Đường Chuyên

Chương 1431

Lần đầu phát hiện tình huống này trên người hoàng hậu luôn vô cùng mạnh mẽ, hai người Vân Diệp, Lý Thái luống cuống chân tay. Tới giờ Vân Diệp vẫn tới nhà Lý Tịnh xem bệnh cho Hồng Phất Nữ, dù giờ bệnh bà đã khá hơn nhiều, nhưng bệnh tinh thần sẽ dày vò người ta cả đời. Trừ người trong nhà ra, Trường Tôn thị là người Vân Diệp quan tâm nhất, nghĩ tới Trường Tôn thị có khả năng trở nên điên điên dại dại, Vân Diệp muốn cầm đao chém người. Vẻ mặt Lý Thái cực kỳ khó coi, hai người họ đều mang bộ dạng người sống chớ tới gần đi vòng quanh sân, khi Mai Cô ra nói hoàng hậu đã ngủ, bọn họ mới thở phào. - Không được, hiện giờ Lý Trì trở thành tâm ma của nương nương, không bố trí tốt sớm muộn gì nó cũng làm nương nương phát điên. Tuy nói hiện giờ không sao, nhưng tương lai khó nói, nếu bị đả kích nghiêm trọng, nói không chừng sẽ sụp đổ, điểm này có khi chính nương nương cũng không phát giác ra đâu. - Một năm qua nương nương vô cùng cố chấp, cuộc sống đều xoay quanh Lý Trì, thậm chí khi Hủy Tử bỏ đi cũng không chú ý mấy, chuyện này không hề bình thường. Lý Thái thừa nhận: - Mẫu hậu hiện giờ đem toàn bộ tinh lực đặt vào Lý Trì, không hỏi tới sự vụ nội phủ nữa. Ngươi báo bố trí Tiểu Trì ra sao? Giao cho ai thì mẫu hậu cũng không yên tâm. - Đương nhiên có người thích hợp, bệ hạ sớm an bài rồi. Lý Trì tới đó sẽ tuyệt đối an toàn, cho dù có người muốn hành thích cũng không thể thành công, nơi đó không phải nhân gian, mà là đất thần tiên. - Lão đạo sĩ nhận hoàng kim của hoàng đế, hoàng hậu và ta, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế. - Ngươi nói thần cung Tây Vương mẫu? Lời lão lừa đảo Viên Thủ Thành mà cũng tin à? Lý Thái nhếch môi coi thường: - Ông ta ta có bản lĩnh lừa bệ hạ, nương nương và ta xem, lột cái bộ da già của ông ta ngay, đây vốn là tính toán của bệ hạ và nương nương, giờ chỉ chấp hành thôi. Cửa sổ đằng sau đột nhiên bật mở, Trường Tôn thị tóc bù xù thò ra hỏi: - Các ngươi định phái ai đưa Tiểu Trì đi? Thanh Tước, Vân Diệp, các ngươi không đi được, người khác lại không thể áp chế Viên Thủ Thành! Vả lại người khác cũng không thể yên tâm, trên đường nếu có chuyện gì thì ta không sống được nữa. Vân Diệp cười: - Nương nương đừng lo, thực sự không được, thần đi một chuyến có sao đâu, có điều thần cho rằng Trường Tôn Xung là nhân tuyển tốt nhất. Trường Tôn thị nhíu mày, bà hiểu ý Vân Diệp, dùng người có công không bằng người có tội, hiện cho Trường Tôn Xung một vạn cái gan thì hắn cũng không dám tổn hại Lý Trì. Nhưng Trường Tôn Vô Kỵ và Vân Diệp thù oán rất sâu, bà lo Vân Diệp dùng Lý Trì đả kích Trường Tôn Vô Kỵ. - Vi thần định hòa đàm với Trường Tôn Xung, cứ đối đầu tiếp không có lợi với quốc gia, hơn nữa nhân tuyển chuyến đi này Đoàn Hồng cũng thích hợp, có cả Lưu Tiến Bảo, thị vệ trưởng của Thanh Tước, thái tử. Chỉ cần là huân quý mà nương nương thấy khả năng sẽ gây bất lợi cho Tiểu Trì đều phải phái người đi, hình thành đoàn hộ vệ do Trường Tôn Xung cầm đầu. Trường Tôn Xung đưa Tiểu Trì lên Côn Lôn sơn xong phải lập tức quay về, không được ở lại. Trường Tôn thị gật gù: - Cách này rất ổn thỏa, chỉ cần Tiểu Trì có chuyện, người hộ tống sẽ khó thoát tội, bản cung sẽ soạn danh sách, chuyện này càng sớm càng tốt. Tiểu Trì gần đây luôn ngủ mê man, ta rất lo, mong rằng tới thần cung sẽ khá hơn, dù cả đời không xuống núi, chỉ cần biết nó còn sống là ta an tâm. Giúp hoàng hậu đóng cửa sổ, hai người đi thong thả trên con đường mòn, Lý Thái trầm mặc hồi lâu, hỏi: - Ngươi muốn đẩy Trường Tôn Xung đi để đối phó với cữu cữu ta? - Ta đối phó với cữu cữu ngươi lâu