Đường Chuyên
Chương 1448
Địch Nhân Kiệt nắm tay Tiểu Vũ nói những lời âu yếm tình tứ, hắn rất mong Tiểu Vũ bỏ ý nghĩ này, phu thê bao năm quá hiểu tính Tiểu Vũ rồi, chỉ cần nàng nghĩ tới là nhất định sẽ làm, muốn thay đổi chủ ý của nàng thực sự quá khó.
Tiểu Vũ dựa người vào lòng Địch Nhân Kiệt:
- Biết rõ lời chàng nói là nhảm nhĩ, thiếp vẫn toại nguyện chàng, thiếp biết tính thiếp, là quá bá đạo, tính cách như thế ở trên người nam nhân không phải tệ, ở trên người thiếp là phiền toái lớn, đôi khi thiếp không kìm được cám dỗ bên ngoài, đứng trên Ưng Chủy Nhai nhìn bình nguyên Quan Trung mỹ lệ, hận không thể ôm nó vào lòng.
- Tính uy hiếp của hàm nô lớn hơn tính thực dụng, tại thời đại hỏa khí này, một viên đạn nổ có thể biến hàm nô thành đống thịt rồi.
Tiểu Vũ hiện giờ rất thích ở trong đường hầm, đoạn đường hầm này chuyên môn đào theo yêu cầu của nàng, thường Vân Diệp cũng không tới, mỗi người đều cần không gian riêng tư.
Tiểu Vũ đứng trên giường đường thư viện, đoan trang phóng khoáng, đôi mắt đào hoa uy nghiêm, phong cách dạy học của nàng vô cùng cứng rắn. So với Hi Mạt Đế Á, thư viện càng thích phong cách của Tiểu Vũ, Nguyên Chương tiên sinh từng bình luận Tiểu Vũ, nói nàng có lòng dạ nam tử, có khí phách dung nạp trăm dòng, đây không phải lời bình luận nữ tử. Ngọc Sơn tiên sinh nói chỉ cần Tiểu Vũ giảng bài có tiếng sắt thép va chạm, có thiết kỵ tung hoành...
- Nữ hài tử làm sao lại được đánh giá này? Chỉ có khi tiêu chảy bụng người ta mới kêu òng ọc, còn thiết kỵ tung hoành, sao ta không nghe thấy? Một nữ tử đàng hoàng bị nói thành cái gì rồi, không biết còn tưởng họ đang nói tới quái vật.
- Dạy tâm lý học của con cho tốt đi, dần dần thăm dò tinh túy của môn học này, cuối cùng thành đại tông sư. Nhìn khắp các triều đại, còn chưa có một nữ tông sư chân chính, con và Hi Mạt Đế Á rất có khả năng mở tiền lệ, tranh thủ chút quyền lợi cho nữ tử mới là chuyện con nên làm.
Vân Diệp không chút khách khí khiển trách Tiểu Vũ, thời gian qua Tiểu Vũ quá nổi trội, cần phải áp chế, sau khi thành đại tông sư rồi có thể nói lung tung không cần cố kỵ gì, tới lúc đó chẳng ai quản, dù hoàng đế cũng không quản.
Những vị tiên sinh Nhan chi Thôi, Lý Cương, Nguyên Chương, Ngọc Sơn, Ly Thạch tuổi trẻ vô cùng khiêm tốt, tới khi già mới trở nên phóng túng, có một số lời người khác nói sẽ bị chặt đầu, bọn họ nói ra là đạo lý, vì bọn họ đủ già, đương nhiên tiền đề là không phải đối Lý Nhị làm hoàng đế.
Vân Diệp mắng Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cầm dĩa đâm bánh ngọt thành đống nát vụn, Vân Diệp chẳng còn lạ gì nữa, tính nàng từ nhỏ đã thế, khi nhỏ Vân Diệp còn đánh một trận, từ khi thành đại cô nương mười ba tuổi thì cách này không dùng được nữa, hiện giờ trừng phạt lớn nhất là trách mắng.
Tiểu Vũ đột nhiên mỉm cười, dùng giọng nhõng nhẽo khi còn bé hỏi:
- Sư phụ, nếu con thực sự làm chuyện xấu thì sư phụ sẽ làm thế nào?
Vân Diệp cảnh giác nhìn Tiểu Vũ:
- Thế phải xem phạm sai lầm kiểu gì, nếu sai lầm bình thường thì mắng một trận, nghiêm trọng hơn thì chửi một trận, nghiêm trọng hơn nữa thì chửi hai trận, còn vô cùng nghiêm trọng thì đánh đòn.
Tiểu Vũ hài lòng gật đầu, lại hỏi:
- Nếu đánh xong, mắng xong, chửi xong rồi làm sao ạ? Chuyện rốt cuộc vẫn chữa được giải quyết.
Vân Diệp vỗ đầu Tiểu Vũ một cái:
- Còn làm sao, sư phụ con là quỷ ích kỷ, con cái nhà mình phạm lỗi, trừng phạt nặng nhất là đánh đòn. Con phạm lỗi, sư phụ cũng có trách nhiệm, phải giúp con dẹp yên, không dẹp được thì mọi người cùng chết.
