Đường Chuyên

Chương 1304

Địch Nhân Kiệt lắc đầu: - Không phải, nghe nói là sư phụ của vãn bối, hay là tiền bối đi tìm sư phụ vãn bối mà báo thù. - Sư phụ ngươi đã là Tân Mỵ Nhân kỳ trưởng thành, ta cần làm gì? Ta cần con của Tân Mỵ Nhân chưa trưởng thành, nếu là nữ tử thì tốt nhất. Địch Nhân Kiệt cười hì hì: - Tiền bối ép người như thế lại không dám đi tìm sư phụ ta, không sợ sư phụ ta về kiếm tiền bối sao? Tiểu Vũ cười duyên: - Ngốc ạ, chàng còn chưa nhìn ra đó là nợ phong lưu của sư phụ à, sư phụ nợ người ta một đứa con, nên người ta không vui, tới tìm chúng ta, cha nợ con trả, tìm chúng ta là đúng rồi. Hắc y nữ tử mắt tóe lửa: - Bách biến yêu mị ngươi cũng có thể trả nổi sao? - Đó là chuyện của bọn ta, không cần ngươi lo, có điều sư phụ ta có thứ cho ngươi, nhận lấy đi. Tiểu Vũ nói xong ném quả cầu đen xì Địch Nhân Kiệt vừa đưa nàng về phía hắc y nữ tử, chẳng có gì lạ, chỉ là trên đó có đốm lửa.. Hắc y nữ tử định đưa tay nhận lấy chợt thấy Địch Nhân Kiệt đưa Tiểu Vũ nấp sau giả sơn, lập tức biết không phải thứ tốt lành, lách người trốn sau cây liễu, chỉ nghe uỳnh một tiếng, mảnh vụn đạn thuốc nổ và đá vụn bay tứ tung, làm cây liễu bên ao thủng lỗ chỗ. Khói tan hết, Địch Nhân Kiệt cầm yến sỉ nỏ tìm hắc y nữ tử, nhưng không thấy bóng dáng đâu, gia tướng nghe động tĩnh ùa tới, lúc này Địch Nhân Kiệt mới đón Tiểu Vũ ra, tâm tình rất tệ, con còn trong bụng đã có kẻ nhắm vào rồi. Tiểu Vũ lại rất trấn định, bất kể là ai cũng không thể liên hệ phụ nhân tuyệt sắc này với nữ tử vừa mới dùng đủ mọi cách giết người vừa nãy. - Đó là pháo trúc kiểu mới. Địch Nhân Kiệt giải thích với mẫu thân bị dọa gần chết như thế. Sau khi bị mắng mỏ vô số lần, Địch Nhân Kiệt định đưa Tiểu Vũ tới thư viện ở vài ngày, vũng máu sau cây liễu và chiếc mũ màn che để lại kia nói lên mình đã kết thành mối thù, ở tại nhà sẽ khiến người nhà gặp họa. Tiểu Vũ không muốn ở trong địa đạo, địa đạo của Vân gia tuy điều kiện khá tốt, nhưng nàng ghét bóng tối, Địch Nhân Kiệt đành đưa nàng tới chỗ Hỏa Trú, kiến nghị này được Tiểu Vũ tán đồng, trước kia bất kể thế nào Địch Nhân Kiệt cũng không muốn nàng tới mê lâm xem nhện độc. Mê lâm hiện đã hoàn toàn thành tử lâm, khắp nơi là mạng nhện, nhện cũng càng ngày càng to, nhất là thư viện mang từ Thiên Sơn về hơn trăm con bọ cạp lớn, chúng tựa hồ rất thích mê lâm. Hỏa Trú đeo găng tay, bắt một con bọ cạp to bằng bàn tay, cho đuôi nó vào bình pha lê, rạch đuôi, có dịch thể trong suốt từ đuôi chảy ra, đó là độc bọ cạp. Con bọ cạp tiết độc ba lần, thấy nó tỏ ra kiệt quệ mới thay con khác.. Tới khi đầy một bình mới thôi, giơ chân đá con nhệ bò lên bàn chân, hiện không phải lúc lấy độc nhện, không thèm ngó tới. Tiếc nuối nhìn tường chắn, con số trên đó đã mọc đầy rêu, lâu lắm không ai tới, không biết cơ quan bên trong còn tốt không? Độc vật trong mê trận mới là tốt nhất, tiếc là mình không vào được, đợi khi áo sắt làm xong mình mới có thể vào xem. Một con bọ cạp đỏ rực từ ống tay áo hắn bỏ ra, quẫy cái đuôi to lớn rồi lại chui vào, đây mới là bản mệnh của mình, lãng phí sáu năm, dùng máu mình nuôi ra con vật cưng này, kéo con bọ cạp khỏi tay áo, búng đuôi nó, con bọ cạp dùng đuôi gãi gãi da hắn, cái đuôi to lớn chỉ là đồ trang trí, chẳng có tí độc nào. Khi xưa phát hiện ra điểm này, Hỏa Trú thương tâm gần chết, bất kể là từ khi thế hay hình thái, đây phải là thứ kịch độc, đuôi mọc lớp lông đỏ rực, ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi. Trừ mình, Vân