Ngọc Kinh, ta cũng vui vẻ. - Nhưng không được làm chuyện thương thiên hại lý, nếu như nàng thực sự chế tạo hàm nô, ta sẽ không bỏ qua cho nàng, chúng ta là phu thê đồng mệnh, nàng làm sai, chúng ta cùng lấy mạng để trả. Tiểu Vũ xoay người lại nhìn thẳng Địch Nhân Kiệt: - Chàng nói thật sao? Địch Nhân Kiệt lấy dũng khí gật đầu: - Rất thật. - Thiếp nhớ trước kia chàng nói, bất kỳ thiếp làm gì cũng sẽ toàn lực ủng hộ. - Không bao gồm chuyện thương thiên hại lý, Tiểu Vũ, từ khi chúng ta kết tóc thành thân, vận mệnh đã nối liền với nhau, có con rồi không dám không tin thiên mệnh. Chúng ta là trí giả nhân gian, không thể coi chúng sinh như chó lợn, hàm nô là sự tồn tại hắc ám nhất trên đời, ta không tán thành. - Đó là tà giáo, thê tử ta thông minh, mỹ lệ nếu như thêm cả thiện lương sẽ là hoàn mỹ, thê tử như thế mới là phúc phận của ta, thi thoảng nàng giận dỗi một chút càng làm ta yêu thương nàng.