Đường Chuyên
Chương 1430
Trường Tôn thị càng nói càng có xu thế lún vào bi thương không thoát được, Vân Diệp và Lý Thái muốn ngăn cản lại không dám, sợ bà không nói ra, lòng càng u uất.
- Phụ hoàng ngươi chinh chiến bên ngoài, lòng ta tràn ngập sợ hãi, chỉ sợ ông ấy có gì bất trắc. Phụ hoàng ngươi về Trường An, sợ ông ấy bị ám toán. Phụ hoàng ngươi tới nhà Kiến Thành uống một ngụm rượu về nôn ra ba đấu máu, các ngươi không biết khi ấy ta sợ thế nào, phụ hoàng ngươi không còn, hơn ba nghìn mạng người trong Tần vương phủ đừng mong sống sót.
- Khi đại chiến Huyền Vũ môn, mẫu hậu ôm Thừa Càn và con run rẩy trong điện Ngân An, Thanh Tước, con còn nhớ không? Ngày hôm đó máu thấm ướt thành Trường An..
- Kiến Thành chết, Nguyên Cát bị Úy Trì Cung bắn chết, đại thế đã định, phụ hoàng ngươi vẫn không dám xua binh vào hoàng thành, bất đắc dĩ, mẫu hậu mặc chiến giáp, tiến vào hoàng thành, đích thân suất lĩnh binh sĩ thanh trừ trong cung, mới có chuyện Úy Trì Cung ép thái tổ nhường vị.
- Nhan gia thương cho ta một phụ đạo nhân gia, dùng bút pháp Xuân Thu thay ta tô vẽ, nhưng chuyện xảy ra là sự thực, sử sách không ghi, nhưng nó ở trong lòng người, phụ hoàng ngươi giết hết những người biết ta giết chóc trong hoàng cung, nhưng lòng ta nhớ rõ. Già rồi, hay nhớ về chuyện trước kia, nửa đêm tỉnh dậy, ta thậm chí nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của sủng phi tiên đế...
Không chần chờ được nữa, Vân Diệp đứng bật dậy, nói với Lý Thái còn đang rầu rĩ thương cảm:
- Hoàng hậu không thích hợp ở lại hoàng cung nữa, phải chuyển tới Ngọc Sơn, cứ thế này tinh thần hao tổn sẽ không bù đắp lại được, đại điện bao la thế này không có lợi cho sức khỏe của người, ở trong túc xá của ngươi, tuy nhỏ nhưng ấm áp.
Trường Tôn thị nhìn Vân Diệp và Lý Thái quát tháo cung nữ thái giám chuẩn bị loan giá, muốn khởi hành ngay lập tức, bất kể là từ góc độ quỷ thần hay an ủi tâm lý, thư viện Ngọc Sơn luôn là chốn an ủi tâm linh cuối cùng của Trường Tôn thị.
Con lớn không nghe mẹ nữa, Trường Tôn thị cũng thấy gần đây mình không khỏe, chỉ bảo Mai Cô đi bẩm báo với hoàng đế một tiếng.
Không lâu sau Lý Nhị vội vàng chạy tới, nắm tay Trường Tôn thị đầy lo lắng.
- Bệ hạ, vừa rồi thiếp thân có chút thất thần, Vân Diệp và Thanh Tước liền bắt thiếp thân tới Ngọc Sơn nghỉ ngơi, bệ hạ thấy sao?
Lý Nhị quay sang hỏi Vân Diệp:
- Rốt cuộc hoàng hậu làm sao, không phải bị phong hàn à?
Vân Diệp khom người đáp:
- Thời gian qua nương nương tâm thần bất ổn, vừa rồi có triệu chứng mất kiểm soát, thế này không được, hoàng cung trống trải không thích hợp cho nương nương dưỡng bệnh, cho nên thần mới kiến nghị nương nương tới Ngọc Sơn nghỉ dưỡng một thời gian, Tiểu Trì không cần theo, nếu không bệnh của nương nương sẽ càng nặng, cuối cùng thành bệnh trầm cảm.
Lý Nhị gật đầu nói với Trường Tôn thị:
- Để Tiểu Trì theo trẫm, nàng đừng lo, an tâm dưỡng bệnh là được.
- Không được, Tiểu Trì phải theo thiếp, nếu nó không ở bên cạnh, thiếp sẽ không ngủ được.
Ở chuyện này Trường Tôn thị cực kỳ cố chấp, lần đầu tiên trực tiếp phủ quyết ý kiến của hoàng đế.
Lý Nhị lại nhìn Vân Diệp, xem y có cách gì không.
- Vậy cũng được, có điều vi thần cũng sẽ đi theo, còn về chuyện binh bộ xin bệ hạ chọn hiền tài ủy thác, chỉ cần không phải là Trường Tôn Xung thì ai cũng được.
Lý Nhị hừ một tiếng:
- Ngươi thẳng thắn quá đấy, cái gì cũng dám nói, được rồi vì lòng hiếu thảo của ngươi, trong thời gian ngươi không có mặt để Trình Giảo Kim tạm thời thay thế, trước kia giao việc cho ngươi thì ngươi chối đây đẩy, giờ cũng biết tranh quyền đoạt lợi rồi, đúng là trưởng thành rồi.