rồi, muốn hạ sát thủ cũng không phải lúc này. Ngươi có bệnh à, sao coi ta thành kẻ mưu mô rồi? - Vốn ngươi rất khả nghi. - Có gì mà khả nghi, ta sắp đi tới Động Đình Hồ kiểm tra thủy quân, thuận tiện xem hạm đội nam hạ đã chuẩn bị xong chưa, Quan Đình Lung đã chết, phải tới thăm mộ, đừng quên, ta vẫn đội cái mũ thứ sử Nhạc Châu. - Thế mới đúng, ngươi muốn đi Nhạc Châu nên tống Trường Tôn Xung tới Côn Lôn Sơn, ngươi vẫn hẹp hòi như thế, bản thân không thoải mái là tuyệt đối không cho người khác yên bình. Bị người ta vạch trần, Vân Diệp cũng cười khan một tiếng, tới phòng của mình ở thư viện, định nói chuyện máy hơi nước với Lý Thái. Ai ngờ vừa mới mở miệng đã bị Lý Thái khinh bỉ nói: - Ngươi thì hiểu cái gì? Bận đi tranh quyền đoạt lợi đi, chuyện máy hơn nước đừng có quản vào, học sinh của ta đang ngày đêm nghiên cứu, máy hơi nước đã cải tiến tới đời thứ ba rồi... Nói xong đắc ý liếc xéo Vân Diệp đợi ca tụng. Vân Diệp muốn chửi mẹ hắn, nhưng nghĩ tới Trường Tôn thị ở cách đó không xa nên không dám mở miệng, cái thằng đần lấy máy hơi nước kiểu ấm trà đi vênh mặt với người thấy qua quân hạm, tên lửa, khác gì là giơ mặt ra cho người khác tát. Đang định mở miệng khinh bỉ hắn một phen thì Lý Thái nói: - Hi Mạt Đế Á sắp đi rồi, ta rất không muốn, Diệp Tử, nghe ngươi nói đi tới Nhạc Châu, ta có chút thất thần, không phải vì Trương Tôn Xung, mà vì ngươi tới Nhạc Châu tức là hạm đội đã sẵn sàng, hạm đội sắp đi xa, trái tim ta cũng bị mang đi, ta thà giữ nàng ở lại mỗi ngày cãi nhau, nổi nóng, chứ không muốn nàng mạo hiểm. - Tối qua Hi Mạt Đế Á nói với ta, cuộc đời vốn là cuộc mạo hiểm vĩ đại, người không trải qua mạo hiểm mới là kẻ ngốc, không được nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ nhất, không được hưởng thụ khoái lạc lớn nhất. Nàng còn nói nếu không mạo hiểm đi về phía đông sẽ không gặp được ta, không có được ai tình, không có thành tựu học thuật huy hoàng. Ở Trường An nhiều năm, nàng phát hiện đã mất đi cảm xúc, muốn thông qua mạo hiểm có được hạnh phúc và niềm vui mới. Ngươi nói xem sau này nàng còn có thề gặp ai, còn ai tốt hơn ta được. Đoạn đầu nói rất si tình, càng về sau càng không biết xấu hổ, Lý Thái là người thông minh, nên hắn không cần người khác góp ý, hắn chỉ cần người có tư cách nghe hắn tâm sự thôi, nói từ bất kỳ phương diện nào thì Vân Diệp cũng hợp cách. - Ta phái một đội hộ vệ, bốn cung nữ biết võ công đi hầu hạ nàng, nhiệm vụ hàng đầu của họ là chỉ cần có nam nhân muốn lấy lòng Hi Mạt Đế Á sẽ ra tay ngay. Tiên sinh thư viện gần đây chuyên môn nghiên cứu luyện đan thuật phát hiện thứ thuốc giết người kịch độc, một giọt là đủ giết một người, ta cho cung nữ mỗi người một bình... - Ngươi đầu độc chết Hi Mạt Đế Á luôn cho xong, lão bà ngươi là cái bánh bao nhân thịt, bị có dại theo đuổi là chuyện bình thường. Vân Diệp chịu không nổi: - Ta đường đường là Ngụy vương, giết mấy kẻ nhòm ngó ái phi của ta không được à? Không bàn chuyện này với Lý Thái được, hắn làm Ngụy vương phải kìm nén lắm rồi, giờ còn để lão bà phơi mặt ra ngoài, làm Lý Thái cực kỳ không vui. Lý Thái nói chuyện không hợp với Vân Diệp, tức giận đá cửa bỏ đi, nhìn phương hướng có vẻ tới tiểu lâu của Hi Mạt Đế Á. Vân Diệp cũng không ở trong phòng lâu, thời gian qua Hỏa Trú luôn tìm tòi mê trận, gió lạnh nổi lên là lúc côn trùng ngủ đông, là lúc lấy độc tốt nhất, gần đây thư viện dùng rất nhiều chất độc, nhất là các học giả trốn trong rừng sau càng hứng thú với động vật có độc. Vân Diệp chẳng hiểu họ làm gì, dù sao chút kiến thực sinh vật học ít ỏi của y đã không theo kịp nghiên cứu không ngừng nghỉ nữa rồi.