Diệp, Tôn Tư Mạc, ai biết được thứ này chỉ có thể đem chao mỡ? Không biết vấn đề xảy ra ở đâu, vì sao bọ cạp kịch độc dùng tâm huyết nuôi sáu năm lại thành phế vật, Hỏa Trú tìm hiểu mãi vẫn còn là câu đố. Có tiếng chuông kêu, sáu lần, Địch Nhân Kiệt tới rồi, tên này luôn tới lấy mật ong, đã bảo bao lần rồi, hiện chưa phải lúc lấy mật, sao còn tới. Hỏa Trú hiện giờ trở nên vô cùng cô độc, nếu được thì hắn không muốn gặp ai cả, mười ngày nửa tháng không nói với thê tử một câu là chuyện thường, hiện giờ con đã học tiểu học, nên thê tử chuyển ra chăm sóc con, cả mê lâm chỉ có một mình hắn nuôi độc vật, thức ăn trong mê lâm ngày càng ít, cần phải ném thức ăn vào, hắn rất lo cứ nuôi kiểu này tất cả độc vật cuối cùng sẽ thành thú cưng không độc. Lấy trong lồng ra một con thỏ, vừa đặt xuống đất thì có một cái đuôi thò lên, đâm vào người con thỏ, thỏ co giật, vô số bò cạp lớn nhỏ từ trong đống đá chui ra, bò lên người con thỏ. Chuông lại lần nữa vang lên, Hỏa Trú bực mình đứng dậy, men theo đường nhỏ lát đá tới cửa mê trận, từ xa thấy Tiểu Vũ đứng bên Địch Nhân Kiệt, bất giác nhíu mày. - Hỏa Trú đại ca, đừng nhíu mày, tiểu muội cùng đường mới tới chỗ huynh tị nạn. Tiểu Vũ nhìn con bọ cạp đỏ diễu võ giương oai trên vai Hỏa Trú, mặt hơi tái đi. - Đã có thai rồi sao không biết quý trọng thân thể, còn tới mê lâm nghịch ngợm, đúng là, đã tới thì vào đi, mật ong ở chỗ ta không còn nhiều, thèm thì mang đi trước một ít, mật ong mới tháng sau mới có. Hỏa Trú không tin có ai ép được hai vợ chồng này vào đường cùng. Theo Hỏa Trú vào mê lâm, Tiểu Vũ chu môi làm nũng: - Thật đó, Hỏa Trú đại ca, có một ác bà nương muốn đứa con trong bụng Tiểu Vũ, còn nói muội là bách biến yêu mị, gọi Tiểu Kiệt là Tân Mỵ Nhân, võ công rất lợi hại, gia tướng không đánh được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nấp ở chỗ huynh là an toàn. - Hả? Có nữ nhân như vậy sao, theo muội nói thì các ngươi còn từng gặp nữ nhân này? Hàn Triệt nói hầu gia là Tân Mỵ Nhân, sao ả lại bảo Tiểu Kiệt cũng là Tân Mỵ Nhân? Hỏa Trú tức thì nổi hứng, hắn rất muốn gặp nữ nhân thần bí mày. - Đúng thế, ngày muội thành thân ả tới chúc mừng, nhưng khi đi bỏ lại một câu là muốn đem một đứa con của muội đi, cực kỳ đáng ghét, Hỏa Trú đại ca, huynh phải giúp muội bắt nữ nhân này nuôi nhện. Địch Nhân Kiệt nhìn trái phải, lo lắng hỏi: - Hỏa Trú đại ca, lần trước đệ tới còn rất nhiều độc vật, sao hiện giờ không thấy con nào? Hỏa Trú lấy từ trong lòng ra một cái còi, thổi lên, chỉ thấy trong bụi cỏ, trên cành cây, đống loạn thạch, dưới đất chui ra vô số bọ cạp, nhện. Đó là thành tựu của hắn mấy năm qua, không ngừng cho thức ăn, mới đầu đám độc vận này chẳng đề ý tới tiếng còi thấp, dần dần nghe tiếng cói là xuất hiện, hơn nữa còn làm trái cả tập tính sinh hoạt ngày ngủ đêm hoạt động của chúng. Phàm là nữ nhân đều chẳng có thiện cảm với mấy thứ này, Tiểu Vũ cẩn thận nâng bụng theo sau Hỏa Trú, không dám bước sai một bước, luôn mồm trách móc Địch Nhân Kiệt tự dưng bảo Hỏa Trú gọi độc vật ra. - Lý Khách Sư đệ đệ Lý Tịnh nuôi chim, nghe nói chim chóc từ Vị Thủy tới Trường An đều biết ông ta, huynh thì lại nuôi độc vật, hiện đại danh của huynh chắc cũng vang khắp thiên hạ như Lý Khách Sư rồi. Tiểu Vũ chỉ cần gặp người nhà mình là lập tức khôi phục bộ dạng cô gái nhỏ: - Ta không thích người khác biết mình, chỉ muốn yên tĩnh sống ở đây là được. Hỏa Trú hừ một tiếng, không muốn Tiểu Vũ nhiều chuyện, quấy nhiễu cuộc sống của mình.