Vân Diệp cười khan, hiện giờ không muốn tranh cũng không được, nếu lui lại, Vân gia có lẽ không sao cả, nhưng nhiều người đi theo mình sẽ thành cá thịt trên thớt, đạo lý này sao Lý Nhị không hiểu, nói cho cùng Vân Diệp tranh đoạt cũng là vị hiện thực thúc ép.
Trường Tôn Vô Kỵ vội vàng tới nghe ngóng tin tức, nhưng Trường Tôn thị không muốn gặp ca ca mình, chuyện Lý Trì làm bà thất vọng tột đỉnh với ca ca mình rồi.
Trường Tôn Vô Kỵ đứng trong gió lạnh trước hoàng cung, bị lá rụng đầy trời hộ tống đi vào hoàng thành, không được suy nghĩ nhiều, hiện giờ sự vụ hạm đội bộn bề, chưa đâu vào với đâu, mình không nên nghĩ quá nhiều nữa. Mấy năm qua muội muội không gặp mình là vì chuyện Lý Trì, Trường Tôn Vô Kỵ hiểu rõ, miệng chua chát, chẳng phải mình muốn hãm hại Lý Trì, mà tên đã lên dây không thể không bắn, mình vốn định toàn lực phò tá Lý Trì, đả kích Lý Thừa Càn, dần dần ép hoàng đế phế thái tử, lập Lý Trì làm thái tử.
Mình tính toán mọi thứ, song lại đánh giá thấp dã tâm của Lý Trì, khi hắn phát hiện lực lượng của mình đã đủ sức lật nhào hoàng quyền, liền vội vã phát động. Lý Trì tưởng rằng quan binh Thập lục vệ sẽ nghe lời mình, song Trường Tôn Vô Kỵ làm chí hữu bao năm của hoàng đế sao không hiểu động tĩnh của Lý Trì đã khiến hoàng đế nghi ngờ, cố ý cho Lý Trì một cơ hội, giống như trước kia cho Lý Thừa Càn một cơ hội vậy.
Chỉ có điều Lý Thừa Càn đích thân áp tải lương thảo tới Liêu Đông, rút mình khỏi vòng xoáy, địa vị thái tử vững như núi Thái Sơn. Còn Lý Trì lựa chọn trực tiếp phát động, Trường Tôn Vô Kỵ không muốn thành Hầu Quân Tập thứ hai, chỉ đành hành động trước đẩy Lý Trì xuống vực sâu, nỗi khổ này ông ta không thể nói với ai, đành âm thầm chịu đựng.
Một trận gió lạnh thổi tới, Trường Tôn Vô Kỵ thấy váng vất, vịn vào tường cung, nghỉ ngơi rất lâu mới lê từng bước về đại đường, ông ta phải mau chóng thay y phục, vừa rồi hổ thẹn làm mồ hôi ướt đẫm áo bông...
Xe nườm nượm, ngựa ồn ào, hoàng hậu xuất hành tuy giảm nghi trượng hết mức có thể, nhưng đội ngũ ba nghìn người vẫn khó tránh khỏi, Trường Tôn thị mặc áo da gấu trắng, vén rèm nhìn ra ngoài.
Mặt đất tiêu điều, chỉ cần có gió là vô số lá đỏ lá vàng rơi rào rào, nếu gặp phải gió lốc, cuốn lá rụng lên như con rồng đầy màu sắc, nơi này thực sự đẹp hơn hoàng cung nhiều.
Trường Tôn thị lấy tay vỗ vỗ Lý Trì đã ngủ say, cười với Lý Thái đang lo lắng nhìn mình ngoài cửa sổ, lòng có chút đắc ý, hai người thông minh nhất thiên hạ vẫn phải uống nước rửa chân của lão nương.
Cái gì mà tâm thần bất ổn, khi bệ hạ tạo phản lão nương còn chẳng bất ổn, khi Tiểu Trì tạo phản cũng chẳng bất ổn, lý nào lúc này lại bất ổn? Đứa nào đứa nấy lớn rồi không nghe lão nương nữa, dọa các ngươi xem xem lòng dạ các ngươi có phải làm bằng đá không, hiện giờ xem ra hiệu quả không tệ, cả hai sợ tái mặt, biết sợ là tốt, như thế Tiểu Trì mới sống được.
Trong túc xá của Lý Thái, Trường Tôn thị ngồi vững vàng trên giường, dưới giường có con gấu mèo thông minh kê chân, tay cầm cái ấm trà xinh xắn uống trừng ngụm, Lý Trì đã ngáy khò khò ở gian ngoàn, đứa bé này hiện giờ một ngày cần ngủ rất nhiều.
Vị trí của gian phòng này rất tốt, hướng về phía đông, mặt trời xuyên qua kính pha lê chắn gió chiếu vào, không cần đốt lửa, trong phòng cũng ấm áp.
Trường Tôn thị vươn cổ nhìn Vân Diệp và Lý Thái bận rộn an bài thủ vị, ngáp một cái, khóc suốt cả sáng đúng là mệt thật. Mai Cô giúp hoàng hậu tháo tóc, đỡ bà nằm xuống:
- Nương nương thật có phúc, Ngụy vương và Vân hầu sợ hết hồn rồi, đang thương thảo làm sao để nương nương vi lên.
- Hiện giờ mới biết sợ, trước kia làm cái gì chứ...
Trường Tôn thị lẩm bẩm nhẩm mắt vào ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
4 chương
21 chương
63 chương
63 chương
11 chương
27 chương