Vân Diệp vừa dứt lời Tiểu Vũ liền bắt đầu khóc, nghẹn ngào nói:
- Sư phụ thương con hơn cả Tiểu Kiệt, câu này con cũng hỏi Tiểu Kiệt, hắn nói không cho con làm chuyện xấu, nếu con làm thì hắn sẽ lấy đại nghĩa diệt thân, còn nói lấy mạng đi đèn, mạng hắn không đủ thì lấy cả mạng con.
- Đại nghĩa diệt thân vốn là mệnh đề dối trá, đám người đại nghĩa diệt thân trên lịch sử toàn xuất phát từ đủ loại toan tính mới đưa ra quyết định đó. Nếu không thì cũng là do tình cảm đạm bạc mới làm, nhà chúng ta không tán thành đại nghĩa diệt thân, như thế tình cảm sẽ tan tành, lấy tính mạng người thân đi đổi lấy thanh danh tốt cho mình thì không phải hạng đại gian cũng là đại ác, người thường không làm được.
Xem dáng vẻ này Tiểu Vũ bị Tiểu Kiệt làm tổn thương không nhỏ, chẳng biết Địch Nhân Kiệt nói gì, thằng bé đó quá nguyên tắc, phân biệt đúng sai quá rạch ròi.
Vân gia không có người nào cứng nhắc như vậy, di truyền này chỉ có thể tới từ Địch Tri Tốn. Có điều Địch Tri Tốn hiện giờ là người rất tốt, năm xưa ở Thục làm thứ sử chính là người tính cách đúng sai rõ ràng, từ khi vào kinh làm chủ bạ, tính cách bị hiện thực mài nhẵn.
Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của Địch Tri Tốn là ở nhà trông tôn tử, Tiểu Vũ và Tiểu Kiệt căn bản không xen vào được.
Vì Trường An mở rộng quá mức, bây giờ diện tích đã gấp đôi trước kia, hoàng đế điều chỉnh phẩm cấp hai huyện Vạn Niên và Trường An lên tứ phẩm, ngang với thứ sử châu lớn, nhưng chẳng ai muốn đi làm cái chức huyện lệnh xúi quẩy này. Chỉ có Địch Tri Tốn hớn hở cưỡi ngựa đi nhậm chức, tới giờ làm liền sáu năm, mọi người khen không ngớt miệng, xem ra ông ta định ở vị trí này tới khi không nhúc nhích được nữa mới thôi.
Tiểu Vũ vào Địch gia thành dị loại, một đàn thỏ lương thiện xuất hiện một con chồn cái giúp họ sinh con đẻ cái, Vân Diệp đôi khi cảm thấy rất tội lỗi.
Địch Nhân Kiệt tới, Tiểu Vũ hừ một tiếng quay đầu đi, hắn lật đật chạy tới trước mặt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lại hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, hai người bắt đầu trò chơi giữa phu thê...
Vân Diệp không tiện ở lại, cầm ấm trà rời tiểu đình, định tìm khuê nữ nói chuyện, tới tiểu lâu của Vân Mộ lại không thấy người đâu, trời lạnh thế này chạy đâu chứ?
- Đi chơi rồi, nghe nói hôm nay muốn tới Long Thủ Nguyên.
Na Nhật Mộ cúi đầu quấn len, nghe phu quân hỏi, chẳng ngẩng đầu lên.
- Đi tới đó làm gì, mùa này chỉ có cỏ khô, vả lại không cẩn thận nhìn thấy chuyện bên trong Huyền Vũ môn thì phiền toái.
Na Mộ Nhật quấn xong cuộn len, đi tới nói nhỏ:
- Mậu Thật mời Tiểu Mộ đi, hình như Tiểu Mộ có tình cảm với Mậu Thật.
- Vậy làm sao được, đám Nhan Sư Cố mời một bữa cơm cũng làm đúng quy củ, năm xưa Nhan sư mời ta ăn cơm, nàng không biết dùng bát đồng, đũa đồng, ăn xong bát cơm không còn sức nữa. Tiểu Mộ tính tình hoạt bát, vào cái nhà toàn quy củ đó sống sao nổi.
- Nhan Sư Cố nổi tiếng ương bướng, ta luôn có cảm giác hoàng đế muốn cho ông ta một đao, vì mỗi lần nhìn thấy Nhan Sư Cố là bệ hạ cứ nhìn cổ, làm nhi tức phụ của ông ta quá nguy hiểm.
- Mặc dù bây giờ không lưu hành giết sử quan nữa, nhưng làm cái nghề này vẫn quá nguy hiểm. Không được, phải nói với Tiểu Mộ, người Nhan gia không tốt.
Nha Nhật Mộ phì cười:
- Người của Nhan gia cũng không tệ, nổi danh ngay thẳng, thân phận của thiếp thân còn nhờ lão tiên sinh chính danh, nên Tiểu Mộ mới được người ta coi là Hán gia quý nữ. Nhan gia đông người, chỉ cần không để Mậu Thật làm sử quan là được, chẳng lẽ chàng giữ khuê nữ cả đời sao?
Phu thê đang nói chuyện thì Vân Mộ trở về, nhìn qua cửa sổ thấy khuê nữ mặc trang phục kỵ sĩ màu đỏ, cùng thanh niên áo xanh nói cười đi vào, tới cổng vòm mới tách ra, dáng vẻ rất thân mật.
Gặp ma rồi, Tiểu Mộ thích thằng đó thật, mấy ngày trước còn muốn làm hoàng hậu cơ mà? Sao thay đổi nhanh thế? Vân Diệp thấy lòng chua chua.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương